» Chương 4235: Kim thân
Thần Đạo Đế Tôn - Cập nhật ngày May 3, 2025
Hắn hai tay hiện lên quang trạch màu vàng nhạt. Không chỉ riêng hắn, ngay cả Hỏa Linh Vương cũng vậy.
Tuy nhiên, Hỏa Linh Vương lại không hề nhận ra điều này. Hiện tại, hắn lòng tràn đầy vui vẻ bởi vì tu vi tăng trưởng nhanh chóng. Hắn đã đạt đến Kim Đan kỳ. Đây là lần đầu tiên hắn đặt chân tới cảnh giới này. Hắn cảm nhận lực lượng khủng bố của mình, trên mặt tràn đầy hưng phấn.
“Ta, Hỏa Linh Vương, rốt cuộc lại trọng chấn cờ trống!”
Hắn vung tay hô to. Nhưng giây lát sau, mắt hắn híp lại.
“Chuyện gì thế này? Ta sao lại không động đậy được nữa?”
Hắn cảm nhận thân thể bất động, vẻ mặt đầy nghi hoặc. Không chỉ thân thể không động đậy được, ngay cả thần thức cũng không thể vận dụng.
“Cái này… Cái này là chuyện gì xảy ra?” Sắc mặt hắn bắt đầu hoảng loạn. Nhưng cho dù kiểm tra thế nào, hắn cũng không thể tìm ra vấn đề gì.
Ta khóe miệng nhẹ cười, chậm rãi xuất hiện trước mặt hắn.
“Lão bằng hữu, đã lâu không gặp rồi.”
Ta nhìn Hỏa Linh Vương, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn. Sắc mặt Hỏa Linh Vương lại héo úa đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
“Là ngươi giở trò quỷ?”
Hắn mở to mắt, khó tin nhìn ta.
“Ngươi làm cái quỷ gì? Vì sao thần thức của ta không thể vận dụng?”
“Ngươi vì sao không động đậy được?” Ta khẽ cười, nhàn nhạt mở miệng: “Ngươi hấp thu Trúc Cơ kỳ tu vi của ta tích tụ trong những ngọn lửa màu lam nhạt kia.”
“Mà tu vi ngươi càng cao, Trúc Cơ kỳ tu vi trong những ngọn lửa màu lam nhạt này càng phản mớm đến thân thể ngươi.”
“Ngươi càng mạnh, Trúc Cơ kỳ tu vi trong những ngọn lửa màu lam nhạt này càng mạnh. Đây chính là nguyên nhân ngươi không thể động đậy.”
Khóe miệng ta mang theo ý cười, ánh mắt lại vô cùng băng lãnh.
“Cái này… Không thể nào!”
Hỏa Linh Vương lớn tiếng quát. Nhưng cho dù hắn kêu gào thế nào, thân thể vẫn không thể động đậy.
Ta nhàn nhạt nhìn hắn một cái, rồi một chân đạp vào mặt hắn. Cú đạp này khiến Hỏa Linh Vương văng ra, đập mạnh vào vách tường Hư Vô.
Sau khi va chạm vào vách tường Hư Vô, thân thể Hỏa Linh Vương từ từ hóa thành Hư Vô, cuối cùng biến mất không còn gì. Hư Vô hỏa diễm cùng Trúc Cơ tu vi hóa thành điểm điểm Hỏa Tinh, tản mát khắp di tích. Những Hỏa Tinh này mang theo ánh sáng màu lam nhạt, trông vô cùng đẹp đẽ.
Nhưng tất cả những người nhìn thấy những Hỏa Tinh màu lam nhạt này đều không kìm được run rẩy.
“Nhanh, nhanh rời khỏi đây!”
“Đi!”
Bọn hắn điên cuồng chạy ra ngoài. Nhưng giây lát sau, những Hỏa Tinh màu lam nhạt này liền đuổi kịp bọn hắn. Hỏa Tinh màu lam nhạt đụng vào bọn hắn liền bám vào thân thể. Những Hỏa Tinh này mang theo khí tức cực nóng khủng bố. Khi bám vào thân thể, thân thể bọn hắn bắt đầu khô quắt, co lại.
