» Q.1 – Chương 1705: Nếu có nhân dám kỳ thị ngươi, ta sẽ giúp ngươi giết chết hắn

Vạn Cổ Tối Cường Tông - Cập nhật ngày May 4, 2025

Ngự Thiên giới có một chỗ không có một ngọn cỏ, được xưng là Tuyệt Vọng hoang dã.
Cực kỳ lâu trước kia, phiến khu vực này đột nhiên bị hắc quang bao phủ, kéo dài mấy năm, dần dần hình thành một cái không gian vòng xoáy thông hướng khu vực khác.
Mới đầu rất nhiều cường giả cho rằng đây là dị bảo xuất thế, thế là nhao nhao tiến vào tìm kiếm, kết quả ở bên trong đụng phải Ngự Hồn tộc, song phương liền triển khai cuộc đại chém giết dài dằng dặc.
Việc này, bị hậu nhân định nghĩa là chiến tranh giữa hai tộc.
Về phần không gian kết nối với một nơi khác, thì được xưng là Độc Lập chiến trường.

Oan gia nên giải không nên kết.
Hai cái Vị diện vì sao không thể cùng hòa khí khí ngồi cùng một chỗ tán gẫu?
Nguyên nhân rất đơn giản, Độc Lập chiến trường bên trong hoàn cảnh mặc dù tương đối khắc nghiệt, nhưng lại dựng dục nguồn tài nguyên võ đạo khổng lồ, tỉ như… Nhất đẳng Linh thạch!
Không sai.
Quân Thường Tiếu từ Cung Bạch Vũ và những người khác trong tay lấy được vật tư, đại bộ phận đến từ Độc Lập chiến trường.
Còn một phần nhỏ thì sao?
Sự việc phải nói từ Ngự Thiên giới xa xưa.
Vị diện này mặc dù lớn, kỳ thật trước kia thiên địa thuộc tính cũng không mạnh, cho đến khi không gian vòng xoáy xuất hiện, từ nội bộ hiện lên linh khí bàng bạc mới bắt đầu chậm rãi tăng lên.
Thuộc tính của Ngự Thiên giới có được trình độ hiện tại, hoàn toàn là nhờ Độc Lập chiến trường.
Hơn nữa, sau vô số năm, linh khí bàng bạc dung nhập xuống dưới mặt đất, bắt đầu hợp thành khoáng mạch Tụ Linh Thạch, sau đó bị khai thác lần lượt, liền có phần nhỏ còn lại.
Linh thạch do Vị diện sản xuất chất lượng không đồng đều, số lượng lại phi thường thưa thớt, cho nên muốn đạt được càng nhiều với chất lượng cao hơn, vẫn phải đi Độc Lập chiến trường, cho nên gần như mỗi lúc đều có người tiến vào.
Nhắc tới cũng kỳ, những năm này hai cái Vị diện vừa chém giết, vừa khai thác, khoáng mạch bên trong vẫn không bị đào sạch, cho người ta cảm giác như lấy không hết, dùng mãi không cạn.
Tài nguyên.
Điều võ giả coi trọng nhất.
Thử hỏi Ngự Thiên giới cùng Ngự Hồn giới sao lại chắp tay nhường cho người khác?
Ngươi không cho, ta không cho.
Ngươi muốn nhiều yếu điểm, ta muốn nhiều yếu điểm.
Vậy thì không có gì biện pháp, chỉ có thể dùng cách đánh nhau để lựa chọn.

