» Chương 81: Ngươi Có Lẽ Hay Là Thân Đồng Tử A?

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025

Trong trạch viện của Nhị trưởng lão Lăng Tiêu Các, Dương Khai ăn như hổ đói, còn Tô Mộc và những người khác ngồi một bên nói chuyện cùng hắn.

Đương nhiên, đám người đã hỏi han cả đêm vì sao Tô Nhan lại ra tay nặng với Dương Khai như vậy, nhưng Dương Khai không dám nói.

“Đúng rồi, bên Ngụy Trang không tìm phiền phức của ngươi nữa chứ?” Dương Khai lái sang chuyện khác hỏi. Nói đến đây, từ ngày đó sau khi rời khỏi sâm ngục, hắn tựu hôn mê bất tỉnh, sau đó bị đông cứng trong khối băng. Dương Khai thật không hiểu tông môn rốt cuộc là xử lý chuyện này thế nào.

“Chuyện này đã qua rồi, từ các trưởng lão trong các cho tới những đệ tử tiểu bối như chúng ta cũng sẽ không dây dưa đến sự kiện đó nữa,” Tô Mộc đáp, đột nhiên nghi hoặc nhìn Dương Khai nói, “Kỳ thật lần này chúng ta sở dĩ bình an vô sự không phải nhờ công lao của ông nội ta.”

“Ừ?” Dương Khai ngẩng đầu lên, “Không phải do Nhị trưởng lão vận tác sao?”

“Không phải,” Tô Mộc chậm rãi lắc đầu, có chút ngại ngùng kể lại chuyện xảy ra hôm đó tại trưởng lão điện, sau đó nói, “Ngay lúc ta bị gia gia điểm huyệt, ngươi đoán ai tới?”

“Ai?”

“Người này thế nào ngươi cũng không nghĩ ra, dĩ nhiên là chưởng quầy Mộng của cống hiến đường. Hắn mang đến ngọc bội của chưởng môn, hơn nữa còn có khẩu dụ của chưởng môn, này mới khiến chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.”

“Mộng lão đầu?” Dương Khai ngạc nhiên.

“Nếu không phải hắn, e rằng Dương sư huynh giờ thật sự sẽ bị Đại trưởng lão nghiêm trị,” Tô Mộc nói đến đây thì mặt đầy áy náy.

Dương Khai tiêu sái cười một tiếng: “Tô sư đệ không cần để trong lòng.”

Tô Mộc liên tục thở dài: “Ta biết sư huynh đại nhân đại lượng. Đại gia gia ta làm cho ngươi cái không phải, lão quỷ lần này làm việc thật sự không đạo đức.”

Dương Khai cũng không để trong lòng. Tranh đấu cao tầng, luôn sẽ đem đệ tử dưới trướng làm quân cờ, đây là lẽ thường tình.

Tô Mộc lại nói: “Lai lịch Mộng chưởng quầy thần bí, lão quỷ cũng nói thực lực hắn thâm bất khả trắc. Cũng không biết hắn vì sao lại nhúng tay vào chuyện này, hơn nữa còn có giao tình với chưởng môn.”

Dương Khai trầm tư: “Mộng lão đầu người này nhạn qua nhổ ra lông, không lợi không dậy sớm. hao tổn tâm tư như vậy, tất nhiên có mưu đồ. Bất quá bất kể thế nào, hắn giúp chúng ta là sự thật, tổng nên đi cảm ơn, thuận tiện xem hắn rốt cuộc muốn làm gì.”

“Sư huynh nói đúng, chúng ta đang chờ sư huynh cùng đi đây,” Tô Mộc nói.

“Ta sẽ đi ngay bây giờ.”

Việc này không nên chậm trễ, đám người đại quy mô thẳng tiến đến cống hiến đường.

Trong cống hiến đường, Mộng chưởng quầy hiếm khi không ngủ, mà ngồi ngay ngắn sau quầy hàng, cười tủm tỉm nhìn Dương Khai và đám người tiến vào, phảng phất đang chờ bọn họ.

Tô Mộc cười theo mặt xu nịnh: “Mộng gia gia tốt!”

Trước kia vị nhị thế tổ này đối với Mộng chưởng quầy, xưng hô luôn là “lão nhân kia”, nhưng giờ khắc này, Tô Mộc nào dám làm càn trước mặt hắn?

Mộng chưởng quầy mỉm cười: “Tiểu tử rất nghe lời.”

“Hắc hắc,” Tô Mộc xấu hổ không thôi.

“Các ngươi đến nói lời cảm tạ sao?” Mộng chưởng quầy liếc mắt đánh giá mọi người.

“Ừ,” đám người gật đầu.

“Vậy được rồi, Tiểu Dương Khai ở lại, những người khác cút đi!”

“Vâng!” Tô Mộc và những người khác nào dám do dự, chân còn chưa kịp đứng vững, lập tức khom người lùi lại. Sau khi rời khỏi cống hiến đường, mọi người mới hiểu ra, Mộng chưởng quầy sở dĩ giúp bọn họ, hoàn toàn là vì Dương Khai, nếu không sao hắn lại chỉ giữ một mình Dương sư huynh lại?

Chỉ là… hắn vì sao lại giúp Dương sư huynh đây?

Trong cống hiến đường, Dương Khai cũng nghi hoặc khó hiểu: “Mộng chưởng quầy, ngươi đồ ta cái gì?”

Hắn không quanh co lòng vòng, mà trực tiếp mở miệng hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Mộng Vô Nhai ha ha cười một tiếng, từ sau quầy hàng đi ra, khoanh tay, vòng quanh Dương Khai đi vài vòng, mới ngẩng đầu hỏi: “Ngươi cảm thấy ta đồ ngươi cái gì?”

