» Q.1 – Chương 1688: Ta tại sao muốn cứu một người xa lạ?
Vạn Cổ Tối Cường Tông - Cập nhật ngày May 4, 2025
Tất cả mọi người cảm thấy Quân Thường Tiếu rất thẳng, trên thực tế, Dạ Tinh Thần còn thẳng hơn. Chủ yếu vì ngày thường hắn dồn hết tâm tư vào tu luyện, không có cơ hội thể hiện, mới khiến Cẩu Thặng chiếm hết “spotlight”.
Ngay hôm nay, được đưa đến Vị diện xa lạ, mắt thấy mấy ngàn tên Võ giả vây công một nữ tử bị thương, hắn lại làm như không thấy. Cẩu Thặng còn để ý đến tam quan, còn Dạ Tinh Thần thì tuyệt đối không. Thậm chí vì kiếp trước từng bị Lăng Dao Nữ Đế hãm hại, hiện tại hắn vẫn còn định kiến nghiêm trọng với nữ giới.
Cẩn thận nghĩ lại, tuy hắn đã công nhận Vạn Cổ Tông và xem mình là một thành viên, nhưng hầu như rất ít tương tác với các nữ đồng môn như Lục Thiên Thiên, Liễu Uyển Thi, v.v. Hầu hết là với nam đồng môn, ví dụ Tiêu Tội Kỷ, Lý Thanh Dương, hoặc là… Linh Thú đường.
Dạ Tinh Thần muốn đi nhưng không được, các Võ giả xung quanh lập tức siết chặt vòng vây, tu vi bộc phát, trợn mắt nhìn.
“Tiểu tử!”
Một gã Võ giả lạnh lùng nói: “Dám giúp yêu nữ, hữu tử vô sinh!”
“Lên!”
“Giết hắn!”
Hàng chục Võ giả đứng đầu xông lên, các loại năng lượng bộc phát, tạo thành thế trận hùng hổ.
“Rác rưởi.”
Dạ Tinh Thần trên mặt hiện lên vẻ khinh bỉ.
Hắn không muốn anh hùng cứu mỹ nhân, càng không muốn bị ruồi muỗi quấn, cho nên có thể làm là…
“Oanh!”
Lực lượng cuồng bạo đột nhiên nổ tung, dưới cuồng phong gào thét, thi thể và máu tươi điên cuồng văng tứ tung. Cảnh tượng vô cùng tàn khốc, chỉ có thể dùng gạch men che lấp.
“Phù phù!”
Tên Võ giả cuối cùng đột kích ngã xuống đất, tắt thở. Ánh mắt hắn vẫn còn vẻ hoảng sợ, hiển nhiên đến chết cũng không nghĩ tới, người đàn ông nhìn qua bình thường này lại có thực lực mạnh đến vậy!
Dạ Tinh Thần kiêu ngạo đứng tại chỗ, mái tóc đen bồng bềnh bay theo gió, khuôn mặt lạnh lùng lóe lên sát ý. Toàn thân hắn tựa như ác ma bước ra từ địa ngục.
Đây mới là phong thái nghiêm túc, đây mới là dáng vẻ nhân vật chính!
Cẩu Thặng. Học hỏi một chút đi!
Trong khoảnh khắc, mấy chục người xông tới đã bị tiêu diệt. Các Võ giả còn lại đều mở to mắt nhìn. Yêu nữ mời cứu binh, thực lực không hề đơn giản!
“Lăn.”
Dạ Tinh Thần lạnh lùng nói.
Chỉ một chữ đó đã ẩn chứa uy áp cực mạnh, khiến các Võ giả có mặt đều sợ hãi, nhanh chóng bỏ chạy với tốc độ như muốn đầu thai.
Bọn họ thật may mắn.
Dạ Tinh Thần sau khi gia nhập Vạn Cổ Tông đã thay đổi rất nhiều. Nếu là tính cách bất cận nhân tình của kiếp trước, chỉ cần đụng vào hắn, chắc chắn sẽ bị giết sạch.
“Hưu!”
“Hưu!”
Từng chiếc Không Gian Giới Chỉ bay ra từ trong thi thể, nhẹ nhàng rơi vào tay Dạ Đế. Hắn lười khám xét bên trong có gì, cất bước muốn rời đi.
“Đa tạ các hạ xuất thủ cứu giúp.”
Nữ tử bị thương cố gắng đứng dậy, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, có thể thấy thương thế rất nặng.
Dạ Tinh Thần bình thản nói: “Ta chỉ không muốn bị ruồi bám, không phải vì cứu ngươi, đừng đa tình.”
So với tên này, Cẩu Thặng còn là “nam ấm áp”.
Nữ tử bị thương không nói gì nữa, lê tấm thân bị thương bước về phía rừng sâu. Nhưng chỉ đi được mấy bước, nàng không chống đỡ nổi nữa, ngã xuống đất bất tỉnh.
Khu vực này có không ít Võ giả chết, máu tươi văng vào rừng, dần dần câu dẫn từng con hung thú. Sau khi xác định không nguy hiểm, chúng lần lượt tiến tới.
Đồ ăn!
Tất cả đều là đồ ăn!
Vài con hung thú giống sói dẫn đầu tiến đến, dừng lại trước mặt nữ tử hôn mê. Mắt chúng lóe lên ánh đỏ, nước bọt sắp chảy ra.
Võ giả thích giết hung thú vì trong người chúng có Tinh hạch. Hung thú cũng thích giết Võ giả vì thịt và máu của họ đã được thuộc tính dưỡng nuôi, ăn vào có thể tăng thực lực.
