» Chương 4159:
Thần Đạo Đế Tôn - Cập nhật ngày May 3, 2025
Trong chốc lát, vô số cổ lão thế giới và tân thế giới trong ngàn vạn thế giới, hạch tâm dung nhập vào thể nội Tần Trần.
Tần Trần nhìn bốn phương, hờ hững nói: “Chính mình mà đi, tự có người sẽ liên hệ các ngươi, ban bố đối với các ngươi các loại xử trí. Người nào như vào lúc này gây sự, cũng phải cẩn thận chính mình mệnh!”
Những thân ảnh như sóng biển, từng người lui bước.
Ngay lập tức, Bàn Cổ Vương, Xi Vưu Vương mấy người, cùng với Tần Mộng Dao, Minh Nguyệt Tâm, Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Tử Khanh, Thời Thanh Trúc và những người khác, lần lượt tập hợp lại.
Tạ Thanh.
Mục Vân.
Mục Thanh Vũ.
Lục Thanh Phong.
Bốn người cũng vừa đến.
“Tổ phụ, cha, nghĩa phụ, sư phụ, nương. . .”
Nhìn những thân nhân bên cạnh, ánh mắt Tần Trần bừng tỉnh.
Theo từng khỏa Thế Giới Chi Tâm dung nhập, Tần Trần kinh ngạc trước sự biến hóa của chính mình, tình cảm của vạn vật trong khoảnh khắc đó tràn vào nội tâm, không ngừng bành trướng, chỉ một giây lát lại hóa thành một đạo đơn giản tưởng niệm. Khoảnh khắc đó, Tần Trần suýt chút nữa muốn vươn tay ra chạm vào những thân nhân trước mặt, bởi vì vào một thời điểm nào đó, Tần Trần cảm giác ràng buộc với họ biến mất.
“Cho ta ngừng!”
Tạ Thanh, Mục Vân mấy người thấy Tần Trần như vậy, đều dừng lại trước mặt hắn, hai mặt nhìn nhau.
“Tần Trần?”
Trong giây lát, vạn vật quanh Tần Trần đều dừng lại, những hạt bụi cuốn lên đều trôi nổi dưới chân Tần Trần, đám người bốn phía không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tại thời khắc này, một cổ khí thế bàng bạc chưa từng có từ trên thân Tần Trần bộc phát ra, khí thế này quanh quẩn bốn phương, bao trùm toàn bộ phiến thiên địa.
Vạn dặm thiên địa, không gian xoáy chuyển, giống như từng đạo vòng xoáy vô hình lấy Tần Trần làm trung tâm khuếch trương ra ngoài.
Tiếp theo, từng khỏa Thế Giới Chi Tâm lại lần nữa trở về mỗi thế giới bên trong, tựa hồ cũng không có gì thay đổi.
Đám người bốn phía không biết chuyện gì xảy ra, hồi lâu sau thấy Tần Trần vẫn đứng tại chỗ, Mục Thanh Vũ thăm dò gọi một tiếng: “Hài tử? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Tần Trần từ từ mở mắt, nhìn đám người trước mặt.
“Không ngại! Chỉ là ta còn có một ít chuyện muốn làm.”
…
Tần Trần không dừng lại lâu, tâm niệm vừa động thân ảnh liền biến mất vô ảnh trước mặt mọi người, sau đó thân ảnh Tần Trần lần lượt xuất hiện trên mỗi hoang phế cổ thế giới, thoáng qua lại trở về cổ thế giới. Ánh mắt Tần Trần chiếu tới chỗ nào, chỗ đó một vùng thương mang, nơi này thật giống như một vùng Hỗn Độn thiên địa, vô biên vô hạn.
Không hề nghi ngờ, Tần Trần đã là Vũ Trụ Chi Chủ, đã đứng trên vạn vật thế giới, có thể ngay lúc vừa rồi một chớp mắt, Tần Trần ánh mắt xuyên thấu thời gian và không gian quan sát thế giới một đoạn khoảnh khắc, phảng phất có người cũng đang nhìn chăm chú lấy hắn.
Lại cũng chỉ là một giây lát, ánh mắt kia liền biến mất không thấy.
Đợi đến Tần Trần lại lần nữa dò xét, cảm giác bị nhìn chằm chằm kia không xuất hiện nữa.
Tần Trần lần nữa biến mất, sau đó xuất hiện trong một cổ thế giới đã sớm hoang phế, đứng trên thiên địa.
“Ngươi tới?” Giữa thiên địa, một cái thanh âm như có như không vang lên bên tai Tần Trần.
Tần Trần khẽ nhắm hai mắt, không đáp lại.
Chỉ là đem đạo của chính mình diễn hóa bốn phía, lấy Tần Trần làm trung tâm, một khỏa thương thiên cổ thụ do văn ấn phức tạp tạo thành đột ngột từ mặt đất mọc lên.
Trước đó, bốn vị Đế Tôn dùng bản thân hóa thành văn ấn dung nhập thể nội Tần Trần, trở thành sự kéo dài của đạo Tần Trần.
Cổ thụ thương thiên do văn ấn tạo thành rắc rối khó gỡ, cành lá không ngừng mở rộng ra ngoài, và trong đó, có sự trợ lực của bốn vị Đế Tôn kia.
Tần Trần đột nhiên mở hai mắt, đưa tay ra, một vùng lá cây phủ đầy văn ấn từ trên cây rơi xuống, hiện ra quang mang màu vàng chậm rãi bay tới lòng bàn tay Tần Trần. Khi tiếp xúc lòng bàn tay Tần Trần, chiếc lá đó liền hòa tan, chỉ còn lại văn ấn vẫn trôi nổi trước mặt Tần Trần.
