» Q.1 – Chương 1681: Đại tướng quân
Vạn Cổ Tối Cường Tông - Cập nhật ngày May 4, 2025
Gió khẳng định không thổi được áo dài, càng không thổi được màng mặt dịch dung, sở dĩ rơi xuống rõ ràng là Quân Thường Tiếu cố ý hành động!
Kỳ thật, khi nhìn thấy đế cung lạc phách như thế, Cẩu Thặng đã động lòng trắc ẩn.
Bất đắc dĩ, không có lý do nào tốt. Dù sao, nhân vật của mình là thấy tiền sáng mắt, nếu đột nhiên đi trợ giúp một nữ nhân, khẳng định sẽ bị gán cho cái mũ ‘thấy sắc vong nghĩa’. Làm nam nhân khó, làm nhân vật chính quyển sách này càng khó.
Ngay lúc Quân Thường Tiếu xoắn xuýt, thấy được thôi diễn đồ, lập tức ý thức được mình đi vào Xích Ngục giới quả nhiên là mệnh trung chú định. Đã như vậy, liền làm một lần chúa cứu thế đi, dù sao việc này cũng xe nhẹ đường quen. Giúp thì được, nhân vật không thể vứt. Sau khi chuyện thành công nhất định phải có chỗ tốt.
Quả thật, Thương Lan đế quốc hiện tại nghèo rớt mồng tơi. Du Phi Nhã nói muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, hoặc là ngộ biến tùng quyền. Nhưng nếu giúp nàng chỉnh hợp các đại vương quốc, sẽ còn thiếu tiền thiếu tài nguyên sao?
Hệ thống dùng góc độ của mình đưa ra lời giải thích hợp lý hơn: “Túc chủ thủ vững ranh giới cuối cùng không dám đánh cướp, bây giờ công chúa quỳ xuống muốn nhờ, vừa vặn cho một cái cớ để vơ vét của cải.”
“Cút!” Quân Thường Tiếu mắng.
Hệ thống trở lại chuyện chính: “Đem đại sự xảy ra vạn năm sau liệt kê ra hết, người lưu lại thôi diễn đồ hẳn là có thể dự báo tương lai?”
“Hoàn toàn chính xác,” Quân Thường Tiếu nói. “Thật không thể tư nghị.”
Từ những văn tự phía trên rõ ràng có thể xác nhận đang nói về mình. Thời gian, địa điểm tính toán tinh chuẩn không sai. Người phụ tá tiên tổ Thương Lan đế quốc thành lập bất thế công huân, hoặc là thực lực cường hãn vô cùng, hoặc là chính là… chưa từng tới xuyên qua.
“Quân tiên sinh!” Đạt được câu trả lời chắc chắn về sự hỗ trợ, Du Phi Nhã mừng rỡ không thôi, nói: “Hai vương quốc lân cận đối với Thương Lan đế quốc ta vẫn tồn tại kính ý. Tiên sinh có thể đi trị bệnh cho họ, khuyên hiệp trợ, sau đó lần lượt đánh tan.”
“…” Quân Thường Tiếu im lặng.
Người phụ nữ này thật chẳng lẽ cho rằng dựa vào trị bệnh là có thể cứu quốc sao? Tuổi trẻ, ngây thơ.
“Công chúa,” Quân Thường Tiếu xoay người nói. “Bản tọa đã quyết định giúp ngươi, liền không cần phiền phức như vậy.”
“Quân tiên sinh, ngài…” Gặp hắn dung mạo biến trẻ, biểu cảm trên mặt Du Phi Nhã dần dần ngây trệ.
Ai. Quả nhiên không thể lộ ra dáng vẻ anh tuấn của mình.
Nhưng vào lúc này, Du Phi Nhã nói tiếp: “Đầu phát sai lệch!”
