» Q.1 – Chương 1157: Tinh Không Hàng Hải Vương nói tới thiên đại bí mật
Vạn Cổ Tối Cường Tông - Cập nhật ngày May 2, 2025
Mỗ vị diện.
Một chỗ núi cao địa hiểm khu vực.
Mấy chục chiếc chiến thuyền thấu phát khí tức cường đại treo giữa không trung, phía trên đứng đủ loại võ giả hình dạng khác nhau.
“Hô hô!”
Ngay phía trước chiến thuyền, một chỗ vách đá bóng loáng như gương, mấy tên cường giả thực lực bất phàm đứng ở các góc độ khác nhau, quanh thân hiện lên năng lượng bàng bạc, tựa như không ngừng nghỉ xung kích kết giới.
“Nhị ca, đây lại không phải là âm mưu a?”
Trên mỗ chiếc chiến thuyền, một tên võ giả làn da ngăm đen thấp giọng dò hỏi.
“Không có khả năng.”
Võ giả được gọi là Nhị ca nói: “Mấy tên đương gia liên thủ oanh kích như thế đều không phá vỡ, bên trong khẳng định cất giấu tàn quyển.”
“Tinh Không Hàng Hải Vương miệng đầy hoang ngôn, liệu có thực sự cho chúng ta biết địa điểm không?” Hắc Phu Nam nghi ngờ nói.
Nhị ca cười lạnh nói: “Với tính nết của vài vị đương gia, tên kia nếu quả thật dám lừa gạt, thì cứ đợi bị đầy vũ trụ truy sát đi.”
“Cũng thế.”
Hắc Phu Nam cau mày nói: “Bất quá, Hàng Hải Vương này trơn như cá chạch, vài cái đương gia thật vất vả bắt được hắn, lại sao thả vậy.”
“Ha ha ha.”
Nhị ca cười nói: “Tên kia thích ăn cướp các vị diện khác, vài cái đương gia giữ lại hắn, cũng là hy vọng sau này khi không có việc gì thì đến hao lông dê.”
“Thì ra là vậy!”
Hắc Phu Nam bừng tỉnh đại ngộ.
Không sai, Hàng Hải Vương mà hai người đang nói chuyện chính là Soái Tự Nam đã bị Quân Thường Tiếu xóa bỏ, về phần bí mật kinh thiên mà hắn nói trước khi chết, cũng có liên quan đến tàn quyển thứ tư của Thất Huyền Hà Quang Phá.
Thất Huyền Hà Quang Phá được coi là võ học cấp đỉnh tiêm ở Thượng giới, dẫn tới cường giả khắp nơi truy cầu, xuất hiện ở phàm trần thì càng không cần nói, cho nên bí mật này hoàn toàn phù hợp với cấp bậc ‘kinh thiên’.
Chỉ tiếc.
Quân Thường Tiếu không đi đường thường.
Không cho Soái Tự Nam cơ hội lấy bí mật làm cớ để từ cõi chết trở về, trực tiếp dứt khoát chém rụng đầu lâu.
Chạy một lần không có cách, dù sao lúc đó bị lực lượng tượng đá khống chế, khóa chặt vào Hắc Bạch song sát, chạy hai lần thì giữ lại nuôi hổ gây họa, thừa cơ tai họa mình và người thân, tuyệt đối không phải phong cách của Quân Thường Tiếu.
“Oanh!”
Đúng lúc này, tiếng nổ truyền đến từ chỗ vách đá bóng loáng.
Kết giới phòng ngự tựa như tồn tại vĩnh cửu, cuối cùng đã bị năm tên cường giả thực lực không kém hơn Soái Tự Nam phá mất!
“Xoát! Xoát! Xoát!”
Sau khi mảnh vụn lưu quang tan đi, bọn họ bay thẳng tiến vào, rơi vào một động phủ thấu phát khí tức cổ lão, và khóa chặt vào bệ đá ở khu vực trung tâm.
Nhưng mà… trên đó không có gì cả!
“Ghê tởm!”