“Rống!”
Sau thoáng do dự, vài con sói há miệng máu lao tới.
“Ầm ầm ——————”
Đột nhiên, khí lãng cuồng bạo bùng phát, cuốn lên cuồn cuộn bụi đất.
“Đạp.”
Dạ Tinh Thần, vốn đã rời đi, xuất hiện trước mặt nữ tử bị thương. Chân Linh chi lực phóng thích, không chút thương xót nâng nàng lên, sau đó biến mất trong bụi đất mù trời. Hắn đến vội vàng, đi cũng vội vàng.
…
Đã tối. Trăng sáng treo cao, sao trời trải khắp.
Dạ Tinh Thần khoanh chân ngồi ngoài sơn động, vận chuyển Đại Thiên Phân Ảnh Quyết. Khi không có ống kính, hắn thường đang tu luyện hoặc trên đường tu luyện.
“Hô!”
Nửa canh giờ sau, Dạ Tinh Thần phun ra một ngụm trọc khí, thầm nghĩ: “Tại sao ta lại cứu một người xa lạ?”
Ban ngày hắn vốn có thể ung dung rời đi, nhưng về sau không hiểu sao lại quay lại, cứu nữ tử bị thương rơi vào miệng sói. Hắn còn cho nàng dùng không ít Liệu Thương Đan dược.
“Các hạ lại cứu ta một mạng.”
Nữ tử áo tím bước ra từ sơn động. Nhờ dùng Đan dược, mặt nàng đã hồng hào trở lại, thương thế cũng đã được khống chế rất tốt. Dưới ánh trăng, có thể thấy nàng khoảng hai mươi tuổi, dung mạo thanh tú thoát tục, cũng coi là mỹ nữ.
“Cho nên.”
Dạ Tinh Thần bình thản nói: “Ngươi phải cho ta lợi ích gì?”
Tính cách đòi hỏi lợi ích như thế này chắc chắn không phải do Quân Thường Tiếu truyền nhiễm, nhưng làm việc gì cũng muốn đòi hồi báo thì tuyệt đối có liên quan đến Cẩu Thặng. Điều này ai cũng không thể chối cãi.
“Ngươi muốn lợi ích gì?” Nữ tử áo tím hỏi.
Quanh người Dạ Đế từ đầu đến cuối đều tỏa ra khí chất kiêu ngạo. Nàng có thể bình tĩnh ứng đối, chứng tỏ không phải người bình thường.
“Tiền.”
“Tài nguyên.”
“Tất cả đều muốn.”
Dạ Tinh Thần một chút cũng không khách khí.
Nữ tử áo tím nói: “Ta bị truy sát là vì có một tấm bản đồ tàng bảo được phong tồn rất lâu. Nếu tìm thấy thuận lợi, bên trong hẳn có thứ ngươi cần.”
“Ý là, bây giờ ngươi không có gì?”
“Không có.”
“Hô!”
Dạ Tinh Thần giơ tay lên, Chân Linh chi lực bộc phát, chụp thẳng vào cổ nữ tử áo tím.
“Ngươi muốn giết ta?”
“Không có bất kỳ giá trị nào, sống cũng không có ý nghĩa.”
“Tấm bản đồ này là do một cường giả từng được coi là truyền kỳ để lại cách đây mười vạn năm. Bên trong cất giấu các loại võ học và tài nguyên. Ngươi và ta nếu tìm được, đó chính là giá trị lớn nhất.” Nữ tử áo tím không hoảng loạn, đưa tay lấy ra một quyển da cừu cổ xưa.
“Giết ngươi.”
Dạ Tinh Thần bình thản nói: “Ta cũng có thể tìm được.”
Về mặt tìm bảo tàng, hắn cũng có kinh nghiệm. Dù sao ngày xưa từng đi qua Thái Huyền Động Phủ, từng làm cái hành vi “vô văn minh” là khắc chữ “Dạ Đế từng du lịch qua đây”.
Nữ tử áo tím nói: “Không có ta hỗ trợ, ngươi không tìm thấy bảo tàng.”
“…”
Dạ Tinh Thần im lặng một lát, vẫn buông nữ nhân này ra.
Hắn đã liếc nhìn tấm quyển da cừu, rõ ràng rất cổ xưa, có lẽ thật sự ẩn chứa bảo tàng lớn. Xung phong nhận nhiệm vụ đến Vị diện này, nếu tìm được lượng lớn tài nguyên Võ đạo, sau này về có thể nộp cho Tông chủ.
“Các hạ tôn tính đại danh?”
“…”
Dạ Tinh Thần phiền muộn.
Mình rõ ràng đã thể hiện rất hung tàn, mà nữ nhân này từ đầu đến cuối vẫn rất bình tĩnh.
Thấy hắn không nói, nữ tử áo tím rất biết điều, không truy hỏi, tự giới thiệu: “Ta gọi Giải Lăng Dao.”
“Ngươi.”
Dạ Tinh Thần đột nhiên quay đầu lại, giọng khàn khàn nói: “Kêu cái gì?”
Sát ý trong nháy tức thì hiện ra trong cơ thể. Dù Lăng Dao Nữ Đế đã bị hắn tại chỗ tiêu diệt, thậm chí đốt thành tro bụi, nhưng nghe đến hai chữ “Lăng Dao”, vẫn cực kỳ kích thích thần kinh.
“Giải Lăng Dao.”
“Bang ——————”
Thanh kiếm dài ba thước tuốt vỏ, đặt lên cổ nữ nhân kia.