Lúc trước tại Vạn Cổ tông đối chiến Thập đại Tiên tông Tông chủ, chứng rụng tóc tái phát. Cho nên từ Thượng giới rời đi, Quân Thường Tiếu từ đầu đến cuối mang theo tóc giả Ma đổi. Vừa rồi phấn chấn mất áo dài nhào bột mì màng dùng sức quá mạnh, tạo thành kiểu tóc có chút lộn xộn.
“Công chúa!” Xa tướng quân vội vã đi tới, không lo được có Quân Thường Tiếu tại, ánh mắt lấp lóe tức giận hồi báo: “Các đại vương quốc lại phái người đến rồi!”
“Tại sao lại tới?” Du Phi Nhã nhíu mày.
Những vương quốc này từ đầu đến cuối vẫn ngó chừng hoàng thất, hầu như thỉnh thoảng lại đến quấy rối một chút, nàng đã tập mãi thành thói quen.
Quân Thường Tiếu nói: “Bọn hắn hẳn là tìm đến Quân mỗ.”
“Làm sao mà biết?”
“Rất đơn giản. Với tình cảnh hiện tại của công chúa, ai cũng có thể biết được Quân mỗ có thể trị liệu Hỏa độc Tuyệt chứng. Các đại vương quốc lẽ nào lại không có nhãn tuyến tại Tôn Vũ thành sao?”
“Tiên sinh nói có đạo lý.” Du Phi Nhã kỳ thật có thể nhanh chóng chạy từ đế đô đến, hoàn toàn tin tưởng tiên đoán của thôi diễn đồ, cho nên thời khắc lưu ý Tôn Vũ thành. Còn về Vương thành chủ, đó cũng là số lượng không nhiều người trung thành với hoàng thất.
…
Hoàng cung đại điện. Dùng thành ngữ để hình dung, đó chính là nhà chỉ có bốn bức tường.
Sứ thần các vương quốc dùng tư thế diễu võ giương oai đứng hai bên. Bọn hắn từng người ngửa đầu ưỡn ngực, hận không thể đem mặt mang lên bầu trời. Xích Ngục giới những năm nay chiến tranh lớn nhỏ không ngừng, các vương quốc tranh phong tương đối, cho nên những đại biểu này tự nhiên nhìn khó chịu lẫn nhau.
“Chư vị.” Du Phi Nhã từ cửa hông đi tới, ngồi trên đế tọa chỉ có phụ hoàng mới có thể ngồi.
Cử động này lập tức khiến ánh mắt các sứ thần hiện lên kinh ngạc.
“Công chúa!” Một người lạnh nhạt nói: “Đế vị từ xưa đến nay đều do người thống trị cao nhất của đế quốc mới có tư cách ngồi. Ngài ngồi lên chỉ sợ có thất thể thống?”
Lời nói này coi như uyển chuyển. Bên cạnh một tên sứ thần khác thì cười lạnh nói: “Hẳn là công chúa đại nhân muốn mưu quyền soán vị, thay thế sao?”
“Đế vương bị các ngươi tặc thần cầm tù tại ngoại. Bởi vì cái gọi là quốc không thể một ngày không có vua, có huyết mạch công chúa đại nhân, làm sao lại không có tư cách ngồi trên cửu ngũ bảo tọa đâu?”
“Ai?” Đám người nhao nhao quay người, chỉ thấy ngoài đại điện đi tới một tên nam tử áo trắng tuổi chừng hai mươi tuổi. Hắn tựa ở khung cửa, trên mặt mang nụ cười muốn ăn đòn.
Vốn còn hơi hoảng hốt, Du Phi Nhã nhìn thấy tiên sinh xuất hiện, tâm cảnh chập trùng không chừng lập tức trở nên bằng phẳng.
Ngồi trên chỗ ngồi của phụ hoàng là do Quân Thường Tiếu đề nghị. Bởi vì để nâng đỡ đế quốc đang nghiêng ngả, cứu vãn hoàng thất đang bị lật đổ, phương pháp đơn giản nhất chính là lập tân quân, mời chủ nhà các đại vương quốc đến, hỏi bọn hắn có phục hay không? Dùng thủ đoạn cứu chữa để lung lạc vương công quý tộc, không nói có thành công hay không, tối thiểu sẽ rất phiền phức. Cho nên Cẩu Thặng không có thời gian để chơi.
