» Q.1 – Chương 1354: Tấm màn đen

Vạn Cổ Tối Cường Tông - Cập nhật ngày May 3, 2025

Thượng giới Võ giả chưa thấy qua Thông Cổ chân nhân, nhưng khẳng định nghe nói qua Thông Cổ chân nhân, bởi vì đây là áp đảo Giới đường phía trên đỉnh tiêm Võ giả.

Tôn Mục Thành nghe nói qua.

Nhưng là, bây giờ có một hắc y nhân tự xưng thông cổ lão nhân, hắn phản ứng đầu tiên là chấn kinh, phản ứng thứ hai thì là… gia hỏa này rất có thể là lừa đảo!

Tôn Mục Thành nói: “Tùy tiện có người nói mình là Thông Cổ tiền bối, ngươi cảm thấy mọi người có tin hay không?”

“Sẽ không.”

Quân Thường Tiếu nói: “Bởi vì chất vấn là mỗi người đều có quyền lợi, cho nên ta không cưỡng cầu, ngươi tin cũng tốt, không tin cũng chẳng sao, lão phu đã chỉ cho ngươi một con đường sáng, có thể hay không nắm bắt lấy thì dựa vào chính mình.”

Dứt lời, thả người rời đi.

Vô luận lắc lư hay đi lừa gạt, đều không thể nóng vội.

“Bệnh tâm thần.”

Tôn Mục Thành tuy nhiên ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại có chút dao động.

Chẳng lẽ, lão đầu thần bí kia thật là Thông Cổ chân nhân? Không có khả năng, không có khả năng, nhất định đang cố ý lừa ta!

Đổi lại người trưởng thành chắc chắn sẽ không để lời nói của Cẩu Thặng vào trong lòng, nhưng Tôn Mục Thành chung quy mới mười mấy tuổi, không trải qua quá nhiều nhân tâm hiểm ác, cho nên về nhà nằm trên giường, luôn luôn vô tình nhớ tới.

Ngày thứ hai.

Hắn hoàn toàn như trước đây dậy sớm, sau khi rửa mặt tiến về học đường.

Trên đường nghe thấy có người đang nghị luận chuyện xảy ra ở Phượng Tê Tiên sơn mấy ngày gần đây nhất, thế là lại gần, cười nói: “Nhị thúc, có thể cùng ta nói một chút không?”

“Ha ha, tiểu tử ngươi sao đột nhiên có tâm tư nghe nhàn thoại rồi?” Người đàn ông tên là Nhị thúc trêu ghẹo nói.

Tôn Mục Thành nói: “Mỗi ngày tu luyện thực sự buồn bực quá, hiểu thêm chút chuyện bên ngoài để phong phú tầm mắt.”

“Không tệ, không tệ.”

Nhị thúc gật đầu nói: “Võ đạo nên kết hợp khổ luyện và nhàn hạ, đến đây, Nhị thúc kể cho ngươi nghe chuyện lớn gần đây.”

“Chuyện lớn?”

Tôn Mục Thành vểnh tai nghe.

Khi hắn biết được lúc trước không gian xuất hiện vòng xoáy là có Võ giả phàm trần cưỡng ép phi thăng, cùng cuối cùng vượt qua Vạn Kiếp Thiên Lôi trận rơi vào Phượng Tê Tiên sơn, tâm hồn nhỏ bé lập tức bị chấn động.

Uy lực của Lôi trận mạnh yếu hắn không biết, nhưng đã do Giới đường bố trí, khẳng định phi thường uy quyền, có người vậy mà có thể từ trong đó cưỡng ép đi lên, tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi!

“Nhị thúc.”

Tôn Mục Thành dò hỏi: “Rốt cuộc là ai lợi hại như vậy?”

“Là ai ta không biết.” Nhị thúc dừng một chút, nói: “Nhưng ta biết, phi thăng lên giới không phải một người mà là một ngọn núi!”

“Một ngọn núi?”

Tôn Mục Thành trợn to mắt.

Sinh linh phàm trần phi thăng lên giới là quy tắc tồn tại từ lâu, nhưng lúc nào ngay cả vật không có tư duy ý thức như núi cũng có thể phi thăng?

“Nói đúng hơn.”

Nhị thúc lại nói: “Phi thăng không phải một ngọn núi, là một tông môn!”

“Tông môn?”

Tôn Mục Thành lại trợn tròn mắt.

Nhị thúc nói: “Ta nghe nói, tông môn này gọi Vạn Cổ tông, từ vòng xoáy sau khi ra ngoài an trí tại Phượng Tê Tiên sơn, cách đây không lâu còn làm khó Ngự Kiếm Huyền tông, Lăng Đao Huyền tông và các thế lực khác một trận.”