Chỉ thấy văn ấn kia trên không trung không ngừng biến hóa, mắt trần có thể thấy thu nhỏ, theo văn ấn thu nhỏ quang mang kia cũng càng chói mắt.
Cuối cùng hóa thành một điểm tinh quang.
Sau đó quang mang đại thịnh.
Ánh mắt Tần Trần thâm thúy, tĩnh chờ quang điểm biến hóa.
Thời gian từ từ trôi qua, quang mang dần dần ảm đạm, từ trong quang đi ra một thân ảnh.
Ngọc Tiêu Diêu.
“Tiền bối.”
Tần Trần nhìn vị Đế Tôn đã sớm rời đi trước mặt, khẽ cúi lễ.
Ngọc Tiêu Diêu từ trong quang đi ra, đáp lễ nói: “Xem ra Tần tiểu huynh đệ đã thành công!”
Tần Trần chắp tay nói: “Tiền bối trước đây giúp ta hoàn thiện đại đạo lúc, muốn nói lại thôi, Lãnh Huy Thiên tiền bối nâng đến báo thù một chuyện, việc này xong, chỉ là. . .”
Ngọc Tiêu Diêu nhìn Tần Trần, biểu cảm không một tia biến hóa.
Tần Trần thấy Ngọc Tiêu Diêu không phản ứng, liền tiếp tục nói: “Chỉ là nghĩ tiền bối lúc đó hẳn là muốn nói cũng không phải chuyện này, cho nên để lại cho vãn bối ấn ký, cũng trong bóng tối quan sát vãn bối, đến lúc này dẫn đạo vãn bối tới đây cùng hóa thân tiền bối gặp nhau.”
Ngọc Tiêu Diêu nghe xong, biểu cảm trầm tĩnh lại, mỉm cười nhìn Tần Trần nói: “Nghĩ đến Tần tiểu huynh đệ đã trở thành người chưởng khống ngàn vạn thế giới này rồi!”
Tần Trần gật đầu.
Ngọc Tiêu Diêu quay người nhìn vũ trụ cổ phía sau, tiếp tục nói: “Không biết Tần tiểu huynh đệ muốn xử trí những vũ trụ cổ hoang phế này thế nào?”
Tần Trần thoáng chút suy tư, nói: “Ta nguyên ý làm đem những vũ trụ cổ này đi cho những người thân cận của ta khai phá, giúp mỗi người họ thành đạo.”
“Thành đạo về sau đâu?”
“Sắc phong Đế Tôn.” Tần Trần đáp.
“Kia thành Đế Tôn về sau đâu?” Ngọc Tiêu Diêu truy vấn.
Tần Trần suy nghĩ một lát, trả lời: “Xin tiền bối chỉ rõ.”
Ngọc Tiêu Diêu nói: “Tần tiểu huynh đệ cửu thế vi tôn, mà tu đến mười thế đại tạo hóa, khí vận như vậy thường nhân không thể so, vạn vật thế gian này cuối cùng giống như rất nhiều cổ thế giới hoang phế này, bị vận mệnh ném bỏ hóa thành hạt bụi.”
“Vận mệnh?” Tần Trần khó hiểu, “Ngàn vạn thế giới nằm trong tay ta, vận mệnh của mấy người chúng ta cũng là như vậy, nói gì bị vứt bỏ.”
“Ồ?” Lông mày Ngọc Tiêu Diêu nhướng lên, cười nói: “Kia Mộ Sơn Hà mấy người cũng là đồ đệ của ngàn vạn thế Giới Chủ, vì sao ngay cả vận mệnh của chính mình cũng không chưởng khống được. Nghĩ đến Tần tiểu huynh đệ đã có thể cùng vạn vật thế gian này tâm ý chung, không biết có cảm thụ gì?”
Hỏi đến đây, nội tâm Tần Trần siết chặt, nhớ lại cảnh tượng lúc dung hợp từng khỏa Thế Giới Chi Tâm, do dự một chút rồi thành thật trả lời.
“Vạn vật vi sô cẩu. . .”
“Bao gồm ngươi ta sao?” Ngọc Tiêu Diêu ngắt lời.
Tần Trần không trả lời, ánh mắt lạnh xuống.
Ngọc Tiêu Diêu thấy Tần Trần như vậy, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nâng tay lên đặt lên miệng ra hiệu im lặng, sau đó chỉ chỉ phía trên.
Tần Trần lúc này hai tay nắm chặt.
Ngàn vạn thế giới, rộng lớn vô ngần.
Cổ thế giới, cổ lão thế giới, đại thế giới, tiểu thế giới, liên miên bất tuyệt, nhìn tổng thể, giống như cấu tạo thành một tòa Phong Sào khổng lồ vô cùng.
Kia Phong Sào bên ngoài lại là cái gì, phía trên Đế Tôn lại là cái gì?
Tần Trần chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, muốn thỉnh giáo Ngọc Tiêu Diêu cũng không biết mở lời thế nào.
Ngọc Tiêu Diêu lại bật cười: “Đúng là ta có ý dẫn đạo ngươi tới đây gặp ấn ký ta để lại, ta cũng xác định ngươi nhất định sẽ thành công đi đến bước này, mà khi ngươi đến bước này, cũng nhất định sẽ phát hiện vấn đề kia. Ngươi không cần lo lắng, đã hẹn ngươi đến đây, chứng tỏ những cổ thế giới hoang phế này không ai có thể biết cuộc đối thoại của chúng ta.”
Ngọc Tiêu Diêu dừng lại.
“Nhưng người bí mật quan sát ngươi trong miệng ngươi, không phải ta!”