» Chương 3010: Là Thần nhi a?
Thần Đạo Đế Tôn - Cập nhật ngày May 1, 2025
Lúc này, Càn Hổ cùng Mạnh Huân bốn người nhìn thấy thân ảnh đầu lĩnh đều run lẩy bẩy.
Càn Hổ vội vàng nói: “Vị gia này, vị kia chính là thống soái chân chính lãnh địa này của chúng ta, Dương Đỉnh Vân, một tôn Quỷ Vương thật sự.”
“Ngô Huyên này, thường ngày quan hệ cực tốt với Dương Đỉnh Vân, là chó săn của Dương Đỉnh Vân, dự đoán lần này gọi Dương Đỉnh Vân đến cũng là để chia sẻ nữ nhân kia.”
“Vị gia này, chúng tôi dựa theo phân phó của ngài, đưa ngài đến rồi, ngài xem chúng tôi…”
“Đi đi.”
“Đa tạ đa tạ.”
Nói xong, Càn Hổ, Mạnh Huân bốn người vội vàng mang ơn rời đi.
Lâm Uyên nhìn thấy bốn đạo quỷ ảnh lóe lên biến mất không thấy nữa, không khỏi nói: “Cứ thế thả bọn họ đi?”
“Không sao, Quỷ Vương mạnh hơn Quỷ Tướng nhiều. Mấy tên này né Dương Đỉnh Vân còn không kịp đâu.”
Lâm Uyên tiếp tục nói: “Vậy tiếp theo, chúng ta…”
“Đi thẳng thôi!”
Tần Trần nhìn về phía trước mặt, chậm rãi nói: “Quỷ Vương đã nắm giữ trí tuệ không khác chúng ta là bao. Dương Đỉnh Vân này, năm đó ta cũng biết.”
Lâm Uyên không khỏi tán thán nói: “Quả nhiên, trải qua nhiều đời, đâu đâu cũng là bằng hữu.”
Tần Trần nghe lời này, biểu cảm khẽ giật mình.
Lâm Uyên tiếp tục nói: “Con trai ngoan, chuyện chuyển thế trọng sinh, đầu thai làm người rốt cuộc thế nào vậy? Con kể cho cha nghe đi!”
“Hửm?”
Tần Trần biểu cảm khẽ giật mình, nhịn không được nói: “Sao vậy? Lẽ nào người cũng muốn chuyển thế, làm con trai người khác sao? Thế thì ta chẳng phải làm cháu sao?”
“À… Khụ khụ…”
Hai cha con cứ thế đi ra, hướng về phía trong sơn mạch.
Chỉ là, vừa đến nơi sơn mạch, phía trước bốn phía đã xuất hiện từng đạo thân ảnh quỷ mị, quỷ linh, quỷ binh.
“To gan!”
Một vị quỷ linh đầu lĩnh lúc này quát: “Dám xông vào chỗ của Ngô đại nhân, tìm chết?”
Lâm Uyên chỉ cảm thấy quỷ linh này nói chuyện kỷ kỷ oai oai, căn bản nghe không hiểu.
Ngược lại là Tần Trần cười cười nói: “Ngô Huyên ở đâu?”
“Làm càn!”
Quỷ linh kia lại trực tiếp quát: “Đại nhân tục danh, cũng là ngươi có thể nói thẳng sao?”
“Phiền phức.”
Tần Trần bàn tay nắm lại, đấm ra một quyền.
Ầm…
Nhất thời, mấy chục trên trăm vị quỷ mị, quỷ linh, quỷ binh chặn đường phía trước đều phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân ảnh hoàn toàn tan rã.
“Hừ.”
Mà lúc này, trong sơn mạch, một đạo tiếng hừ lạnh vang lên.
Nhất thời, chỉ thấy từng đạo quỷ ảnh nghiêng trời lệch đất, trải khắp bầu trời mà đến, vị đầu lĩnh thân ảnh đen kịt, toàn thân trên dưới đều nắm giữ sát khí khủng bố.
Thân ảnh hắn rơi xuống, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, biểu cảm lạnh lùng.
Tần Trần lúc này cũng nhìn về phía thân ảnh kia, cười cười nói: “Ngô Huyên?”
Lúc này, người đầu lĩnh kia hai mắt nhìn thẳng Tần Trần, mang theo khí tức lăng liệt, tựa hồ muốn lột Tần Trần ra.
“Người sống!”
Thanh âm nam tử vang lên, lần nữa nói: “A Tỳ Địa Ngục, thế mà còn có người sống dám đi vào?”
“Người sống phía trước kia đâu?”
Tần Trần nói thẳng: “Chúng tôi, chính là đến tìm nàng.”
Nghe lời này, nam tử ha ha cười nói: “Nữ nhân kia sao? Đã bị ta đồ!”
“Ngươi tìm chết.”
Lời nam tử vừa rơi xuống, Lâm Uyên nhất thời nộ khí bạo phát, sát khí nghiêm nghị, thẳng hướng Ngô Huyên mà đi.
Ngô Huyên này cũng là cấp bậc Quỷ Tướng, bất quá so với Mạnh Huân, Càn Hổ mấy vị Quỷ Tướng lại mạnh hơn nhiều.
Tam biến cảnh giới.
Lâm Uyên hiện nay cũng là tam biến cảnh giới, lại hoàn toàn không sợ.
Bang…
Hai người giao thủ, khí thế kinh người.
Mà từng vị quỷ linh, quỷ mị các quỷ binh thì căn bản không dám đến gần.