“Vạn Cổ tông?”

Tôn Mục Thành lập tức nhớ lại đêm qua, người thần bí kia từng chỉ điểm, thế là thầm nghĩ: “Nguyên lai thật có tông môn này.”

Nhị thúc khâm phục nói: “Có thể từ Vạn Kiếp Thiên Lôi trận xông qua, lại khiến mấy tông môn chữ Huyền ăn quả đắng, Vạn Cổ tông từ phàm trần đi lên này không đơn giản a.”

“…”

Tôn Mục Thành trầm mặc.

Thực lực của Nhị thúc tuy không mạnh, nhưng lâu năm du lịch Thượng giới, kiến thức rộng rãi, có thể đánh giá Vạn Cổ tông như vậy, chắc chắn là có năng lực.

Quân Thường Tiếu cũng không biết mình vừa lắc lư vừa lừa gạt đứa trẻ, lại dưới ngôn ngữ của người qua đường, dần dần ghi nhớ tên Vạn Cổ tông.

“Nhị thúc!”

“Cháu đi tu luyện!”

Đi một mạch đến học đường, Tôn Mục Thành lắc đầu, ném những chuyện nghe được ra sau gáy, kiên định nói: “Ngày mốt sẽ lên đường đi Lận Uyên thành tham gia khảo hạch võ đường, mình cần phải càng thêm chuyên chú tu luyện mới được.”

Dã ngoại.

Quân Thường Tiếu mang theo hai tên đệ tử tiếp tục đi đường.

Dạ Tinh Thần sau khi tỉnh lại, tinh thần tốt hơn hôm qua nhiều, ý nghĩ muốn mạnh hơn càng mạnh mẽ.

“A Ngưu, nhớ kỹ!”

Quân Thường Tiếu nói: “Trên đời này ai cũng có thể đánh bại ngươi, nhưng tuyệt đối không thể bị chính mình đánh bại, vô luận về sau đối mặt thất bại dạng gì, đều phải như một nam nhân đứng lên!”

“…”

Dạ Tinh Thần im lặng.

Lời của Tông chủ thật giống như trước kia ta không phải nam nhân?

“Đương nhiên.”

Quân Thường Tiếu lại nói: “Đi Lận Uyên thành sau ngàn vạn phải khiêm tốn, không thể mù quáng trêu chọc thị phi.”

Thật ra không nói, A Ngưu cũng sẽ điệu thấp, bởi vì trẻ con thị trấn đều mạnh như vậy, trẻ con trong thành không phải ngầu đến mức lên trời.

Vài ngày sau.

Ba người tiến vào địa phận Lận Uyên thành.

Đi trên quan đạo rộng rãi, bọn họ lần lượt gặp những đứa trẻ mười mấy tuổi dưới sự dẫn dắt của các Võ sư đi đường.

Quân Thường Tiếu ở Tĩnh Thủy trấn đã nghe nói, không lâu sau trong thành sẽ tổ chức khảo hạch võ đường, học đường các thôn trấn xung quanh đều sẽ dẫn học sinh đến tham gia, nếu cuối cùng thông qua, sẽ thay đổi vận mệnh cả đời.

Lẽ ra, mua nhiều dược liệu và hạt giống ở tiệm tạp hóa, hoàn toàn không cần thiết lại đi Lận Uyên thành, nhưng Cẩu Thặng vẫn đến, bởi vì hắn muốn xem thử cái gọi là khảo hạch võ đường rốt cuộc là cái gì, lại có bao nhiêu thiên tài tuấn kiệt?

Nhiệm vụ chủ tuyến mới không thiết lập giới hạn số lượng, cho nên không cần cưỡng chế chiêu mộ.

Nhưng đừng quên, một tông môn có thể trường thịnh hay không, thường thường quyết định bởi nhân tài hậu bối có tiếp nối được hay không, mà thân là Tông chủ hắn tuyệt không thể chỉ nhìn hiện tại, còn phải nhìn xa trông rộng tương lai.

Làm nam nhân khó.

Làm Tông chủ càng khó.

Lận Uyên thành rất lớn.

Dân số thường trú cũng rất nhiều.

Mặc dù ba người đã chuẩn bị tâm lý tốt, nhưng khi đứng trên con phố chính đủ cho mấy chục cỗ xe ngựa song song đi lại, vẫn như Lưu Mỗ Mỗ đi dạo Đại Quan Viên.

“Bình tĩnh, bình tĩnh.”

Quân Thường Tiếu thở một hơi thật dài, dẫn hai tên đệ tử trước tìm khách sạn ở lại, sau đó đi dạo Phường thị một vòng.

