» Chương 4189: Trục Địch tâm tính (hai)

Thần Đạo Đế Tôn - Cập nhật ngày May 3, 2025

Tần Trần sờ lấy đầu Trục Địch, thực sự không ngờ tới bản thân sẽ có giao hảo với đứa bé này, mà cảm giác ấy khiến Tần Trần có chút không thoải mái, phảng phảng từ nơi sâu xa bản thân lại bị cái gọi là vận mệnh bày một ván giống như.

Như là ở trước khi đi vào Kính Không Gian thế giới, Tần Trần nhất định không muốn để vận mệnh này đạt được ước muốn, nhưng bây giờ Tần Trần quyết định thuận theo tự nhiên, trên tiền đề không làm trái ý nguyện của bản thân, xem xem vận mệnh này rốt cuộc sẽ an bài hắn cùng đứa bé này như thế nào.

“Tần tiểu huynh đệ, hôm nay chúng ta tìm chỗ nghỉ, ngày mai chúng ta đi đăng ký một lần!” Trục Phàm nói.

“Đăng ký cái gì?” Tần Trần khó hiểu, sao cái thời không này phiền phức như vậy.

“Bình thường đi tới Trần Mộng tiên vực đều phải ghi chép lại, hài tử từ khi ra đời đã đăng ký tốt, vì vậy không cần thiết đăng ký, chức hộ vệ cũng tự thân có đăng ký, trừ đó ra người đi theo hài tử đều cần ghi chép.” Trục Phàm nghiêm trang giải thích.

Tần Trần gật đầu, nội tâm thầm cảm giác trong đó chắc chắn có chút vấn đề, nhưng mặt ngoài không nói gì, đi theo cha con Trục Phàm tìm một nhà khách sạn ở lại.

Suy cho cùng cả tiên vực đều sẽ tụ tập ở thành này trong mấy ngày tới, vì vậy mỗi khách sạn đều chật kín người, ban đầu Trục Phàm chỉ muốn tìm một nhà khách sạn bình thường qua đêm, nhưng không ngờ sớm đã đầy khách, bất đắc dĩ chỉ có thể tăng ngân sách đưa Trục Địch và Tần Trần vào ở khách sạn đắt đỏ.

Trục Phàm cầm đống linh tệ vừa sạch tiền đau lòng không thôi, nhưng cùng lúc cũng mừng Tần Trần xuất hiện, nếu không có Tần Trần mà lại tìm hộ vệ như những gia đình khác, số linh tệ còn lại sẽ không đủ để chi trả chỗ ở và ăn uống mấy ngày này.

Tần Trần nhìn lấy Trục Phàm đang than thở bên cạnh, nội tâm khó tránh khỏi bị ảnh hưởng mà cảm thán, đây là gia đình bình thường, không thể so sánh với những thế gia tử đệ, ngay cả ở thời không của bản thân cũng như vậy, có người sinh ra đã gấm vóc ngọc thực, linh thạch công pháp đầy đủ, còn phần lớn người chỉ có thể dựa vào vận mệnh mà được một chút thiên tài địa bảo, hoặc là sinh ra với cơ thể thích hợp tu luyện.

Nhưng mà so sánh hai thời không, ở “thời không cuối cùng” này, tại mười ba tiên vực mà Tần Trần đang thấy, đối với đại chúng bình thường mà nói, lại công bằng hơn một chút.

Bất kể chân tướng thế nào, ít nhất Tần Trần nhìn thấy là như vậy.

Tinh tế cảm nhận, dù cho nhóm nhà giàu tử đệ gặp ban ngày, so với những người gặp ở thời không của bản thân, cũng đã thu liễm rất nhiều, tuy cũng sẽ có thành kiến, nhưng ít nhiều đã giảm bớt sự kiêu ngạo ngang ngược.

Hiện tại hồi ức những vị diện lớn nhỏ mà Tần Trần đã trải qua, những thế gia tử đệ hoặc danh môn đệ tử gặp phải, nào không phải ỷ thế hiếp người, bắt nạt yếu sợ mạnh, từ nhỏ đã được chiều chuộng, họ giống như ếch ngồi đáy giếng, ở trong giếng như địa đầu xà, thậm chí còn không phải rắn, chỉ là ếch xanh, xung quanh cũng chỉ là một chút côn trùng.

Vì vậy những tử đệ đó căn bản không sợ gây rắc rối bên ngoài, bởi vì đối với thế giới trong giếng, họ là phiền phức của người khác, vĩnh viễn là tồn tại mà người khác không dám chọc.

Nhưng những người này không một ngoại lệ nào sẽ đi đá vào tấm sắt Tần Trần, coi Tần Trần chỉ là một tên nhóc liều mạng, muốn lấy Tần Trần làm trò vui, coi hắn là quả hồng mềm mà bóp.

Vì kiêu căng quen, không biết đạo lý “nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên”, so với ở thời không này, tất cả mọi người đều biết còn có tồn tại ở vị diện cao hơn, dù là thế gia tử đệ chế giễu người bình thường, cũng chỉ là trò đùa của trẻ con, ai biết sau lưng nhà ai sẽ có tồn tại thế nào, nhà bản thân có suy tàn không, đối phương có một bước lên trời không.