Mỗi người bọn hắn đều mở to mắt, trên mặt đầy vẻ không tin.
“Cái này rốt cuộc là thứ quỷ gì!”
Bọn hắn không ngừng xua đuổi những Hỏa Tinh màu lam nhạt này, nhưng bất kể xua đuổi thế nào, những Hỏa Tinh này như keo da chó, bám chặt lấy thân thể bọn hắn, căn bản không đuổi đi được. Thời gian chậm rãi trôi qua. Rất nhanh, Trúc Cơ tu vi trong những Hỏa Tinh màu lam nhạt này bị bọn hắn hoàn toàn hấp thu. Nhưng sau khi hấp thu Trúc Cơ tu vi này, thân thể bọn hắn không hề mạnh thêm, ngược lại bắt đầu suy yếu.
Thấy cảnh này, Tần Trần nháy mắt thúc đẩy Vô Địch Đại Đạo. Hắn thầm nghĩ, bản thân hiện tại chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường. Nếu cảnh giới có thể nâng cao thêm một tầng nữa, những hỏa diễm này đối với hắn căn bản chẳng đáng gì.
Hắn hai tay kết ấn, miệng niệm pháp quyết. Nhưng giây lát sau, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi lớn.
“Sao có thể? Vô Địch Đại Đạo của ta đâu? Sao lại thế này?”
Hắn nghẹn ngào quát lên. Nhưng cho dù hắn gào thét thế nào, Vô Địch Đại Đạo hắn sử dụng vẫn không có phản ứng. Sắc mặt hắn trở nên u ám.
Chờ khi Trúc Cơ tu vi trong những Hỏa Tinh màu lam nhạt này bị Hỏa Linh Vương cùng Tần Trần hoàn toàn hấp thu xong, những Hỏa Tinh màu lam nhạt liền biến mất. Còn Hỏa Linh Vương và Tần Trần thì nằm thoi thóp ở đó.
Ta lặng lẽ nhìn dáng vẻ hai người, nhếch khóe môi lên một ý cười.
“Đáng đời!”
Ta thấp giọng tự nói. Rồi ta xoay người rời đi. Trước khi đi, ta nhìn thật sâu vào di tích này.
“Cha mẹ, các người trên trời phù hộ con và Tiểu Liên đi.”
Ta khẽ mở miệng, rồi quay người bước ra khỏi di tích. Sau khi ta rời đi, Hỏa Linh Vương và Tần Trần từ từ bò dậy.
“Cái này rốt cuộc là tình huống gì? Sao ta cảm giác Vô Địch Đại Đạo của ta biến mất?”
Sắc mặt Tần Trần tối sầm, hắn trừng mắt nhìn lên Hư Vô.
“Lẽ nào là lão gia hỏa kia?”
Mắt Tần Trần lóe lên một tia hàn ý.
“Chắc chắn là hắn! Hắn cố ý chỉnh ta!”
“Hắn cố ý! Hắn thấy ta có kim thủ chỉ, có Vô Địch Đại Đạo, cho nên cố ý chơi ta!”
“Đúng! Nhất định là như vậy!”
Tần Trần khẳng định suy nghĩ của mình.
“Không được, ta nhất định phải quay về! Sau khi quay về, ta phải giết chết lão gia hỏa kia! Nếu không phải hắn, kim thủ chỉ của ta sao lại biến mất!”
Tần Trần khẽ cắn môi, định bước vào di tích. Nhưng đúng lúc hắn chuẩn bị đi vào, một giọng nói đột ngột vang lên.
“Tần Trần, Vô Địch Đại Đạo của ngươi còn chưa biến mất sao?”
Giọng nói này mang theo trêu tức, nhưng lại tràn đầy uy áp vô tận. Tần Trần đột nhiên quay đầu, nhìn thấy một thân ảnh trẻ tuổi đứng sau lưng hắn. Sau khi thân ảnh này xuất hiện, Tần Trần liền không thể động đậy.
“Ngươi rốt cuộc là ai!”
Tần Trần nghiến răng, trừng mắt nhìn đối phương.