Một tên trung niên nhân khôi ngô giận dữ nói: “Tên kia lừa chúng ta, nơi này không có gì cả!”
Bên cạnh, một nam tử ánh mắt lạnh lùng nghiến răng nghiến lợi nói: “Hàng Hải Vương phải hiểu chi pháp tiến nhập, trước một bước đã lấy mất tàn quyển!”
“Cho nên, chúng ta bận rộn vô ích suốt một tháng!”
“Ta đã nói rồi, gia hỏa này không thể tin được, bây giờ thì hay rồi, bị tên kia đùa giỡn như khỉ!”
Năm tên cường giả hai con ngươi lấp lóe lửa giận, sắp thiêu cháy toàn bộ động phủ.
“Hừ!”
Lão giả tóc trắng mặc trường bào, cười lạnh nói: “Tên kia thật sự cho rằng lừa được chúng ta, là có thể kê cao gối ngủ ngoài kia tiêu dao sao?”
“Xoát!”
Đại thủ huy động, la bàn trống rỗng xuất hiện.
“Ong ong!”
Linh hồn lực rót vào trong đó, la bàn bắt đầu lấp lóe quang mang, cuối cùng dừng lại ở một phương vị.
Lão giả tóc trắng nói: “Đi, đi tìm hắn!”
“Hưu!”
“Hưu!”
Một lát sau, mấy chục chiếc chiến thuyền treo ở ngoài vách đá xé rách thương khung, xuyên thấu bích lũy không gian, biến mất vô tung.
Mấy người này hiểu lầm Soái Tự Nam.
Thật ra, trước khi phá vỡ bích lũy không gian, trên bệ đá đúng là trưng bày tàn quyển thứ tư của Thất Huyền Hà Quang Phá, nhưng sau đó đã tiêu thất và xuất hiện trong… Không gian giới chỉ của Quân Cẩu Thặng.
Lần này không tính là trộm.
Bởi vì tàn quyển được phong tồn trong động phủ thuộc về vật vô chủ.
Soái Tự Nam đang trên đường Hoàng Tuyền, nếu biết bí mật kinh thiên của mình dễ như trở bàn tay bị Quân Thường Tiếu lấy được, chắc chắn sẽ sống lại để chết thêm một lần.
…
Vị diện hoang phế.
Năm tên cường giả tu vi bất phàm đứng ở ngoài phế tích cung điện, nhìn thi thể đầu một nơi thân một nẻo của Tinh Không Hàng Hải Vương, ánh mắt nổi lên sự khó tin.
Gia hỏa này… lại bị giết!
Trung niên nhân khôi ngô trầm giọng nói: “Thực lực của Hàng Hải Vương không kém hơn bất kỳ ai trong chúng ta, bây giờ lại bị chém rụng đầu lâu, động thủ chắc hẳn không thể coi thường.”
“Không gian giới chỉ không có, Tinh Không chiến thuyền cũng mất, đây chắc là gặp phải đồng loại.” Nam tử âm lãnh đoán.
Lão giả tóc trắng nói: “Chúng ta thả hắn cũng hơn nửa năm rồi, trong thời gian đó chắc chắn đoạt không ít đồ tốt, bây giờ lại bị người khác nhanh chân đến trước, thật sự có chút khó chịu a.”
“Tài nguyên gì không quan trọng, quan trọng là cả tàn quyển thứ tư cũng bị cướp đi!” Nam tử âm lãnh nói.
“Ngô lão.”
Trung niên nhân khôi ngô hỏi: “Có thể tìm được hung thủ là ai không?”
Lão giả tóc trắng ngồi xếp bằng xuống, nói: “Ta sẽ thi triển Đại pháp Thời Gian Đảo Ngược, các ngươi làm hộ pháp cho ta.”
“Tốt!”
Bốn người lập tức đứng vào tứ phương vị nghiêm chỉnh chờ đợi.
“Xoát! Xoát!”
Lão giả tóc trắng đánh ra thủ ấn rườm rà, sau đó hai ngón tay điểm vào mi tâm, cả người tựa như dung nhập vào không gian xung quanh, trong thức hải hiện lên những hình ảnh nơi đây đã từng xảy ra.
