» Chương 43: Chưởng Môn Bí Mật

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 4, 2025

Rừng Hắc Phong bên trong, Lăng Tiêu Các một chuyến mười mấy người đang hành tẩu.

Dương Khai thật sự không nghĩ tới Tô Mộc hôm qua nói muốn dẫn mình đi nơi tốt lại là rừng Hắc Phong. Hành tẩu trong rừng, Dương Khai nhìn thấy đây có một con đường rất rõ ràng. Loại rừng rậm này nếu không phải người đi lại nhiều lần thì căn bản không thể nào giẫm ra con đường được.

Rừng Hắc Phong có rất nhiều người ra vào sao? Dương Khai nhìn xung quanh, phát hiện thật đúng là như thế. Phía trước cách đó không xa quả thật có vài bóng người, hướng tiến lên giống như nhóm người mình.

“Sư huynh, ngươi biết chúng ta ngày đó vì sao lại tại rừng Hắc Phong bên cạnh đụng phải Thành Thiếu Phong đám người kia không?” Tô Mộc cùng Dương Khai sóng vai đi về phía trước, không khỏi hỏi một câu.

Dương Khai thần sắc vừa động, trong lòng ẩn ẩn đã có suy đoán: “Chẳng lẽ Thành Thiếu Phong bọn họ cũng muốn đến rừng Hắc Phong?”

“Không sai. Chúng ta Lăng Tiêu Các cùng Phong Vũ Lâu, Huyết Chiến Bang cách nhau cũng không quá xa. Mà rừng Hắc Phong cách Tam gia khoảng cách cũng không sai biệt lắm. Cơ bản là Tam gia đệ tử nếu muốn vào nơi này, đều phải đi qua cái ngã tư bốn đường đó.”

“Nơi này có cái gì hấp dẫn người sao? Bằng không các ngươi sao toàn bộ hướng đây chạy?”

“Hắc hắc.” Tô Mộc đắc ý cười cười: “Sư huynh ngươi không biết đó. Rừng Hắc Phong nơi này có một cái chợ, là nơi giao dịch của Tam gia đệ tử thậm chí tất cả võ giả ở Ô Mai Trấn. Các đệ tử có thể dùng tài liệu tu luyện không dùng đổi lấy một ít vật hữu dụng, cũng có thể bán thành vàng bạc. Cái Hắc Phong Mậu Thị này khá là náo nhiệt, sư huynh nhất định phải tới xem mới được.”

Lý Vân Thiên cũng nói: “Đúng vậy a sư huynh, ở đây thường xuyên có thể tìm được một ít thứ tốt. Lần trước Tô thiếu còn dùng mười lạng bạc mua một quả Thiên Nguyên Quả.”

“Thiên Nguyên Quả?” Dương Khai thần sắc hơi động.

“Ừm, linh quả Địa cấp hạ phẩm. Người bán hàng không quá biết hàng, bị ta chiếm tiện nghi.” Tô Mộc nói đến việc này cũng hơi đắc ý.

Linh quả Địa cấp hạ phẩm, nếu đổi thành bạc thì ít nhất cũng phải ngàn lạng. Vậy mà bị Tô Mộc dùng mười lạng bạc mua được, đây không phải là chiếm tiện nghi lớn sao.

Cái Hắc Phong Mậu Thị này Dương Khai thật sự chưa nghe nói qua. Hắn bái nhập Lăng Tiêu Các hơn ba năm, không giao thiệp với ai, tự nhiên không có người nói cho hắn những chuyện này.

Tô Mộc đám người kia xem bộ dáng là thường xuyên đến đây. Mỗi người đều khá quen thuộc. Theo lời nói chuyện của họ, Dương Khai nghe được không ít chuyện thú vị, trong lòng cũng ẩn ẩn mong đợi đối với nơi này.

