» Chương 4185: Đường phía trước

Thần Đạo Đế Tôn - Cập nhật ngày May 3, 2025

“Ta mới tới nơi này, muốn hỏi một chút hiện tại mười hai tiên vực này là như thế nào cách cục, có phải cách Thái Thượng tiên vực gần nhất không?”

Nghe nói thế, người phụ thân lộ vẻ chần chờ nói: “Chỗ này quả thực nằm trong Thái Thượng tiên vực, nhưng không phải mười hai tiên vực, mà là mười ba tiên vực!”

“Mười ba tiên vực?” Tần Trần nhíu mày.

Đây là lần đầu tiên Tần Trần tận mắt chứng kiến sự khác biệt so với thời không của mình.

Sau đó Tần Trần liền tỉ mỉ hỏi về mười ba tiên vực đó là những vực nào. Ngoài những vực Tần Trần đã biết, còn có thêm một Trần Mộng tiên vực.

“Trần Mộng tiên vực?” Tần Trần lẩm nhẩm cái tên này.

Căn cứ lời người nơi đây, Mục Vân của thời không này dường như không có dòng dõi, thế nhưng cái tên này quả thật khiến Tần Trần liên tưởng. Có lẽ là trùng hợp, nhưng Tần Trần mơ hồ cảm giác tiên vực này chắc chắn có chỗ đặc biệt.

“Không biết Trần Mộng tiên vực này ở đâu?” Tần Trần hỏi.

“Tiền bối muốn đi Trần Mộng tiên vực sao?” Người phụ thân nghi hoặc hỏi, rồi nói: “Tiền bối từ vị diện khác tới?”

“Ách?” Nghe lời này, Tần Trần sững sờ. Hiển nhiên hắn không ngờ một gia đình bình thường lại có thể nói ra từ “vị diện” này. Dù hắn hiểu sơ về tu hành, nhưng đây không phải chuyện người thường có thể tiếp xúc.

Tần Trần ngẩng đầu nhìn đối diện hỏi: “Ngươi nghe được chuyện về vị diện khác từ đâu?”

Câu hỏi này khiến người phụ thân ngược lại sửng sốt: “Cái này… cái này là chuyện ai cũng biết mà. Trong vũ trụ này, đều là các thế giới khác nhau. Chúng ta tuy thân ở vị diện cao, nhưng phía trên còn có vị diện cao hơn nữa!”

“Ai cũng biết?”

“Đúng vậy!”

“Vậy điểm cuối của các ngươi tu hành là lên tới vị diện khác sao?” Tần Trần hỏi tiếp.

“Lên tới vị diện phía trên? Tiền bối nói đùa. Mấy người chúng ta chỉ là gia đình bình thường thôi, không có thiên phú tu luyện cao. Cho dù tiểu nhi tử này của ta có chút thiên phú nhỏ, cũng nhiều nhất trưởng thành đến Tiên Vương. Ngay cả như vậy, chúng ta cũng cầu còn không được!” Nói xong, người phụ thân quay đầu nhìn về phía xa, nơi đứa trẻ còn đang tu luyện, mặt tràn đầy cưng chiều, không có cảm xúc khác.

Hắn giống như đang kể một chuyện hết sức bình thường, thế nhưng lời này trong tai Tần Trần lại cực kỳ chấn động.

Tại thời không của mình, thậm chí các thời không khác, chỉ có số ít người tu luyện tới đỉnh phong mới có cơ hội tìm tòi đến vị diện cao hơn. Nếu ngay từ đầu tất cả mọi người đều biết rõ là như vậy, thì sự theo đuổi không ngừng nghỉ cảnh giới cao hơn này, trong mắt những tu giả sơ cấp tâm tính chưa đủ, sẽ biến thành từng ngọn núi không thể vượt qua.

Khi người ta có thể nhìn thấy đỉnh núi, mới có động lực cuồn cuồn không ngừng. Nhưng nếu có người nói cho ngươi ngọn núi này vô bờ bến, thì ngay dưới chân núi sẽ có vô số người không chịu nổi áp lực tu hành mà bỏ cuộc giữa chừng, chết giữa đường.

Dù đến cảnh giới như Tần Trần, đã đăng đỉnh, nhưng cũng khó tránh khỏi suy đoán sau này có còn tồn tại cao hơn nào đang nhìn chằm chằm hắn hay không. Tần Trần đã trải qua cửu thế, tâm tính đã sớm siêu thoát phàm nhân. Vượt mọi chông gai leo trèo đã khắc vào xương cốt. Dù biết rõ con đường này vĩnh viễn không có điểm dừng, Tần Trần cũng sẽ không sợ hãi tiếp tục đi tới.

Ý chí này cũng là căn cơ của đạo vô địch của Tần Trần.

Giống như một hạt giống sớm được gieo trong nội tâm Tần Trần, và sau đó mỗi kinh nghiệm đều là một lần tưới tắm, cho tới hôm nay mới hình thành cây đại thụ che trời hiện tại.

Đương nhiên đây là con đường Tần Trần muốn đi. Những người khác có con đường đăng đỉnh bất đồng của riêng mình.

Mà cơ sở của những con đường này đều do trắc trở trên đường tu hành chuyển hóa mà thành, cũng chính vì vậy mới có thể tu ra đại đạo của riêng mình sau này.