“Không biết,” Dương Khai trợn trắng mắt, thầm nghĩ nếu ta biết thì hỏi ngươi làm chi.

Mộng Vô Nhai nói: “Ngươi đã thẳng thắn như vậy, ta cũng không vòng vo với ngươi. Ngươi hẳn là người tri ân đồ báo, lần này ta giúp ngươi thoát khốn, chỉ muốn ngươi giúp ta một cái bận rộn.”

Dương Khai nhíu mày: “Ta có thể giúp ngươi bận rộn?”

Mộng chưởng quầy thực lực cao thâm, hắn đều làm không được sự tình, mình làm sao có thể xử lý tốt?

Phảng phất nhìn ra lo lắng trong lòng hắn, Mộng chưởng quầy cười nói: “Đừng lo lắng, không có nguy hiểm gì. Chỉ cần ngươi phù hợp điều kiện, không những không có nguy hiểm, còn có lợi ích lớn chờ ngươi.”

Dương Khai nhạy bén phát giác được, khi Mộng chưởng quầy nói ra câu nói sau cùng, trên mặt có một loại cảm giác đau lòng khó tả.

“Giúp cho ngươi bận rộn còn phải phù hợp điều kiện?” Dương Khai càng thêm khó hiểu rồi, cầu người giúp đỡ còn chọn ba lấy bốn, thật chưa thấy qua người như vậy.

Mộng chưởng quầy nói: “Không những phải phù hợp điều kiện của ta, còn phải để cho một người khác hài lòng mới được.”

“Phiền phức như vậy, không làm,” Dương Khai bước nhanh muốn đi ra ngoài.

“Đừng ah!” Mộng chưởng quầy khẩn trương, khó khăn lắm tìm được người phù hợp điều kiện, sao có thể cứ như vậy để hắn đi?

“Tiểu Dương Khai ngươi không thể dạng như vậy ah, cần biết tích thủy chi ân đương làm suối tuôn tương báo. Lão phu nói thế nào cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi sao có thể để ta thất vọng đau khổ?”

“Vậy ngươi cũng đừng quanh co lòng vòng. Ngươi nói sự tình ra, ta nếu có thể giúp được thì giúp, không thể giúp ngươi tìm người khác.”

“Ngươi vươn tay ra, ta xem xét chút nguyên khí trong cơ thể ngươi,” Mộng chưởng quầy cũng không dám làm người khác khó chịu nữa.

Dương Khai hồ nghi nhìn hắn một cái, đưa tay ra ngoài. Hắn tin tưởng Mộng chưởng quầy sẽ không đối với hắn bất lợi.

Mộng Vô Nhai thò ra hai ngón tay, đặt lên cổ tay Dương Khai, vẻ mặt nghiêm túc điều tra. Thần sắc trên mặt biến ảo bất định, lúc đầu là không thèm đếm xỉa, ngay sau đó là vẻ mặt nghiêm mặt, lập tức tựu mặt lộ vẻ cảm xúc phức tạp. Biến mặt cực nhanh làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

“Hảo hảo tốt, tốt tinh thuần dương nguyên khí!” Mộng Vô Nhai thu tay lại, vui mừng quá đỗi.

“Cái bận rộn này liên quan đến nguyên khí ta tu luyện ra?” Dương Khai suy đoán nói.

“Tự nhiên có liên quan,” Mộng Vô Nhai mãnh liệt gật đầu, “Nếu không ta tìm ngươi làm gì. Tiểu Dương Khai, ta hỏi lại ngươi một vấn đề, ngươi nhất định phải trung thực trả lời ta.”

“Vấn đề gì?”

Mộng Vô Nhai thần sắc đột nhiên trở nên ngượng ngùng, ánh mắt phiêu hốt bất định, cẩn thận cân nhắc dùng từ. Rất lâu mới vừa khẩn trương lại chờ mong hỏi thăm: “Ngươi có lẽ hay là thân đồng tử a?”

Vì quá mức khẩn trương, Mộng Vô Nhai cổ duỗi lão trường, thẳng đem mặt tiến sát Dương Khai trước mặt, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm tới.

Dương Khai vội vàng lùi lại hai bước, lùi nữa ba bước, nổi lên một thân nổi da gà, không tự chủ được run rẩy, cảnh giác nói: “Ngươi làm gì thế?”

Cái lão hàng này, không có cái gì đặc biệt háo sắc a? Cái vấn đề này hỏi quá mức vô căn cứ rồi!

“Ngươi chạy xa như thế làm gì? Lão phu lại không ăn ngươi!” Mộng Vô Nhai theo đuổi không bỏ, thẳng đem Dương Khai dồn đến góc tường, vẻ mặt thần bí thấp giọng hỏi: “Ngươi rốt cuộc có phải thân đồng tử ah?”

“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?” Dương Khai bày ra một bộ ngươi dám xằng bậy ta hãy cùng ngươi đồng quy vu tận tư thế!

“Ngươi đem lão phu muốn trở thành cái gì?” Mộng Vô Nhai thấy Dương Khai bộ dạng này, cuối cùng tỉnh ngộ tới, không khỏi mặt mo đỏ bừng, cũng liền vội vàng lùi lại vài bước, “Không phải như ngươi nghĩ. Tiểu tử này của ngươi sao lại xấu xa như vậy!”

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 203: Trở Lại Lăng Tiêu

Chương 202: Tế Bái Phu Nhân

Chương 201: Miêu Hóa Thành Tử