Mình tu luyện Chân Dương Quyết, có thể từ đây tìm chút ít linh đan diệu dược thuộc tính dương để sử dụng. Chỉ là tiền bạc thật sự hơi eo hẹp. Nhớ lại Tô Mộc hôm qua cho mình một lọ Tiểu Hồi Nguyên Đan, Dương Khai mới hơi chút bớt lo lắng.

Hắc Phong Mậu Thị hơi xa, một đám người vừa đi vừa nói chuyện.

Dương Khai đột nhiên hỏi: “Tô sư đệ, chúng ta Lăng Tiêu Các có phải có một thập nhất trưởng lão?”

Hắn nhớ lại ngày đó tại Khốn Long Giản bên cạnh nhìn thấy lão giả. Lão giả kia khắp nơi lộ ra một cổ thần bí, thật sự làm người ta rất khó quên.

“Thập nhất trưởng lão?” Tô Mộc ngạc nhiên: “Lăng Tiêu Các đâu ra cái gì thập nhất trưởng lão?”

“À, ta chỉ thuận miệng hỏi một chút.” Dương Khai trong lòng hiểu rõ. Lúc đó lão giả nói mình là cái gì thập nhất trưởng lão, hắn cũng hơi nghi ngờ rồi. Bây giờ xem ra thân phận này quả nhiên là giả. Chỉ là lão giả kia tính tình hòa nhã, đối với mình cũng không ác ý, Dương Khai tự nhiên không muốn hỏi đến cùng, chỉ làm người ta ghét.

Lý Vân Thiên cười nói: “Dương sư huynh cả ngày tu luyện, sợ là không hiểu rõ lắm tình huống của chúng ta Lăng Tiêu Các. Trong các chỉ có năm vị trưởng lão mà thôi, quả thực không có gì thập nhất trưởng lão.”

Đám người kia cũng biết Dương Khai trước kia thường bị bắt nạt, gặp phải chuyện thảm khốc. Lập tức nhân tiện nói cho hắn không ít tình huống của Lăng Tiêu Các, tránh ngày sau lại hỏi ra chuyện gì xấu hổ.

Tô Mộc phía sau có một trưởng lão làm chỗ dựa, đối với Lăng Tiêu Các hiểu rõ hơn bất kỳ ai. Nói chuyện nói chuyện không biết làm sao lại nói đến chưởng môn Lăng Tiêu Các.

Tô Mộc hạ thấp giọng nói: “Ta nghe lão quỷ kể, chưởng môn của chúng ta quả thực là một nhân vật phi thường. Thực lực hôm nay đã đến Thần Du Cảnh đỉnh phong, chỉ kém một bước chân là có thể đột phá. Chính là cao thủ đệ nhất trong phạm vi vài ngàn dặm của chúng ta.”

Thần Du Cảnh đỉnh phong! Dương Khai trong lòng kinh sợ.

Đẳng cấp tu luyện của võ giả, bắt đầu từ Thối Thể, tiếp theo là Khai Nguyên Cảnh, Khí Động Cảnh, Ly Hợp Cảnh, Chân Nguyên Cảnh, Thần Du Cảnh. Mỗi cảnh giới có chín tầng. Thực lực càng cao đột phá càng khó khăn. Thần Du Cảnh là cảnh giới hiếm thấy ở khắp nơi. Không ngờ chưởng môn Lăng Tiêu Các vậy mà đã đến đỉnh phong cảnh giới. Nếu tiến thêm một bước thì sẽ là nhân vật đỉnh phong thực sự.

“Cái Huyết Chiến Bang bang chủ Hồ Man, Phong Vũ Lâu lâu chủ Tiêu Nhược Hàn cũng chỉ mới Thần Du Cảnh sáu bảy tầng mà thôi, không thể so sánh với chưởng môn của chúng ta.” Tô Mộc nói lên điều này vẻ mặt tự hào. Dù sao trưởng môn một phái thực lực mạnh mẽ, đệ tử dưới quyền cũng sẽ cảm thấy vinh quang.

