» Q.1 – Chương 1771: Thượng đầu Tô Tiểu Mạt
Vạn Cổ Tối Cường Tông - Cập nhật ngày May 4, 2025
Vạn Yêu Cốc ngoại.
Tô Tiểu Mạt ngồi trên tảng đá, xoa mặt, lẩm bẩm trong lòng: “Dạ sư đệ ra tay cũng quá nặng đi!”
Các võ giả các tộc phụ cận ánh mắt nổi lên sự sùng bái, bởi vì rất nhiều người mới từ trong cốc ra, tận mắt nhìn thấy hình ảnh đệ tử Vạn Cổ Tông tay không xé xác Hắc Kiềm Cự Hạt thú.
Không sai.
Chính là dùng hai tay đưa tới, trực tiếp xé mở yêu thú.
Quá trình tuy quả quyết và tàn nhẫn, nhưng lại mang đến chấn động thị giác cho đám người!
“Quá mạnh!”
“Quá bá đạo!”
Đám người vô ý thức nhìn về phía Dạ Tinh Thần, trong ánh mắt lại thêm mấy phần kính sợ.
“Dạ sư đệ.”
Tô Tiểu Mạt ngồi xếp bằng, nói: “Tiêu sư đệ cùng vị hôn thê cũ của hắn gặp nhau cũng coi như duyên phận, ngươi cần gì phải canh cánh trong lòng?”
Người khác không biết, hắn nhìn rõ ràng nhất.
Khi Tiêu Tội Kỷ nói một đằng làm một nẻo cứu Mộ Dung Hân, Dạ Tinh Thần cả khuôn mặt đều tối sầm lại vì tức giận.
Rất vi diệu, rất kỳ quái.
“Canh cánh trong lòng?”
Dạ Tinh Thần cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.”
Hắn sở dĩ mặt đen lên, không phải vì Tiêu Tội Kỷ gặp vị hôn thê cũ, mà là…
Nói thế nào đây.
Loại chuyện này rất khó giải thích, thậm chí càng giải thích càng loạn.
“Thôi được.”
Tô Tiểu Mạt sợ bị đánh, không còn dám nói thêm gì, trong lòng liền nghĩ: “Dạ sư đệ cùng Tiêu sư đệ tình đồng môn dị thường thâm hậu.”
…
Nơi xa.
Mộ Dung Hân ngồi dựa vào dưới gốc cây.
Thương thế của nàng rất nặng, sắc mặt yếu ớt, nhưng khó nén vẻ thanh lệ thoát tục.
Năm đó ở hạ giới, lần đầu tới thăm Vạn Cổ Tông, khi còn là một cô gái, Mộ Dung Hân mang đến cảm giác lạnh nhạt cao quý, dù sao cũng xuất thân danh môn, lại là thiên chi kiêu nữ.
Bây giờ, trải qua tháng năm rửa sạch, ngoại hình không chỉ trở nên trưởng thành hơn, thậm chí còn có một chút cảm giác nhìn thấu thế tục.
Người đều sẽ trưởng thành.
Ví như Tiêu Tội Kỷ đứng bên cạnh.
Vì một câu “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây”, không ngừng cố gắng tu luyện, chỉ để đoạt lại tôn nghiêm đã mất, chờ toại nguyện sở nguyện, tiếp xúc với thế giới rộng lớn hơn mới ý thức được, điều mình chân chính muốn làm là bảo vệ, bảo vệ tông môn và đồng môn.
Trẻ tuổi nóng tính.
Chiến thiên chiến địa nghịch âm dương.
Tâm tính dần dần thành thục, nhìn lại chuyện cũ, thật hắn meo không uổng thời niên thiếu.
“Cảm ơn.”
Mộ Dung Hân cố gắng nói ra một câu trọn vẹn, tựa hồ không muốn để hắn nhìn thấy mình chật vật lúc này.
Tiêu Tội Kỷ ném ra một viên đan dược, nói: “Đổi lại người không quen biết, ta cũng sẽ ra tay cứu giúp, cho nên đừng suy nghĩ nhiều.”
“Ta sẽ không suy nghĩ nhiều.”
