» Chương 35: Đệ Nhất Tích Dương Dịch

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 4, 2025

Dương Khai không biết những người khác tại tôi thể cảnh tầng bảy thời điểm, trong cơ thể sẽ có bao nhiêu nguyên khí, nhưng hẳn là không có mình nhiều hơn. Lúc ban đầu tích lũy luôn vô cùng chậm rãi, mình là bởi vì có Chân Dương Quyết mới có thể hấp thu trong thiên địa dương khí, mà thế gian lại có bao nhiêu giống như Chân Dương Quyết thần diệu bí quyết pháp?

Một ngày này, Dương Khai tu luyện xong, chậm rãi mở mắt.

Những ngày này, hấp thu dương khí dần dần trở nên trầm trọng, trong kinh mạch cảm giác nóng cũng càng ngày càng thịnh. Dương Khai ẩn ẩn cảm thấy, những ngày này hấp thu dương khí dường như muốn tới mức bão hòa.

Một khi dương khí trong người bão hòa, sẽ ngưng khí hóa dịch, trở thành một giọt dương dịch tồn trữ trong đan điền. Cái gọi là dương dịch này diệu dụng vô cùng, có thể dùng trong chiến đấu, phát huy ra tác dụng không tưởng được. Đối với điều này, Dương Khai vẫn rất chờ mong.

Chậm rãi mở to mắt, Dương Khai đang chuẩn bị hơi chút điều tức thì khóe mắt quét nhìn đột nhiên thấy bên cạnh cách đó không xa có một người đứng đó. Dương Khai thần sắc vừa động, chính mình đắm chìm trong khi tu luyện, vậy mà không phát giác người này tới từ lúc nào.

Người này nghiêng người đối diện với Dương Khai, mặc một chiếc trường bào màu xanh, ống tay áo nhẹ nhàng, thân hình cao ngất. Râu tóc tuy bạc, nhưng tu mi trắng như tuyết, cái cằm giữ lại một đám râu dê tinh xảo. Nhìn tuổi tác, chừng ngang với mộng lão đầu ở Cống Hiến Đường, nhưng khí chất lại khác biệt hoàn toàn.

Nhìn thấy người này lần đầu tiên, Dương Khai không tự chủ được nhớ lại từ “tiên phong đạo cốt”. Khí chất này cùng sự lưu manh, háo sắc bất cần của mộng lão đầu tạo thành sự đối lập rõ nét. Hai người so sánh, một kẻ trên trời, một kẻ dưới đất.

Giờ phút này, người này một tay phụ sau lưng, một tay vuốt râu, đứng đó bao quát Khốn Long Giản phía trước. Ánh mắt của lão rất kỳ lạ, có chút phức tạp.

Đây là một trí giả uyên bác, đồng thời cũng là một trưởng bối võ nghệ cao siêu! Dương Khai trong lòng có suy tính, tranh thủ thời gian đứng dậy, hành lễ đệ tử: “Đệ tử Dương Khai bái kiến tiền bối.”

Bị thanh âm của Dương Khai kinh động, lão giả chậm rãi quay lại, hòa ái nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu: “Ừm.”

“Không biết đệ tử nên xưng hô ngài thế nào ạ?” Mặc dù biết người này tuyệt đối là cao tầng của Lăng Tiêu Các, nhưng Dương Khai chưa từng thấy qua đối phương, tự nhiên muốn hỏi một chút, tránh nhầm lẫn bối phận.

Lão giả trầm ngâm, nhíu mày, như thể Dương Khai hỏi điều gì khó khăn lắm, một lát mới nói: “Ngươi xưng hô ta là thập nhất trưởng lão là được.”

Thập nhất trưởng lão? Dương Khai có chút nghi hoặc, số lượng trưởng lão của Lăng Tiêu Các tuy có vài người, nhưng tuyệt đối không thể có đến mười một người. Nhưng dù sao lão cũng là trưởng bối, lão nói thế nào, Dương Khai cũng chỉ có thể làm theo. Lập tức lại hành lễ: “Đệ tử bái kiến thập nhất trưởng lão.”

Thập nhất trưởng lão vuốt râu mỉm cười, khuôn mặt càng thêm hòa ái, ôn nhu hỏi: “Ngươi đang ở đây tu luyện vũ kỹ?”

“Vâng.” Dương Khai gật đầu.

“Hơn nữa là vũ kỹ thuộc tính dương?”

“Vâng.” Thực lực đối phương khẳng định không kém, mình ở đây hấp thu dương khí lão làm sao không cảm ứng được?

“Tu luyện thế nào?”

“Vừa mới tu luyện không mấy ngày, tạm thời khá tốt.”

Thập nhất trưởng lão lại hỏi thêm vài vấn đề, Dương Khai từng cái đáp lời, trong lòng hơi có chút cảm động. Vị trưởng lão này hòa ái dễ gần, đối với một đệ tử tầng dưới chót nhất như mình cũng quan tâm như vậy, rất dễ khiến người ta sinh lòng hảo cảm.

Thấy lão dễ nói chuyện như vậy, Dương Khai ngược lại nhớ tới một vấn đề, mở miệng nói: “Thập nhất trưởng lão, đệ tử ở chỗ này tu luyện nhiều ngày, lại có một chuyện khó hiểu.”

“À, nói nghe xem.” Thập nhất trưởng lão lập tức có hứng thú.

“Khốn Long Giản phía dưới tại sao lại có dương khí tràn ra?”