Nhưng mà, vừa vào không bao lâu, lập tức ủ rũ đi ra, bởi vì đồ vật bán bên trong thực sự quá nhiều, giá cả lại rất đắt, khiến hắn nảy sinh cảm giác ‘ta là kẻ nghèo’.

“Ai.”

Trở lại khách sạn, Quân Thường Tiếu thở dài, nói: “Vẫn là chờ bảy ngày sau tổ chức khảo hạch võ đường đi.”

Bảy ngày sau.

Khu đông Lận Uyên thành có một hội trường lộ thiên lớn có thể chứa mấy chục vạn người, giờ phút này đã chật kín Võ giả, đang mong chờ khảo hạch võ đường hàng năm bắt đầu.

Quân Thường Tiếu ba người ngồi ở vị trí khá phía sau, trở thành những người xem trong đám đông.

Đương nhiên.

Có thể vào được khẳng định tốn tiền.

Giá cả hơi đắt, một tấm vé vào cửa là một ngàn viên Huyền thạch.

Quân Thường Tiếu móc tiền ra trong khoảnh khắc, mỗi khối cơ bắp trong cơ thể đều đau.

“Loại khảo hạch võ đường hàng năm này, lại còn phải bỏ tiền mua vé vào, về bàn bạc với Lão Viên một chút, cũng có thể lấy ra tham khảo.”

Lúc lẩm bẩm, học sinh từ các thôn trấn xung quanh lần lượt đi vào hội trường, trong đó có Trương Mục Thành của Tĩnh Thủy trấn, ánh mắt trong sáng của hắn lấp lánh hưng phấn, đồng thời cũng hơi thấp thỏm.

“Là tên này!”

Dạ Tinh Thần nắm chặt nắm đấm, nhưng trong lòng không tức giận, bởi vì tài năng không bằng người, lại có thể trách được ai?

Lần khảo hạch này do cao tầng võ đường phụ trách, sau khi đơn giản giới thiệu lịch sử huy hoàng của mình, liền chính thức tiến vào nội dung chính, trước tiến hành khảo hạch tư chất, thể chất, sau đó lại tiến hành khảo hạch thực chiến.

Cái gọi là khảo hạch thực chiến là chia mấy trăm học tử thành vài tổ, sau đó rút thăm chọn lựa đối thủ, một đường đánh đến cuối cùng, và do tổ thẩm định xét duyệt và cho thông qua, trở thành một thành viên của võ đường.

Hiểu rõ quy tắc sau, Quân Thường Tiếu im lặng nói: “Cái này khác gì so với đại hội luận võ phàm trần?”

“Khảo hạch chính thức bắt đầu!”

Theo lệnh của cao tầng võ đường, khảo hạch căng thẳng và kịch tính mở màn.

Tôn Mục Thành trong khảo nghiệm tư chất và thể chất phi thường ưu tú, sau đó tiếp tục thực chiến, một đường vượt qua các cửa ải, thành công lọt vào trận chung kết.

“Tông chủ.”

Tiêu Tội Kỷ nói: “Đứa bé đánh bại Dạ sư đệ này, chắc chắn sẽ không chút huyền niệm giành lấy giải Nhất tổ Giáp.”

“…”

Dạ Tinh Thần sắp khóc.

Nói về hắn lúc có thể đừng mang theo mình không, cái này khiến lòng tự tôn vừa dựng lên lại bị đả kích!

“A Ngưu.”

Quân Thường Tiếu nói: “Ngươi thua hắn không mất mặt.”

“…”

Dạ Tinh Thần ôm đầu, trong lòng gào thét: “Việc này có lật thiên không!”

Nhưng mà, khi trận chung kết tổ Giáp bắt đầu, Tôn Mục Thành vốn chiếm ưu thế tuyệt đối nhiều lần bị trọng tài gọi tạm dừng, cuối cùng chiến đấu nửa canh giờ, lại bị phán định thua cuộc.

“Tiếc quá a.”

“Không còn cách nào, gặp phải đối thủ thực sự quá mạnh.”

“Năm sau chắc phải có hy vọng.”

Các Võ giả theo dõi trận đấu lắc đầu thở dài.

Biểu cảm của Quân Thường Tiếu đặc sắc, sau đó trong lòng gầm thét: “Đây là đối thủ quá mạnh sao? Cái này rõ ràng là có màn đen a!”

Quay lại truyện Vạn Cổ Tối Cường Tông

Bảng Xếp Hạng

Chương 136: Âm Khí Um Tùm

Chương 135: Bỏ Chạy

Chương 134: Truy Kích