Hiện tại, làm sao đơn giản thô bạo làm sao tới. Tất cả người không phục, tất cả đều làm ngoan ngoãn.
“Tiểu tử!” Một tên sứ thần lạnh giọng quát: “Ngươi là người phương nào?”
“Đạp.” Quân Thường Tiếu đi thẳng tới trước bảo tọa, tiện tay kéo ra một cái ghế, ngồi cạnh Du Phi Nhã, bắt chéo chân, mười ngón tay đan vào nhau tùy ý dựng lên, nói: “Thương Lan đế quốc đại tướng quân, Quân Thường Tiếu vậy!”
Đại tướng quân? Một tên sứ thần cười lạnh nói: “Thương Lan đế quốc ta thành lập vạn năm, từ trước đến nay chưa từng có chức đại tướng quân.”
“Trước kia không có,” Du Phi Nhã nói. “Hiện tại có.”
Dứt lời, từ Không Gian giới chỉ lấy ra ngọc tỉ truyền quốc phụ hoàng giao cho mình, trang nghiêm túc mục tuyên bố: “Ta dùng danh nghĩa chủ của Thương Lan đế quốc tuyên bố, từ Quân Thường Tiếu đảm nhiệm chức đại tướng quân Thương Lan đế quốc!”
“Xoát!” Quân Thường Tiếu vội vàng bước xuống, chắp tay nói: “Đa tạ bệ hạ!”
Bệ hạ? Người phụ nữ này có dũng khí tự mình đăng cơ xưng đế?
“Ha ha ha!” Sứ thần nước nào đó cười to nói: “Một người phụ nữ không binh không tướng cũng dám mưu toan soán vị xưng đế, xem ra hỏa độc công tâm, đem đầu óc cháy hỏng!”
“Đại… Đại… Đại nhân…” Nhưng vào lúc này, mấy tên binh sĩ lảo đảo chạy vào, dùng giọng nói kinh hãi: “Thiên… trên trời có… có quái vật…”
“Quái vật?” Đám người mờ mịt, thế là nhao nhao đi ra đại điện.
Mà khi ngẩng đầu lên, biểu cảm trên mặt dần dần ngây trệ, cho đến đạt tới mức cứng lại. Bọn hắn nhìn thấy cái gì? Bọn hắn nhìn thấy không gian trên trời dần dần vặn vẹo, phảng phất bị một loại lực lượng kinh khủng nào đó xé rách, sau đó chậm rãi hiện ra hơn mười chiếc chiến thuyền khổng lồ. Thế lực lớn, chấn động cả bầu trời, chấn động cả sơn hà.
“Cạch!” “Cạch!” Buồng nhỏ dưới đáy tàu mở ra, từng luồng lưu quang cực tốc bay tới, cuối cùng chỉnh tề rơi vào nội viện hoàng cung, đột ngột bày ra hai mươi vạn binh sĩ mặc trang bị tinh nhuệ lại cao lớn vạm vỡ.
Các sứ thần triệt để trợn tròn mắt. Liền cả Du Phi Nhã bước ra cũng mơ màng.
“Xoát!” Hai mươi vạn binh sĩ Ma Vọng tộc nhao nhao hành lễ quân sự cao nhất, quát lớn: “Tham kiến bệ hạ!” “Tham kiến đại tướng quân!”
Âm thanh vang vọng, phảng phất xuyên thủng Hư không, cũng rung động sâu sắc Du Phi Nhã cùng các sứ thần.
“Xoát!” Quân Thường Tiếu bay ra, đứng trước đại quân, người đã khoác chiến giáp, ôm quyền nói: “Mạt tướng Quân Thường Tiếu, nguyện vì Thương Lan đế quốc xông pha khói lửa!”
Hắn không phải đang trang bức. Hắn là đang giúp Du Phi Nhã trang bức.