Cái phong cách xử sự “làm người lưu một đường” này, từ khi Tần Trần thấy những người ở đây liền cảm nhận rõ rệt điểm này, đồng thời gặp nhiều người vô tri mà không có điểm giới hạn, nói thật Tần Trần lại có chút không quen lắm.

Như là trước đây, dù là trẻ con đùa giỡn, đều là tu hành giả nói chuyện cũng gần như sẽ ra tay đánh nhau, sau đó đánh nhỏ, người lớn đứng ra, không được giết cả nhà để tuyệt hậu hoạn, huống chi đối phương còn dẫn theo một nhóm hộ vệ nửa bước Tiên Vương, càng có lý do không sợ hãi mới đúng.

Nhưng đối phương hết lần này đến lần khác không càng ngày càng táo tợn, mà là thấy tốt thì dừng, thậm chí trên mặt hộ vệ còn lộ ra ý nghĩ không muốn chủ nhân gây chuyện thị phi.

Càng ý tứ hơn là con trai Trục Phàm, Trục Địch, Tần Trần cũng không nhìn thấy một tia nhu nhược trên người hắn, ngược lại từ thời gian tu luyện của hắn có thể cảm nhận được sự cố gắng của hắn, cũng không phải không có huyết tính, nhưng hết lần này đến lần khác lại có thể đối với sự chế giễu của đối phương không để ý chút nào, thậm chí có thể dùng thái độ không e dè mà không có sự dao động lớn về tâm trạng để nói ra ngọn nguồn sự việc.

Nghĩ đến đây, Tần Trần quay đầu nhìn về phía Trục Địch, lúc này cậu bé vừa bảy tuổi đang nằm bên bệ cửa sổ nhìn cánh cổng truyền tống khổng lồ ở xa, không biết đang nghĩ gì.

“Tần thúc thúc!” Trục Địch quay đầu nhìn Tần Trần nhẹ giọng gọi một tiếng.

“Ừm?”

“Cha nói chú là đại năng từ vị diện trên xuống có thật không ạ?” Trục Địch hỏi.

Tần Trần nhẹ gật đầu, từ một góc độ nào đó mà nói, Tần Trần cũng xác thực là từ vị diện trên qua đến.

Thấy Tần Trần không nói nhiều, Trục Địch do dự một chút, mở miệng nói: “Tần thúc thúc, chú không cần an ủi cháu, cha nói với cháu chú lợi hại hơn hộ vệ truyền thành, mà cháu cũng cảm thấy chú lợi hại hơn họ rất nhiều, nhưng không biết vì sao cháu luôn cảm thấy rất không thực tế, người như chú, vì sao lại đến nhà cháu. . .”

“Ồ? Ta vì sao sẽ không đến nhà ngươi đâu?” Tần Trần nghe Trục Địch nói vậy, hứng thú hỏi ngược lại.

Trục Địch suy tư một chút, sau đó lắc đầu nói: “Cháu cũng không nói rõ ràng, chỉ là cháu rõ ràng tin tưởng Tần thúc thúc chú rất lợi hại, nhưng mà cháu lại không dám tin. . .”

Có lẽ cảm thấy mình nói rất mơ hồ, Trục Địch dừng một chút sau giải thích: “Cha luôn nói với cháu, cháu ở Trần Mộng tiên vực cố gắng tu luyện, sau này thành Tiên Vương, liền có thể cải thiện hiện trạng trong nhà, nhưng cháu biết thiên phú của cháu không tốt lắm, người có thiên phú hơn cháu ở đâu cũng có, mặc dù cháu cũng rất cố gắng, cố gắng hơn những người khác, nhưng lên Tiên Vương không phải dựa vào cố gắng là đạt được, vì vậy cháu vẫn luôn không coi việc cải thiện hiện trạng trong nhà là lý do cháu phải nỗ lực tu luyện, cháu cũng không thèm khát hay ghen tị những người có thiên phú cao.”

Nghe Trục Địch nói, Tần Trần thầm nghĩ sao trở thành Tiên Vương chỉ có thể cải thiện điều kiện trong nhà một lần sao?

Sau đó lại hỏi Trục Địch: “Vậy lý do tu luyện của ngươi là gì?”

Trục Địch lúc này không chút do dự đáp: “Cháu muốn nhìn lần tất cả vị diện, cháu muốn xem xem đi ra thế giới bên ngoài tiên vực này là dạng gì. . .”

Lúc này ánh mắt Trục Địch đặc biệt kiên định.

“Cháu muốn biết vì sao, vị diện khác liền có thể tu luyện cao hơn, mà tiên vực chúng ta chỉ có thể tu luyện tới Tiên Vương!”

Quay lại truyện Thần Đạo Đế Tôn

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 1554: Hội tụ đại quân, Tiên tông thì sợ gì!

Q.1 – Chương 1553: Chờ bản tổ tu vi khôi phục, chắc chắn tự tay diệt đi Vạn Cổ tông!

Q.1 – Chương 1552: Phá giải chiến cơ, Linh hồn khống chế