Mộ Dung Hân cúi đầu xuống, nhìn viên đan dược giống như ban thưởng, khổ sở nói: “Từ khi thua ngươi tại Bách Hợp Thánh Tông, ta liền đã chấp nhận vận mệnh, vô luận năm tháng biến thiên, mỗi lần có người đàm luận ngươi, không tránh khỏi kéo ta vào, bị dán lên nhãn hiệu vô tri buồn cười.”
Tiêu Tội Kỷ không nói tiếp.
Hoàn toàn chính xác.
Lúc trước tại Lịch Dương Thành, người viết tiểu thuyết nhắc đến Mộ Dung Hân, và thành tựu cuối cùng của mình, nàng bị người nghe nghị luận và châm chọc.
“Năm đó ta đi Tiêu gia từ hôn, mang đến tổn thương cho ngươi, ngươi nghịch cảnh quật khởi thì đóng đinh ta lên cột sỉ nhục.” Mộ Dung Hân cười gian nan nói: “Cái này… tính hòa nhau sao?”
“Nói rõ ràng.”
Tiêu Tội Kỷ nói: “Tất cả đều do ngươi.”
Vô luận việc từ hôn đúng hay sai, lúc mình gian nan nhất lại thêm một nhát dao, đó là sự thật, chính vì vậy mới có hẹn ba năm sau.
“Đúng vậy.”
Có lẽ rất khó áp chế thương thế, giọng Mộ Dung Hân rất nhỏ, nói: “Vì tuổi nhỏ vô tri, vì truy cầu tự do, ta đã phạm phải một sai lầm không thể tha thứ, dù đã mấy chục năm trôi qua, vẫn luôn như ác mộng hành hạ thể xác và tinh thần.”
“Tự giải quyết cho tốt đi.”
Tiêu Tội Kỷ bước đi, không muốn gặp nữ nhân này quá nhiều.
“Tiêu Tội Kỷ!”
Mộ Dung Hân vẫn dựa vào gốc cây, cố nén thương thế ngẩng đầu, nói: “Thật xin lỗi.”
Lời này, lúc hẹn ba năm đã muốn nói, nhưng một lần bỏ lỡ, khoảng cách giữa cả hai ngày càng xa, về sau rốt cuộc không còn cơ hội.
“Ân oán giữa ngươi và ta đã sớm có kết thúc.” Tiêu Tội Kỷ nói: “Ngươi không có lỗi với ta, ta cũng không có lỗi với ngươi.”
Nhìn bóng lưng rời đi, Mộ Dung Hân gượng cười nói: “Hắn tha thứ ta rồi sao?”
…
“Tiêu sư đệ.”
Trên đường trở về tông môn, Tô Tiểu Mạt dựa tới, cười nói: “Các ngươi nói chuyện gì nha?”
“Không có trò chuyện gì.”
Tiêu Tội Kỷ thật sự sợ tên này miệng rộng, trở về tông môn sẽ nói lung tung, nên vội vàng nói: “Sư huynh, chuyện xảy ra khi làm nhiệm vụ bên ngoài, ngươi coi như không thấy gì, được không?”
“Được.”
Tô Tiểu Mạt đưa tay khoác lên vai hắn, nói: “Tuy nhiên, nếu như sư đệ gặp vấn đề về tình cảm, có thể tùy thời đến hỏi ý kiến ta.”
“…”
Ban đêm.
Ba người nghỉ ngơi trong sơn động.
Để chứng minh mình là người kế tục Ngụy lão, Tô Tiểu Mạt nhiều lần quấn lấy Tiêu Tội Kỷ, và chia sẻ sự lĩnh ngộ của mình về tình cảm, nói có thể nói hoa mỹ.
“Ồn ào.”
Dạ Tinh Thần ngồi xếp bằng ở góc, nghiêm mặt nói.
“…”
Tô Tiểu Mạt vội vàng ngậm miệng lại, sau đó đứng lên nói: “Ta đi giải quyết.”
Không nói nhiều lời, bầu không khí lập tức bình tĩnh, thậm chí vì có Dạ Đế cao ngạo ở đó, cũng bắt đầu trở nên cô đặc.