“Chưởng môn cần bao lâu mới có thể đột phá?” Lý Vân Thiên hứng thú bừng bừng hỏi. Nếu chưởng môn đột nhiên đột phá thì trong phạm vi vài ngàn dặm này, Lăng Tiêu Các có thể độc chiếm. Ra ngoài còn ai dám trêu chọc?

Tô Mộc thần sắc buồn bã, chậm rãi lắc đầu thở dài.

“Sao vậy?” Lý Vân Thiên thấy hắn như vậy, không khỏi khẩn trương.

“Lão quỷ nói, chưởng môn thật ra từ mười mấy năm trước đã đến Thần Du Cảnh đỉnh phong.”

“Vậy tại sao cho tới bây giờ đều không đột phá?” Mọi người khó hiểu.

Vài chục năm rồi, cho dù tu luyện có khó khăn thế nào cũng nên đột phá mới đúng.

Tô Mộc chỉ lắc đầu liên tục: “Không dám nói.”

“Tô thiếu, sao ngươi có thể như vậy? Khơi gợi sự tò mò của các huynh đệ rồi bỏ mặc. Cái này không phải là cởi quần áo mỹ nữ không cho xem sao? Quá tàn nhẫn.” Triệu Hổ kêu la không thôi. Một đám người cũng nhiệt liệt yêu cầu Tô Mộc kể tiếp.

“Được rồi, nhưng các ngươi đều nhớ kỹ. Chuyện này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, bằng không sẽ gặp rắc rối lớn.” Tô Mộc giữ đủ tư thái, nhìn quanh bốn phía, lúc này mới hạ thấp giọng nói: “Mười mấy năm trước chúng ta Lăng Tiêu Các xảy ra chuyện lớn. Chính vì chuyện này, cảnh giới của chưởng môn mới luôn giậm chân tại chỗ.”

“Chuyện gì?” Mọi người nuốt nước miếng.

“Chưởng môn của chúng ta cả đời không vợ không con, chỉ nhận hai đệ tử. Nguyên nhân sự việc nằm ở hai đệ tử này. Trong hai vị đệ tử này, Đại sư huynh chăm chỉ, Nhị sư đệ thông minh. Hai người đều là tài năng xuất chúng. Chưởng môn cũng hết lòng dạy bảo, không giữ lại điều gì. Hai người cũng tranh đua. Thực lực sánh ngang, ai cũng không kém hơn ai. Chỉ có điều vì tâm tính khác nhau, phương thức dạy bảo của chưởng môn liền có chút khác biệt. Đối với Đại sư huynh có nhiều khen ngợi, đối với Nhị sư đệ lại hà khắc nghiêm khắc. Cách làm này khiến Nhị sư đệ hiểu lầm dụng ý của chưởng môn, cho rằng chưởng môn thiên vị Đại sư huynh. Vì đố kỵ hóa hận, Nhị sư đệ và Đại sư huynh dần dần trở mặt. Tâm tính cũng ngày càng u uất, rồi không biết từ đâu tìm được một quyển công pháp tà ác đến tu luyện.”

“À…” Mọi người nghe kêu sợ hãi.

Tô Mộc nói tiếp, mọi người chăm chú lắng nghe.

Không ngờ, Tô Mộc lại có bộ dạng nhanh nhẹn. Tiêu chuẩn kể chuyện xưa tuyệt đối là hàng nhất. Ngôn từ sắc bén. Vừa nói vừa cười lại hiện ra ân oán của hai sư huynh đệ trước mắt mọi người.

Dương Khai chỉ lặng lẽ nghe, không chen vào lời. Hắn cảm thấy chuyện này hẳn là thật, nhưng Tô Mộc cũng thêm mắm thêm muối vào đó.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 260: Tử Mạch Chi Nguy

Chương 259: Chân Nguyên Cảnh

Chương 258: Đản Sinh Thần Thức