“Ngươi còn chưa nhận ra sao?” Đối phương cười cười, lắc đầu.
“Thế thì ngươi rốt cuộc là ai!” Tần Trần lại hỏi.
Đối phương nhìn hắn một cái, rồi nở nụ cười.
“Ta ban đầu nghĩ khiêm tốn, không ngờ, ta không bại lộ thân phận thì ngươi thật sự không nhận ra ta.”
“Là ngươi! Là ngươi, lão gia hỏa này! Là ngươi cố ý! Cố ý làm cho Vô Địch Đại Đạo của ta biến mất?”
Tần Trần mở to mắt, nghẹn ngào hô lên.
Giọng nói trêu tức vang lên: “Đúng vậy, là ta đây. Xem ra ngươi còn chưa quên ta hoàn toàn.”
Trên mặt Tần Trần chợt lóe lên vẻ hung ác và sát ý, sau đó hắn hít sâu một hơi.
“Đã ngươi biết rõ là ta, thế thì vì sao ngươi không giết ta? Hay là nói, ngươi không dám giết ta?”
Tần Trần đột nhiên bật cười.
“Ngươi cười cái gì?” Người trẻ tuổi nhíu mày.
“Ta cười ngươi không dám giết ta! Ngươi có phải sợ sau khi giết ta, ngươi sẽ biến thành như Hỏa Linh Vương không? Biến thành trạng thái nửa sống nửa chết này?”
“Nếu ngươi không dám giết ta! Thế thì, ngươi, phải chết!” Giọng Tần Trần cao thêm vài phần, tay hắn nhanh chóng kết ấn.
Người trẻ tuổi phía trước cũng không dám thất lễ, lấy vũ khí ra chuẩn bị chống đỡ. Nhưng giây lát sau, sắc mặt Tần Trần đột nhiên biến đổi lớn.
“Sao có thể! Ngươi sao lại có Trúc Cơ kỳ tu vi?”
Tần Trần nghẹn ngào hô lên. Nhưng không có ai trả lời hắn. Người trẻ tuổi hơi nhếch khóe môi lên, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị.
“Ngươi rốt cuộc là người nào? Chẳng lẽ nói, ngươi cũng là những lão gia hỏa kia mời tới giúp đỡ?”
Sắc mặt Tần Trần thay đổi một lần, sau đó nghiến răng, liều mạng trừng mắt nhìn người trẻ tuổi này.
“Đừng giả vờ, ta biết bí mật của ngươi. Ngươi căn bản không phải thủ linh nhân, ngươi chính là lão gia hỏa từng chém giết chúng ta Hắc Sát ma giáo ở Thiên Tinh đảo!”
Người trẻ tuổi nghe nói, ánh mắt híp lại.
“Không ngờ, ngươi lại không quên ta.”
Tần Trần ha ha cười điên cuồng, đắc ý nói với người trẻ tuổi.
“Ngươi làm sao phát hiện?”
Người trẻ tuổi tò mò hỏi Tần Trần.
“Cái này quan trọng sao?” Tần Trần cười lạnh.
“Quan trọng.”
“Được, vậy ta nói cho ngươi biết.” Tần Trần mở miệng: “Còn nhớ nhiệm vụ lúc đó không? Cái nhiệm vụ diệt Hắc Sát ma giáo chúng ta ấy.”
“Lúc đó, nhiệm vụ này không phải do ngươi nhận, mà là Hỏa Linh Vương!”
“Nhưng chúng ta xưa nay không nghĩ tới, Hỏa Linh Vương kia lại chính là cường giả Trúc Cơ kỳ lừng lẫy!”
“Hắn cố ý ngụy trang thành thủ linh nhân, rồi nhận nhiệm vụ này, diệt Hắc Sát ma giáo chúng ta!”
“Nếu không phải hắn ngụy trang thành thủ linh nhân, ta căn bản sẽ không không nhận ra hắn! Càng sẽ không dễ dàng tin tưởng hắn như vậy!”
“Ngươi có phải cũng rất muốn biết, vì sao hắn chọn ngụy trang thành thủ linh nhân không?”