Tiêu Tội Kỷ và Dạ Tinh Thần đã quen với việc luyện tập cùng nhau lâu ngày, nên ngồi trước đống lửa, suy nghĩ từ từ quay về quá khứ.
Dạ Đế nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chú ý đến đối phương, thấy hắn dường như lâm vào trầm tư, thuận tay nhặt lên một viên đá bên cạnh.
“Đông!”
Nện vào sau gáy, Tiêu Tội Kỷ không phản ứng.
“…”
Dạ Tinh Thần lại nhặt lấy một cục đá.
“Bành —— ——”
“Tê!”
Tiêu Tội Kỷ che gáy, xoay người lại, nhe răng nhếch miệng nói: “Dạ sư đệ, ngươi làm gì?”
Dạ Tinh Thần thản nhiên nói: “Nhớ kỹ, tình cảm là trở ngại lớn nhất trên con đường võ giả, nếu như ngươi còn có một lòng cường giả, thì không cần đặt tinh lực vào chuyện tình vô dụng.”
Giải đáp.
Tiêu Tội Kỷ đi cứu Mộ Dung Hân, Dạ Đế đột nhiên mặt đen, không phải vì nguyên nhân nào đó, mà là lo lắng hắn sẽ bị tình vây khốn.
Có người sẽ nói, liên quan đến hắn cái rắm ấy?
Đừng quên, Dạ Tinh Thần và Tiêu Tội Kỷ tuy một người chủ công, một người chủ phòng, nhưng có điểm giống nhau, đều từng bị nữ nhân tổn thương.
Nói chính xác hơn, đều từng bị vị hôn thê tổn thương.
Nữ nhân hiểu nữ nhân.
Nam nhân cũng hiểu nam nhân.
Cho nên, Dạ Tinh Thần mới đưa ra đề nghị, bởi vì… Hắn chính là làm như vậy, một lòng hướng võ, mặc kệ những thứ khác, dù lúc trước đã xảy ra chuyện không thể miêu tả.
“Dạ sư đệ.”
Lúc này, Tô Tiểu Mạt từ bên ngoài đi vào, nghiêm túc nói: “Ta không đồng ý quan điểm của ngươi.”
Dạ Tinh Thần mất mặt nhìn sang.
Tô Tiểu Mạt không sợ gì cả, ngồi trước đống lửa, nói: “Người có thất tình lục dục, tại sao phải đi áp chế tình cảm? Chẳng lẽ sống trên đời này, vì võ đạo có thể vứt bỏ tất cả sao?”
“Có thể.”
Dạ Tinh Thần thản nhiên nói.
“Dạ sư đệ có thể áp chế tình cảm, chẳng lẽ còn có thể áp chế thân tình, áp chế tình bạn? Được, ngươi có thể làm được, nhưng đó còn coi là người sao?” Tô Tiểu Mạt nói.
“…”
“Lùi thêm bước nữa.”
Tô Tiểu Mạt nói: “Người nếu như ngay cả tình cảm đều có thể vứt bỏ, thân tình và tình bạn há không càng rẻ tiền? Hay là nói, Dạ sư đệ cùng đồng môn ở chung đến nay, chỉ đơn giản là gặp dịp thì chơi?”
“Tam sư huynh, đừng nói nữa…”
“Không.”
Tô Tiểu Mạt đứng lên, tiếp tục nói: “Ta hôm nay liền muốn nói cho hắn biết, người sở dĩ là người, cũng bởi vì có thất tình lục dục, nếu như cái gì cũng có thể bỏ qua, đó cùng động vật máu lạnh khác nhau ở chỗ nào!”
Tiêu Tội Kỷ im lặng.
Tam sư huynh có phải uống nhiều rượu quá, có chút hưng phấn rồi?
“Nói xong rồi?”
Giọng Dạ Tinh Thần lạnh lẽo u ám.
Tô Tiểu Mạt rất tự giác nằm trơn tru trên mặt đất, hai tay đan xen vào nhau, nói: “Đừng đánh mặt!”
“Oanh!”
“Oanh!”
“A a a a a —— —— —— —— ——”