» Q.1 – Chương 921: Chúng ta vẫn rất hữu duyên đâu

Vạn Cổ Tối Cường Tông - Cập nhật ngày May 2, 2025

Năm đó Ấp Tiểu Long Long, vì biến dị được nó, Quân Thường Tiếu đã đập nồi bán sắt.

Bây giờ lại có một viên trứng đến từ Thượng giới, khiến hắn sẵn sàng chuẩn bị khắc kim, dù sao không tốn tiền chơi sao được.

Khi đó, hắn không có tiền, tiêu tốn ngàn tám trăm vạn đều đau lòng ngủ không yên. Bây giờ, với các đại sản nghiệp chống đỡ, tiền bạc rất dư dả, nạp tiền tiêu phí gì cũng chấp nhận được.

“Đến!”

Quân Thường Tiếu lấy ra một lượng lớn Tinh hạch.

Những thứ này đều là lấy được từ chỗ Cửu tinh lão.

“Đinh! Đinh! Đinh!”

Năng lượng Tinh hạch điên cuồng rót vào trong đó, tỉ lệ biến dị từ 0 điểm tăng dần lên, rất nhanh đột phá đến 50 điểm.

Là người chơi đập đồ có 95% tỉ lệ thành công vẫn còn bị vỡ, Quân Thường Tiếu đương nhiên theo đuổi 100% tỉ lệ thành công, nên tiếp tục truyền năng lượng vào.

Từng viên Tinh hạch bị loại bỏ rơi xuống đất.

Lúc này nếu để võ giả Tinh Vẫn đại lục nhìn thấy, chắc chắn mí mắt sẽ giật liên tục, bởi vì quy đổi ra tiền tuyệt đối phá vạn!

Quân tông chủ thật không thiếu tiền, hơn nữa Tinh hạch cũng giành được từ Chiến trường vị diện, hao phí hoàn toàn không đau lòng.

Sau khi lấp không biết bao nhiêu năng lượng, tỉ lệ biến dị trên màn hình LeD cuối cùng đã tăng lên tới 100 điểm.

“OK.”

Quân Thường Tiếu thoải mái nói: “Chỉ chờ 30 ngày.”

Thời gian ấp Ấp Tiểu Long Long là 15 ngày, còn cái này cần đến 30 ngày, khiến hắn không khỏi suy đoán, rốt cuộc sẽ là loại thú cực phẩm nào đây?

Ấp trứng cần một quá trình khá dài.

Quân tông chủ sẽ không ngày nào cũng canh chừng, nên đặt tâm trí vào tu luyện và quản lý tông môn.

“Tông chủ.”

Lê Lạc Thu đến đưa tin: “Thái Huyền Thánh tông phát hiện một nhóm nhỏ Ma môn dư nghiệt tại hồ Nộ Đào, đã phái cao thủ đến vây quét.”

“Những Tông môn tự xưng là chính phái này, đối với võ giả Ma môn thật không để lại dư lực để nhổ cỏ tận gốc a.” Quân Thường Tiếu lắc đầu nói.

Lê Lạc Thu nói: “Tiểu Mạt nói đó là cơ hội tốt để thăng thiên, đã xung phong đi cùng với cường giả Tông môn.”

“Để hắn chú ý an toàn.”

Quân Thường Tiếu không có ý định phối hợp Tô Tiểu Mạt diễn kịch nữa, dù sao Quân Thiên lão nhân xuất hiện một lần là đủ rồi, xuất hiện nhiều lần sẽ khiến người khác nghi ngờ.

“Còn có một tin tức.”

Lê Lạc Thu nói: “Có thám tử hồi báo, một vùng thung lũng thuộc Đông Nam Thủy châu, cỏ cây toàn bộ khô héo.”

Trong khoảng thời gian này, nàng không ngừng phát triển mạng lưới tình báo, đã bao phủ thành công Đông Nam Thủy châu khá xa xôi, khoảng cách bao phủ chín Đại châu cũng tiến thêm một bước.

“Ồ?”

Quân Thường Tiếu lập tức chú ý.

Dù sao rất có thể liên quan đến Hồn tộc mà Trận đế đã từng nói.