Tần Trần nhìn Lâm Uyên và Ngô Huyên giao thủ, lúc này bước chân bước ra, hướng về phía trong sơn mạch mà đi.
Mà ngay lúc này, một thân ảnh lại ngăn ở phía trước.
“Dương Đỉnh Vân.”
Tần Trần nhìn thân ảnh vừa xuất hiện.
“Hửm?”
Mà vị Quỷ Vương này đã hiện rõ mấy phần dáng người người sống, ánh mắt rơi trên người Tần Trần, ngược lại lộ ra mấy phần kinh ngạc.
“Tự Tại thiên Dương gia tộc trưởng Dương Đỉnh Vân, ta không ngờ ngươi thế mà đã chết rồi.”
Tần Trần mở miệng nói: “Dương Đỉnh Vân, ngươi có biết ta là ai chăng?”
Giờ khắc này, Dương Đỉnh Vân miệng phun quỷ ngữ nói: “Ngươi tiến vào A Tỳ Địa Ngục, thế mà còn biết nói quỷ ngữ!”
“Ngươi là ai, cùng ta có liên quan gì?”
Tần Trần cười cười, tiếp tục nói: “Sở Vân Nhân là mẫu thân Thông Thiên Đại Đế, ngươi nên biết rõ chứ?”
Giờ khắc này, thần sắc Dương Đỉnh Vân xiết chặt, mang theo vài phần giới bị, nhìn về phía Tần Trần.
“Ngươi là ai?”
“Vừa mới ngươi không còn nói, ta là ai, có liên quan gì tới ngươi sao?” Tần Trần cười cười.
Dương Đỉnh Vân lại nói: “Nếu ngươi có tâm tư khác, ta không ngại tại chỗ này… Giết ngươi.”
Nghe lời này, Tần Trần cũng mặt mỉm cười, đồng thời không tức giận.
“Dương huynh đệ, sao vậy rồi?”
Lúc này, trong sơn mạch, một thân ảnh chậm rãi dạo bước mà đến, mang theo vài phần khó hiểu.
Một bộ váy khói tím phấn ngọc nước lông mày, một đôi trâm cài tấn khảm bạc kim vân.
Mái tóc đen như mực đến eo, gương mặt ngọc xây trắng như liên.
Đó là một vị nữ tử, nhìn lên ba mươi mấy tuổi, tóc dài tản ra, chỉ là gương mặt xinh đẹp mang theo vài phần tái nhợt, cả người nhìn lên rất suy yếu, phá hủy khí chất đoan trang hiền lành của nữ tử.
Giờ khắc này, Tần Trần nhìn về phía nữ tử, hơi ngẩn ra, đứng ở đó, một lúc lại không biết nên khóc hay nên cười, cứ đứng ở đó, dần dần hai mắt ửng đỏ, nước mắt chảy xuống.
“Phu nhân!”
Lâm Uyên lúc này đâu còn nhớ giao thủ với Ngô Huyên, bỏ qua Ngô Huyên, đi đến phía trước.
Chỉ là, còn chưa đến gần nữ tử đã bị Dương Đỉnh Vân một chưởng đẩy ra.
“Dừng tay, dừng tay.”
Nữ tử vội vàng nói: “Dương huynh đệ, vị này là phu quân ta.”
Dương Đỉnh Thiên lúc này ánh mắt tò mò nhìn Lâm Uyên.
“Phu nhân.”
Lâm Uyên lúc này vội vàng tiến lên, nắm lấy một đôi ngọc thủ của nữ tử, hốc mắt phiếm hồng, vội vàng nói: “Phu nhân, nàng không sao chứ? Những tên quỷ quái này làm khó nàng sao? Ăn thịt nàng, uống huyết nàng sao? Thật xin lỗi thật xin lỗi, ta đến muộn.”
Nữ tử lại tức giận nói: “Ăn thịt ta uống huyết ta, chàng còn có thể gặp được ta sao?”
“Vâng vâng vâng…”
Lâm Uyên vỗ đầu, cười ha ha một tiếng nói: “Đúng đúng đúng, ta đây là mừng đến hồ đồ.”
Lâm Uyên ngay sau đó nắm chặt tay phu nhân, nói: “Phu nhân, nàng xem, nàng xem ai đến, nàng xem tên tiểu tử thối này là ai.”
Nói rồi, Lâm Uyên ngược lại nhìn về phía Tần Trần.
Lúc này, ánh mắt nữ tử giống như nước, nhìn về phía Tần Trần, trên dưới dò xét.
Chợt, nàng mỉm cười, mắt trong mang theo một vệt từ ái, nói: “Là Thần nhi a?”
Tần Trần nhếch miệng cười một tiếng, nước mắt chảy xuống, bàn tay giương lên trường sam, quỳ rạp xuống đất.
“Là con, nương.”
Nữ tử này dĩ nhiên chính là Sở Vân Nhân vẫn chưa chết đi.
Lúc này, Sở Vân Nhân từng bước đi ra, đi đến trước Tần Trần, hai tay nhẹ nhàng nâng lên gương mặt Tần Trần, cười nói: “Trông không khỏe mạnh như trước, gầy chút, bất quá trắng nõn không ít.”
Tần Trần lúc này, đột nhiên nắm lấy tay Sở Vân Nhân, đột nhiên nở nụ cười.
“Nương còn nhận ra con đến?”
“Một vài chuyện, cho dù con xảy ra biến hóa lớn đến đâu, nương vẫn có thể cảm nhận được.” Sở Vân Nhân lại lần nữa nói: “Con trai ngoan, mau đứng lên.”