Còn ở thời không này lại rất khác biệt, ngay cả một gia đình bình thường cũng biết những bí mật sâu nhất này. Tần Trần không dám tưởng tượng người nơi này làm sao vượt qua được rào cản tâm lý đó. Bất kỳ ai biết rằng mình dùng hết một đời tu hành đến đỉnh phong, trong mắt người khác chỉ là thời gian của một con giun dế, liệu còn có thể ổn định lại tâm thần tiếp tục cúi đầu đi tới?

Tần Trần bắt đầu hiểu ra vì sao khi ở thế giới Kính Không Gian, Quy Nhất luôn nhấn mạnh, muốn Tần Trần đích thân đến thời không này chứng kiến một phen.

“Tiền bối là muốn đi tới Trần Mộng tiên vực kia?” Lời tra hỏi của người phụ thân cắt ngang suy nghĩ của Tần Trần.

“Không cần gọi ta tiền bối, gọi ta Tần Trần là được.” Không biết vì sao, Tần Trần đối với việc người nơi này xưng hô hắn là tiền bối lại có chút phản cảm.

Tuy nói bất kể là tuổi tác hay tu vi, Tần Trần đều vượt xa đối phương, nhưng Tần Trần luôn cảm thấy xưng hô này khiến hắn vô cùng khó chịu.

“A, chúng ta xưng hô như vậy quen rồi. Nhìn ngươi tuổi tác cũng không sai biệt nhiều với nhi tử ta, cứ xưng hô ngươi là Tần lão đệ đi! Ta họ Trục, tên Trục Phàm, ngươi cứ gọi ta Trục đại ca là được!” Người phụ thân không kiêng kỵ vỗ vỗ vai Tần Trần tiếp tục nói: “Tần lão đệ nếu muốn đi tới Trần Mộng tiên vực, có thể đợi hai ngày cùng tiểu nhi ta cùng đi! Dù sao cũng phải vượt qua mấy đại tiên vực, quãng đường này không phải chúng ta mấy người có thể dùng cước lực tới được, cần thông qua truyền tống tiên vực mới có thể đến. Đường đi xa xôi, hai ngươi có thể nương tựa lẫn nhau.”

Tần Trần nghe đối phương nói “Ngươi cùng nhi ta tuổi tác tương tự, ta gọi ngươi một tiếng lão đệ” trong miệng thì sạm mặt lại. Hơn nữa, cái gì gọi là xưng hô đối phương là tiền bối là xưng hô quen thuộc? Loại tập quán trái ngược với nhận thức đỉnh phong của hắn này khiến Tần Trần nhất thời khó mà tiếp nhận.

“Không cần, ngươi nói cho ta biết làm sao đi là được, lát nữa ta sẽ lên đường!” Sự nhiệt tình quá mức khiến Tần Trần đặc biệt phản cảm, thế là liền cự tuyệt đối phương.

Thế nhưng khi Tần Trần nhìn thấy đứa trẻ của đối phương đi về phía mình, lại có chút do dự.

“Đến Trục Địch, qua đây nhận thức một chút. Đây là Tần thúc thúc của con.” Trục Phàm phối hợp nói luyên thuyên với bối phận lộn xộn.

Đứa trẻ tên Trục Địch đi tới sau cung kính đối với Tần Trần gọi một tiếng “Tiền bối!”

Sau đó lại bị phụ thân hắn ngăn lại nói: “Đứa trẻ này khách sáo quá, gọi Tần thúc là được!”

Trục Địch cũng nghe lời, gọi Tần Trần một tiếng Tần thúc.

Tần Trần thấy đối phương cực kỳ nhiệt tình trong lòng nghĩ, không bằng cứ khách sáo thì hơn.

“Các ngươi đi Trần Mộng tiên vực kia là vì có chuyện gì?” Tần Trần hỏi.

Trục Phàm nghe nói đáp: “Ừm, Trục Địch đến tuổi vào học phủ tu hành rồi, chúng ta đưa nó đi Trần Mộng tiên vực học tập!”

“Lẽ nào trong Thái Thượng tiên vực này không có chỗ tu hành tốt, còn phải vượt qua tiên vực đi học tập?”

“Tần lão đệ không biết đấy thôi. Tất cả những đứa trẻ đến tuổi ở mười hai tiên vực khác đều phải đưa đến Trần Mộng tiên vực đi học tập!”

“Tất cả đứa trẻ?” Tần Trần ngây ngẩn, nhìn lên đứa trẻ Trục Địch mới vừa tròn bảy tuổi trước mặt hỏi: “Nhiều đứa trẻ ở mười hai đại tiên vực như vậy, lẽ nào đều phải đưa đi Trần Mộng tiên vực, vậy Trần Mộng tiên vực chẳng phải sẽ chật kín người rồi sao?”

“Ài, làm sao thế! Một Trần Mộng tiên vực kia thôi cũng có thể bù đắp được địa giới của mười hai tiên vực khác. Nếu nhất định phải nói, Trần Mộng tiên vực kia đã tính là một vị diện khác, không thuộc về tiểu thế giới bên này của chúng ta rồi!”

Quay lại truyện Thần Đạo Đế Tôn

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 1552: Phá giải chiến cơ, Linh hồn khống chế

Q.1 – Chương 1551: Ủy khuất a Tử

Q.1 – Chương 1550: Thử đan! Nguy cơ giải trừ hình thức lại mở ra!