Quân Thường Tiếu từ miệng Cung Bạch Vũ biết được chuyện Độc Lập chiến trường xong, mang theo Hoa Mân Côi đi thẳng hướng Tuyệt Vọng hoang dã, trên đường có chút kinh ngạc nói: “Thần kỳ như vậy?”
Hắn không thèm để ý hai cái Vị diện đánh nhau bao nhiêu năm, cũng không thèm để ý chết bao nhiêu người, điều hắn để ý là, Độc Lập chiến trường vậy mà có thể cuồn cuộn không dứt vận chuyển linh lực, nội bộ vẫn tồn tại khoáng mạch bàng bạc.
Thượng giới không có đãi ngộ này.
Tông môn của mình, cũng không có đãi ngộ này.
Hệ thống nói: “Thiên hạ rộng lớn, không thiếu cái lạ, túc chủ không cần thiết hiếm thấy nhiều quái.”
Quân Thường Tiếu xoa xoa tay, nói: “Cái gọi là Độc Lập chiến trường này, không thuộc về Ngự Thiên giới, cũng không thuộc về Ngự Hồn giới, ta có thể đi vào tìm khoáng mạch.”
Nhất đẳng Hỏa thạch thuộc tính tương đối đơn nhất, phi thường thích hợp dùng để làm nhiên liệu, Nhất đẳng Linh thạch mạnh hơn Tiên thạch Thượng giới, cực kỳ thích hợp tu luyện, hắn tự nhiên hy vọng càng nhiều càng tốt.
“Ai.”
Hệ thống thở dài: “Độc Lập chiến trường phải xui xẻo.”

Trên đường, Hoa Mân Côi từ đầu đến cuối không nói chuyện.
Nàng không thèm để ý chiến trường, càng không thèm để ý khoáng mạch, điều nàng để ý là, Ngự Hồn tộc cùng Hồn tộc cùng mạch đồng tông? Phải chăng mang ý nghĩa tiền bối là từ Ngự Hồn giới dời đi ra?
Còn có cường giả Ngự Thiên giới đề cập Lam hồn cùng Hắc hồn, phải chăng đại biểu huyết mạch thuần khiết?
Nghĩ đến đây, trên mặt Hoa Mân Côi dần dần hiện lên vẻ sầu lo.
Bọn hắn nói mình là Lục hồn.
Bọn hắn nói đây là tộc nhân cấp thấp.

Quân Thường Tiếu nhìn ra biểu hiện khác thường của Hoa Mân Côi, nói: “Nghĩ gì thế?”
“Ta đang nghĩ có nên đi Ngự Hồn giới không.”
“Còn cần nghĩ? Đương nhiên muốn đi.”
Theo Quân Thường Tiếu, Ngự Hồn tộc khẳng định có quan hệ với Hồn tộc, một cái Hồn Hoàn đều mang đến trợ giúp, khẳng định phải đi Vị diện này một lần, có lẽ có thể thức tỉnh huyết mạch gì đó.
“Ta sợ…” Hoa Mân Côi hơi ngưng lại, nói: “Trở ra sẽ bị kỳ thị.”
Cường giả Ngự Thiên giới đều vì mình là Lục hồn mà mỉa mai, nếu đi địa giới của Ngự Hồn tộc, chỉ sợ sẽ càng bị đả kích.
“Chỉ cần có thể mạnh lên, thì đừng để ý ánh mắt người khác.”
“Hơn nữa.”
“Ta vừa tiếp nhận Thiết Cốt phái, dưới trướng chỉ có một đệ tử, còn không phải đang trong sự cười nhạo và xem thường mà chậm rãi đứng lên sao?”
Lúc Quân Thường Tiếu mới lập tông, mang Lục Thiên Thiên đến Thanh Dương thành, quả thật không ít bị đồng hành xem thường, nhưng hắn da mặt dày, hoàn toàn không xem ra gì.
“Đời người không thể nào xuôi gió xuôi nước, gặp vấn đề nên vượt khó tiến lên.”
“…”
Hoa Mân Côi thầm nói trong lòng: “Sao lại nói nhiều như vậy.”
“Đương nhiên.”
Quân Thường Tiếu nói: “Nếu có người dám kỳ thị ngươi, ta sẽ giúp ngươi giết chết hắn.”
Hoa Mân Côi dừng lại.
Nàng nhìn cái bóng lưng toát ra cảm giác an toàn kia, trong lòng dâng lên hơi ấm, sau đó vén lọn tóc xanh trên trán, xinh đẹp cười nói: “Cảm ơn.”
“Đừng hiểu lầm.”
Biểu hiện trên mặt Quân Thường Tiếu nghiêm túc chuyển thành lãnh đạm, nói: “Ta giúp ngươi là vì tông môn.”
“…”
Hoa Mân Côi thầm nói trong lòng: “Hắn muốn trốn tránh đến khi nào.”
“Đừng ngẩn người.”
Quân Thường Tiếu nói: “Đi thôi.”
“Vâng.”

