» Chương 71: Quái Thai

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 4, 2025

Trong mật thất lập tức một hồi người ngã ngựa đổ, phẫn nộ gào thét cùng tiếng quyền cước va chạm vang lên không dứt bên tai. Thỉnh thoảng xen lẫn một hai tiếng kêu rên truyền đến, còn có chút điểm máu tươi văng ra ngoài.

Tục ngữ nói song quyền nan địch tứ thủ, thực lực của Dương Khai vốn đã kém xa mấy người này, lại càng lấy một địch năm, ở đâu có thể giữ cho mình toàn vẹn? Thường thường đánh người khác được một chiêu, bản thân lại phải chịu đựng bốn, năm chiêu công kích.

Mấy đệ tử Chấp Pháp Đường này ra tay càng tàn nhẫn, từng quyền đến thịt. Tuy không đoạt mạng Dương Khai, nhưng ăn một trận đòn nhừ tử như vậy, ai cũng phải nằm giường một hai tháng.

“Ngừng!” Rất lâu sau đó, đệ tử Chấp Pháp Đường ở Khí Động Cảnh kia đột nhiên nộ quát một tiếng, vội vàng nhảy ra khỏi vòng chiến, “Đừng đánh nữa, đánh nữa là chết người đấy.”

Bốn người còn lại cũng vội vàng lùi lại, nhìn chằm chằm Dương Khai đang nằm bò trên mặt đất, trong ánh mắt hơi có chút kiêng kị.

“Đkm!” Một người trong đó ôm mặt mình, “Bị hắn tát một cái, thiếu chút nữa rụng hết cả răng.”

Người khác thì ôm lấy hạ bộ, vẻ mặt lòng còn sợ hãi: “Lão tử suýt nữa tuyệt hậu rồi nha. Nếu không phải trốn nhanh, kẻ nằm xuống đầu tiên chắc chắn là ta.”

Mặc dù tránh được chỗ hiểm yếu, nhưng gốc đùi của hắn vẫn đau rát. Dương Khai phản kháng tung một cú đá, uy lực cực lớn, đến giờ vẫn khiến hắn lạnh sống lưng khi nhớ lại.

Năm người nhìn nhau, đều ngơ ngẩn. Bởi vì trong trận chiến thực lực chênh lệch này, tuy họ đã đánh ngã Dương Khai, nhưng mỗi người trên người đều ít nhiều bị để lại dấu vết. Phát hiện này khiến năm người chấn động không thôi! Sắc mặt năm người lập tức trở nên ngượng ngùng, đây chẳng phải quá mất mặt sao?

Một đệ tử thí luyện chỉ ở Khai Nguyên Cảnh tầng ba, sao lại hung tàn đến thế? Vừa nãy vây đánh hắn còn không để ý lắm, giờ nghĩ lại, thật không thể tưởng tượng nổi.

“Phốc…” Một tiếng động vang lên. Năm người nhìn theo hướng tiếng động, chỉ thấy Dương Khai vốn phải nằm bẹp dưới đất, lại run rẩy đứng lên, nhổ ra một ngụm máu.

Trên người hắn lúc sáng lúc tối, biến hóa không thôi, ẩn ẩn có ánh sáng đỏ lấp lánh. Một luồng cảm giác nóng rát ập tới, tựa như ngọn núi lửa đã im lặng ngàn vạn năm đang sắp bộc phát.

“Luồng nguyên khí chấn động này…” Đệ tử Khí Động Cảnh kia lộ vẻ kinh hãi, “Không đúng.”

Đây đâu phải là luồng nguyên khí chấn động mà một đệ tử Khai Nguyên Cảnh tầng ba có thể có? Rõ ràng đã đạt đến trình độ Khai Nguyên Cảnh đỉnh phong, tiến thêm một bước nữa, e rằng sẽ đột phá Khí Động Cảnh.

“Hắn còn có thể đứng lên?” Một người khác trừng lớn mắt, suýt nữa cắn vào lưỡi mình. Ngay cả bản thân hắn, nếu bị đánh nhừ tử như vậy, chỉ sợ ngay cả khí lực cử động ngón tay cũng không có, sao hắn lại đứng lên được?

“Hắn tới rồi!” Người còn lại đột nhiên kinh hô lên tiếng. Lời còn chưa dứt, Dương Khai vốn đang run rẩy lại xoáy lên một luồng cuồng phong, mãnh liệt lao về phía năm người.

Nửa đường, nắm tay của Dương Khai trở nên đỏ rực, giống như thanh bàn ủi vừa lấy ra từ lửa than.

Người đầu tiên kêu gọi đầu hàng vận đủ nguyên khí trong cơ thể, mãnh liệt cùng Dương Khai đối một quyền.

“Oanh” một tiếng, người đó ngửa mặt bay ra ngoài, đâm vào tường rồi ngã xuống đất, yết hầu ngọt lịm liền phun ra một ngụm máu tươi. Thân thể Dương Khai hơi dừng lại, đã tìm tới mục tiêu thứ hai.

“Làm càn!” Đệ tử thủ lĩnh Khí Động Cảnh kia giận tím mặt. Năm huynh đệ mình đánh một sư đệ, chẳng những không hạ được người ta, ngược lại còn bị phản công. Cái này truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì? Thể diện của nhóm mình để vào đâu?

Trong cơn giận dữ, đệ tử Khí Động Cảnh này đẩy một chưởng ra, dồn khí đan điền, trầm giọng quát: “Phong Toàn Kình!”