…
Vạn Cổ Tông.
Quân Thường Tiếu không biết sau khi mình hành hung, có người lại dùng năng lực thời gian đảo ngược tương tự để điều tra, lúc này đang đứng ở hậu sơn, chỉ vào vòng xoáy vừa được dọn xong, cao giọng giới thiệu:
“Đây là Cửu Thiên bí cảnh, bên trong có Cửu Trọng Thiên.”
“Mỗi một trọng thiên tính một khảo nghiệm, nếu các ngươi có khả năng thông qua khảo nghiệm, sẽ thu hoạch được phần thưởng tương ứng.”
“Tông chủ, phần thưởng gì ạ?” Lý Thượng Thiên hỏi.
Quân Thường Tiếu nói: “Đi vào thì biết.”
“Tốt!”
Lý Thượng Thiên nhanh chân bước đi, là người đầu tiên tiến vào Cửu Thiên bí cảnh.
“Hài tử đáng thương.” Tô Tiểu Mạt lắc đầu.
Ngay cả Lý Thanh Dương luôn ổn trọng cũng nhìn Lý Thượng Thiên với ánh mắt đồng tình, âm thầm cầu nguyện hắn có thể bình an ra.
Là những đệ tử lâu năm của tông môn, bọn họ hiểu rõ hơn ai hết, Tông chủ chỉ cần đưa ra bí cảnh hoàn toàn mới, đi vào khai hoang chắc chắn sẽ bị ngược chết đi sống lại.
Tư Mã Trọng Đạt và Lâm Giang Hàng chờ người rất muốn vào, nhưng thấy các sư huynh có tư lịch cao hơn mình đều không hành động, thế là cưỡng chế suy nghĩ, lặng lẽ chờ đợi Lý Thượng Thiên đi thăm dò.
“Hưu ——————————”
Khoảng nửa giờ, một đạo lưu quang như đạn pháo bắn ra từ trong vòng xoáy, chợt truyền đến tiếng ‘Oanh’.
Đám người cùng nhau quay đầu lại, chỉ thấy Lý Thượng Thiên hiển hình chữ ‘Đại’ từ trong ngọn núi lõm co quắp xuống.
Tôn Bất Không chạy tới, đặt tay lên mạch đập của hắn, nói: “Người không chết, còn sống.”
Chúng đệ tử lập tức thở dài một hơi.
Chỉ cần không chết, vậy là không có vấn đề gì lớn.
Lý Thượng Thiên nếu biết, chắc chắn sẽ đứng dậy chửi ầm lên: “Đã nói xong tình tông môn đâu, đã nói xong tình sư môn đâu, các ngươi bọn này đại hỗn đản!”
Quân Thường Tiếu nói: “Đây chính là kết cục khi không thông qua khảo nghiệm, cho nên các ngươi tiến vào Cửu Thiên bí cảnh trước, nhất định phải cẩn thận mà suy xét.”
Dạ Tinh Thần đi tới, kiêu ngạo nói: “Ta đi thử xem.”
“Xoát!”
Bước chân tiến vào Cửu Thiên bí cảnh.
“Hưu!”
Cảnh tượng trước mắt chuyển đổi, được thay thế bằng khung cảnh kỳ lạ, trên không bày ra vài lựa chọn, đó là:
Chế độ đơn giản.
Chế độ thông thường.
Chế độ khó khăn.
Chế độ địa ngục.
Dạ Tinh Thần cười lạnh nhất tiếu.
Năm đó lần đầu tiến vào Sinh Tử bí cảnh, chọn chế độ địa ngục bị Thánh Thú miểu sát, không có cách nào, dù sao thực lực mới bước vào Võ Vương.
“Hiện tại ta.”
“Không còn là ta của trước kia.”
“Cho nên!”
Bùi A Ngưu nắm chặt nắm đấm, quanh thân tựa như hiện ra khí thế có thể sánh với Võ Đế, giọng nói khí thôn sơn hà: “Ta chọn, chế độ đơn giản!”