Tộc đàn đã từng mang đến tai họa cho Tinh Vẫn đại lục, hắn chắc chắn sẽ không quên, nên nhất định phải nhanh chóng điều tra rõ ràng, không thể để bi kịch thời Thượng Cổ tái diễn.

Sau khi biết được vị trí chính xác, Quân Thường Tiếu đích thân đến Đông Nam Thủy châu.

Một canh giờ sau, hắn đến sơn cốc cỏ cây khô héo, không chỉ phát hiện rất nhiều hài cốt Linh thú khô quắt, còn phát hiện mười mấy hài cốt võ giả, trên mặt đất lưu lại chỉ ấn và trảo ấn, có thể thấy được trước khi chết hẳn đã vùng vẫy.

“Cuối cùng cũng nhịn không được, ra tay với nhân loại sao?”

Ánh mắt Quân Thường Tiếu dần trở nên lạnh lẽo. Loại băng tộc này dùng cách thu năng lượng của người khác để đề thăng bản thân, nếu không nhanh chóng tìm thấy, sớm muộn gì cũng trở thành tai họa.

Sơn lâm âm u.

Mười mấy tên võ giả đang cẩn thận tiến lên.

Đi phía sau cùng là một tên nam tử mặc áo bào đen, vì cúi đầu nên không thể thấy rõ dung mạo.

“Tiểu gia hỏa.”

Trung niên nhân đi trước nhất cười nói: “Chờ lát nữa tìm được cơ duyên, tự nhiên sẽ chia cho ngươi một phần.”

“Đa tạ!”

Hắc bào nam tử ngẩng đầu cười nói.

Nhìn từ dung mạo và giọng nói, không sai, chính là Đái Luật đã lâu không lộ diện.

Là nhân vật phản diện nhỏ sống sót từ chương đầu tiên đến bây giờ, nơi đây chắc chắn không thiếu độc giả reo hò vì hắn, cũng có độc giả hận không thể hắn chết ngay lập tức.

“Lão đại!”

Một tên võ giả nói: “Tìm thấy rồi!”

Đang nói, đám người dừng lại, phía trước có một sơn động tự nhiên, bên trong thổi ra từng đợt hàn phong, có thể thấy được hẳn là ẩn giấu một Linh thú cường hãn.

“Tiểu gia hỏa.”

Trung niên nhân nói: “Trong sơn động có một gốc thiên tài địa bảo ngàn năm tuổi, ngươi đi dụ Linh thú ra, chúng ta thừa cơ trà trộn vào lấy bảo bối, sau đó mọi người cùng nhau chia đều.”

Đái Luật nhíu mày.

Thảo nào, bọn họ lại chủ động mời mình lập tổ đội, hóa ra là để mình xung phong, làm bia đỡ đạn.

Nếu là trước kia, lão tử có thể ngốc ngốc đi qua hấp dẫn Linh thú, nhưng bây giờ sao có thể lại làm chuyện ngu xuẩn được!

Đái Luật nói: “Các ngươi hấp dẫn, ta đi vào lấy thiên tài địa bảo.”

Trung niên nhân trầm giọng nói: “Trước khi gia nhập đoàn đội không phải đã nói rồi sao, tất cả phải nghe theo ta chỉ huy.”

“Nói là tốt.”

Đái Luật giọng lạnh lùng nói: “Nhưng nếu phải chịu chết, ta có quyền từ chối.”

“Tiểu tử!”

Mấy tên võ giả xung quanh lập tức vây quanh, giọng lạnh lùng nói: “Lão đại bảo ngươi đi thì phải đi, nếu không đừng hòng sống sót rời khỏi núi rừng này.”

Uy hiếp.

Uy hiếp trần trụi!

Con ngươi Đái Luật thoáng hiện lên một tia màu xanh lá cây của đồng cỏ.

“Tiểu tử.”

Hồn khó chịu nói: “Đổi lại là ta, đã sớm thu lấy năng lượng của những võ giả mang trong lòng quỷ thai này rồi, sao lại còn giả vờ giả vịt với bọn họ.”

“Ai.”

Đái Luật thở dài một hơi, thầm nghĩ: “Ta chỉ muốn đạt được thiên tài địa bảo, không muốn thu lấy năng lượng của bọn họ.”

Hồn nói: “Ở thế giới lừa gạt lẫn nhau này, ai sẽ vô duyên vô cớ cho ngươi lợi ích chứ, nên vẫn là dứt khoát một chút, thu hết năng lượng của bọn họ đi thôi.”