Trong mật thất lập tức gió rít gào. Từ lòng bàn tay của người này, một luồng lốc xoáy nhỏ có thể nhìn thấy bằng mắt thường bộc phát ra, trực tiếp đối đầu với nắm đấm của Dương Khai.

Răng rắc sát… Một hồi tiếng động truyền đến, quần áo trên cánh tay Dương Khai phảng phất bị vô số lưỡi dao cắt, lập tức trở nên rách nát. Cả cánh tay cũng đầy vết máu.

Hai mắt đỏ ngầu của Dương Khai lộ vẻ kinh ngạc. Chân Dương Nguyên Khí vừa động, mãnh liệt tuôn ra từ cánh tay, ngăn lại chiêu vũ kỹ này của đối phương.

“Hô” một tiếng, một đoàn lửa tại trong mật thất nổ bung.

Chân Dương Nguyên Khí của Dương Khai cùng Phong Toàn Kình của đệ tử Khí Động Cảnh kia hòa vào nhau, lại trực tiếp bốc cháy.

Trong ngọn lửa, nắm đấm của Dương Khai đánh ra, trúng lòng bàn tay của đệ tử Khí Động Cảnh này. Song phương đều lùi lại.

“Thất thần làm gì? Đánh cho ta!” Lòng bàn tay của đệ tử Khí Động Cảnh kia đỏ bừng, tuyệt đối không ngờ nguyên khí của đối phương lại quỷ dị như thế. Tuy không khiến hắn bị thương, nhưng nói thế nào cũng bị thiệt thòi chút ít. Tức giận dưới, lập tức nổi giận gầm lên một tiếng.

Ba đệ tử Chấp Pháp Đường đang kinh ngạc kia lúc này mới hoàn hồn, xông lên lại vây quanh Dương Khai, cùng thi triển sở học, đối với Dương Khai chính là một trận đánh tàn bạo.

Người đầu tiên bị Dương Khai đánh bay cũng thẹn quá hóa giận mà gia nhập vào.

Nửa chén trà nhỏ sau, bốn người mới dần dần dừng tay, vừa thở hổn hển vừa sắc mặt âm hiểm lùi lại mấy trượng. Họ và Dương Khai gần như cách cả căn phòng, cảnh giác đánh giá hắn.

Họ thật sự bị sự điên cuồng của sư đệ này làm cho kinh sợ.

Lần thứ hai vây đánh, hiệu quả rõ rệt! Thương thế của Dương Khai nghiêm trọng hơn vừa rồi vài lần, nhưng… bốn người cũng phải trả cái giá không nhỏ.

“Hắn không lẽ lại đứng lên?” Một người trong đó vừa che miệng ho khan vừa khẽ hỏi. Ho xong, trong lòng bàn tay có một vũng máu.

“Chắc là không đâu, bị đánh thành như vậy rồi.” Người khác xoa mắt mình, chỗ đó bầm tím một mảng, còn nổi lên vết bỏng lớn, phảng phất như bị nước nóng đổ vào.

Trong lòng năm người đều chua chát vô cùng. Họ cảm thấy lần này bị thiệt thòi lớn như vậy, hoàn toàn là do địa thế. Trong mật thất nhỏ hẹp này, năm người đánh một, nhìn như chiếm hết tiện nghi, thực chất rất khó cùng nhau ra tay. Còn đối phương thì không nhiều lo sợ như vậy, khắp nơi đều là kẻ địch, hoàn toàn có thể tùy ý phát huy. Nếu là ở nơi hoang dã, có thể phát huy toàn bộ thực lực thì làm sao lại xấu hổ đến vậy?

Nhưng… sư đệ tên Dương Khai này, thực lực thật sự kinh người. Khai Nguyên Cảnh tầng ba thông thường, căn bản không phải đối thủ của hắn. Chẳng trách Ngụy Trang lại thua trong tay hắn.

Đúng lúc năm người cho rằng Dương Khai thực sự đã bị đánh ngã, hắn vậy mà lại bắt đầu cử động. Yếu ớt vô cùng, chật vật không chịu nổi, lại từng chút từng chút thẳng người lên. Luồng nguyên khí chấn động trên người không những không yếu đi, ngược lại càng lúc càng bành trướng.

“Gặp quỷ rồi!” Đệ tử Khí Động Cảnh kia thầm mắng một tiếng. Sư đệ này rốt cuộc là quái thai gì? Đánh như vậy hắn cũng không bất tỉnh?

“Ngươi đừng tới đây nữa nha, tới nữa là thực sự đánh chết ngươi đấy!” Người có hốc mắt bầm tím kia ngoài mạnh trong yếu hô.

Đây là một màn cực kỳ buồn cười. Phe đánh người thì ôm nhau thành đoàn, la hét bảo kẻ bị đánh đừng tới nữa. Ngược lại, kẻ bị đánh thì gần như thần chí không rõ, toàn thân máu me đầm đìa, đang loạng choạng từng bước, từng bước tới gần năm người.

Mỗi bước đều nặng nề, mỗi bước đều lung lay sắp đổ, phảng phất giây tiếp theo hắn sẽ ngã xuống, nhưng hắn vẫn tiếp tục tiến về phía trước. Nếu không phải sau lưng là bức tường, năm người e rằng đã liên tục lùi lại.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 178: Kiên Quyết Chịu Chết

Chương 177: Gặp Lại Phu Nhân

Chương 176: Địa Ma Ngượng Ngùng