Thập nhất trưởng lão nghe xong cười một tiếng: “Đương nhiên là bởi vì phía dưới có bảo bối thuộc tính dương.”

Dương Khai dở khóc dở cười, nghĩ thầm loại chuyện này ta tự nhiên có thể đoán được, chỉ là không rõ dưới đó rốt cuộc có thứ gì mà thôi.

“Ngươi có biết Khốn Long Giản này được tạo ra như thế nào không?” Thập nhất trưởng lão đột nhiên hỏi một vấn đề lạc đề.

Dương Khai tuy không biết lão có dụng ý gì, nhưng cũng chỉ có thể trung thực lắc đầu.

Thập nhất trưởng lão nhìn Khốn Long Giản, chậm rãi nói: “Đây là bị người một kiếm bổ ra.”

Dương Khai tâm thần rung mạnh! Khốn Long Giản, rộng hơn mấy trăm trượng, dài không biết mấy phần, sâu không thấy đáy, dĩ nhiên là bị người dùng kiếm bổ ra? Nếu người khác nói với hắn việc này, Dương Khai sợ sẽ không tin, nhưng thập nhất trưởng lão trước mắt lại không cần thiết lừa gạt mình.

Nhưng, rốt cuộc là người nào ra oai một kiếm có thể lớn đến mức độ này? Người này vậy là cảnh giới gì?

“Mấy trăm năm trước, nơi đây không có Lăng Tiêu Các của ta.” Thập nhất trưởng lão ánh mắt thâm thúy, thanh âm trầm thấp.

Dương Khai biết vị trưởng bối này muốn kể một vài bí mật không muốn người biết, lập tức nín thở ngưng thần, hết sức chăm chú lắng nghe.

“Năm đó tổ sư gia đi ngang qua nơi đây vô tình gặp được một ma đầu thực lực cao thâm, hai người liền ở chỗ này đại chiến một trận. Tình huống chiến đấu cụ thể không ai biết, chỉ là đánh tới cuối cùng, ma đầu kia phát giác không địch lại, liền bổ ra một kiếm.” Vừa nói, thập nhất trưởng lão vừa lấy tay vẽ một đường tại hai đầu của Khốn Long Giản, “Một kiếm ra, Khốn Long Giản thành! Ma đầu trốn vào khe sâu, tổ sư gia truy tung xuống dưới, tốn sức thiên tân vạn khổ mới chém giết ma đầu kia!”

“Tuy ma đầu kia thực lực cao thâm, hồn tiêu phách tán, nhưng tổ sư gia cũng lo lắng, lúc này mới ở chỗ này lập nên Lăng Tiêu Các, trấn thủ vài chục năm. Xác nhận sẽ không còn nguy hại gì nữa, lão mới nhẹ lướt đi. Đây cũng là sự tồn tại của Lăng Tiêu Các ta.”

“Khốn Long Giản tạo ra mấy trăm năm, dưới đó không có thiên lý, sau này lại lưu vong rất nhiều đệ tử mang tội vào. Nghĩ đến dưới này cơ duyên xảo hợp sinh ra bảo bối thuộc tính dương gì đó cũng không chừng. Đây là nguyên nhân ngươi có thể hấp thu dương khí từ nơi này.”

Dương Khai nhẹ gật đầu, nghi ngờ nói: “Thập nhất trưởng lão tới đây, cũng muốn xem bảo bối kia sao?”

“Ta?” Thập nhất trưởng lão thần sắc cổ quái, chậm rãi lắc đầu nói: “Ta không phải đến xem bảo bối, ta là tới xem người.”

“Xem người?”

Thập nhất trưởng lão ung dung cười một tiếng: “Người đã già, lời nói liền nhiều hơn. Hôm nay tạm thời nói đến đây thôi. Ngươi tu luyện cho tốt, nhưng ngàn vạn không vọng tưởng xâm nhập phía dưới này, dưới đó nguy cơ trùng trùng, ngay cả ta cũng không dám đơn giản xuống dưới.”

Dứt lời, vị thập nhất trưởng lão này nhanh nhẹn rời đi. Dương Khai trong lòng nhiều cảm xúc, cũng có nhiều nghi hoặc, lại chỉ có thể giữ trong bụng.

Hơi chút khôi phục tâm tình, Dương Khai tiếp tục vận chuyển Chân Dương Quyết. Bây giờ vận chuyển Chân Dương Quyết, tốc độ hấp thu dương khí nhanh hơn so với mấy ngày trước không biết bao nhiêu lần.

Mấy canh giờ sau, Dương Khai đột nhiên cảm giác toàn thân kinh mạch phồng lên không thôi, ngay cả đan điền cũng tràn đầy, thật giống như ăn một bữa cơm quá nhiều, ăn đến no căng vậy.

Sắp bão hòa đến sao? Dương Khai không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, càng thêm dụng tâm.

Sau nửa canh giờ, kinh mạch cùng đan điền đột nhiên nhẹ nhõm, cảm giác phồng lên biến mất, toàn bộ nguyên khí trong kinh mạch toàn thân trong khoảnh khắc này trào vào trong đan điền. Một giọt chất lỏng nóng rực lặng yên thành hình, nhỏ vào trong đan điền. Dương Khai thậm chí nghe thấy một tiếng tí tách nhẹ vang lên.

Dương dịch! Mình rốt cuộc tạo thành giọt dương dịch đầu tiên!

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 244: Các Ngươi Đối Với Ta Không Có Hảo Ý

Chương 243: Tử Mạch Lai Lịch

Chương 242: Hắn Có Bệnh Không Tiện Nói Ra…