“Được rồi, ta đi!” Đái Luật nói.

Hồn: “…”

Mình ngày nào cũng tự thân dạy dỗ, sao gia hỏa này lại chậm hiểu như vậy từ đầu đến cuối?

“Nhanh lên!”

Mấy tên võ giả thấp giọng thúc giục nói.

Đái Luật không nói gì, cất bước đi về phía sơn động.

Mình đã đến nơi có thiên tài địa bảo, đều có thể đi vào thu lấy con Linh thú kia, rồi mang bảo bối đi chẳng phải xong việc.

“Lão tam.”

Trung niên nhân thấp giọng nói: “Chờ tên kia đi đến cửa sơn động, nghĩ cách kinh động Linh thú bên trong.”

“Được rồi, lão đại!” Võ giả bên cạnh từ phía sau lấy ra trường cung, sau đó lấy ra một mũi tên đặc biệt, lắp vào dây cung.

“Hưu!”

Khi Đái Luật sắp đến gần sơn động, mũi tên lập tức phá gió bay ra, trong nháy mắt đâm vào vách đá, lập tức truyền đến tiếng nổ “Ầm”.

“Rống…!”

Linh thú đang nghỉ ngơi nghe thấy động tĩnh, sau đó kéo theo thân thể khổng lồ từ trong sơn động lao ra, đôi mắt khổng lồ trong nháy mắt khóa chặt vào người nhân loại mặc áo bào đen.

“Đáng ghét!”

Đái Luật thầm mắng trong lòng.

Mười mấy tên võ giả nấp trong bóng tối nhìn thấy Linh thú xuất hiện, khóa chặt vào người kia, khóe miệng lập tức nở nụ cười.

“Rống!”

Con Linh thú có thực lực gần như đạt đến Hoàng cấp thấp cửu phẩm phẫn nộ lao tới.

Mắt Đái Luật lóe lên vẻ lạnh lùng, đang định vận dụng năng lượng trong cơ thể, đã thấy một ấn quyền cực lớn từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đánh vào đầu Linh thú.

“Ầm ầm!”

Năng lượng Linh mạnh mẽ khuếch tán, cuốn lên bụi đất cuồn cuộn.

Mười mấy tên võ giả nấp trong bóng tối cùng nhau há hốc mồm, bởi vì phía trên lớp bụi đất, đứng thẳng một thanh niên mặc áo trắng.

Nhìn rất quen mắt.

Giống như đã gặp ở đâu đó!

“Đại ca…” Võ giả cầm trường cung kinh ngạc nói: “Là… Là Tông chủ Vạn Cổ tông!”

“Xoát!”

Quân Thường Tiếu nhẹ nhàng hạ xuống, lấy đi Tinh hạch rơi lăn lóc trên mặt đất, sau đó nhìn về phía Đái Luật đang ngẩn người, cười nói: “Chúng ta vẫn rất có duyên nhỉ, ở đây cũng có thể gặp mặt.”

“…” Khóe miệng Đái Luật hơi co rút.

Gia hỏa này đột nhiên một quyền đánh xuống bộc phát ra sức mạnh, khiến hắn trong nháy mắt cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé!

Quân Thường Tiếu đi vào sơn động, thu thiên tài địa bảo vào Không gian giới chỉ, sau đó đi ra, nhìn về phía đám võ giả ở xa, nhắc nhở: “Những người này không phải loại lương thiện, sau này đừng đi quá gần bọn họ.”

“Hưu!”

Dứt lời, phi thân bay đi.

Nhẹ nhàng hắn đi, như lúc nhẹ nhàng đến, khẽ vẫy một cái, mang đi thiên tài địa bảo.

Đái Luật đứng nguyên tại chỗ nửa ngày mới lấy lại tinh thần, tiếp theo nắm chặt nắm đấm, trong lòng đau khổ gào thét: “Gia hỏa này tại sao lại cứu ta!”

Quay lại truyện Vạn Cổ Tối Cường Tông

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 1596: Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa tự chui đầu

Q.1 – Chương 1595: Muốn nhanh gọn, nhất định phải tốn kém

Q.1 – Chương 1594: Dạ Tinh Thần xoắn xuýt