Để tránh vung thức ăn cho chó, gây tổn thương tinh thần vạn tấn cho độc giả nào đó, hai người trên đường không có quá nhiều giao lưu, cho đến khi đi được một canh giờ, rốt cục đi vào Tuyệt Vọng hoang dã không có một ngọn cỏ, cũng xa xa nhìn thấy vòng xoáy đen kịt treo trên bầu trời.
“Hưu!”
“Hưu!”
Không lâu sau, Quân Thường Tiếu cùng Hoa Mân Côi bay tới.
Bởi vì vòng xoáy thông hướng Độc Lập chiến trường, cho nên gần đó có một tòa cứ điểm quy mô tương đối, bất kỳ ai muốn đi vào đều phải báo cáo chuẩn bị.
“Ai!”
Trên tháp canh, một võ giả nhìn thấy hai luồng sáng bay tới, vội vàng rống to.
“Đông Thổ Đại Đường thỉnh kinh nhân!”
Đông Thổ Đại Đường?
Bọn thủ vệ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, hiển nhiên chưa nghe nói qua.
“Hưu!”
Đúng lúc này, Quân Thường Tiếu mang theo Hoa Mân Côi bay tới, hoàn toàn không có ý định đi vào cứ điểm.
Nếu như là trước kia, hắn có thể muốn trải nghiệm phong thổ của Vị diện này, giờ phút này thì đặt tâm tư lên Độc Lập chiến trường cùng khoáng mạch Linh Thạch.
“Không được!”
“Bọn hắn muốn xông cứ điểm!”
“Nhanh ngăn lại, nhanh ngăn lại!”
Hưu! Hưu! Hưu!
Trong nháy mắt, các võ giả mặc giáp giống như binh sĩ từ cứ điểm bay ra, ý đồ ngăn chặn hai người xa lạ đang xông tới.
“Cút!”
Quân Thường Tiếu vung hai tay, Độ Thiên Chưởng ấn hiện ra, trực tiếp đánh bay mấy trăm tên binh sĩ cản đường.
“Oanh!”
“Oanh!”
Chưởng ấn ấn lên vùng đất trống trải, để lại năm cái hố sâu hình ngón tay.
Các binh sĩ ở cứ điểm không bị tấn công thấy vậy, kinh hãi tóc cũng sắp dựng lên.
Người này!
Quá mạnh!
Quân Thường Tiếu chỉ muốn tiến vào Độc Lập chiến trường, không có bất kỳ sát ý nào, nếu không đừng nói các binh sĩ cản đường đều phải chết, ngay cả cứ điểm cũng phải bị phá hủy.

Đột phá trùng điệp phòng tuyến, vòng xoáy gần trong gang tấc.
“Đi!”
Quân Thường Tiếu nắm lấy Hoa Mân Côi, thuận thế ôm vào lòng, hai chân hóa thành máy phun, bộc phát ánh sáng cực nóng, sau đó với tốc độ cực nhanh xông vào vòng xoáy đen kịt.
Toàn bộ quá trình diễn ra trong điện quang hỏa thạch, đợi đến khi những binh sĩ bị đánh bay đứng dậy, hai người đã hoàn toàn hòa tan vào.
“Ghê tởm!”
“Tên kia là ai!”
“Hố chưởng có chữ viết!”
Một tên lính kinh hãi nói.
Đám người cúi đầu, liền thấy trong mỗi cái hố lớn hình năm ngón tay đều khắc chữ ‘Soái’, thế là nội tâm gầm thét lên: “Tên kia rảnh rỗi quá vậy!”

Quay lại truyện Vạn Cổ Tối Cường Tông

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 1819: Lăng Lệ liều mạng

Q.1 – Chương 1818: Thiên Cơ bí cảnh

Q.1 – Chương 1817: Bước vào thiên cơ