» Chương 93: Ngày Bảy Tháng Bảy , Âm Khí Tụ
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025
Văn Phi Trần một kích này không phải muốn giết người, chỉ là muốn ngăn trở đường lui của Hạ Ngưng Thường mà thôi.
Mà Hạ Ngưng Thường phản ứng cũng tương đối không chậm, tuy nhiên vội vàng không kịp chuẩn bị bị Dương Khai ném ra ngoài, nhưng ở trước khi Văn Phi Trần đánh tới một chưởng thì nàng đã xoay người qua, mãnh liệt va chạm một chưởng với Văn Phi Trần, mượn lực đạo của đối phương, lại bay bổng rơi xuống bên cạnh Dương Khai.
“Ai!” Dương Khai nhìn thấy cảnh này, trong nội tâm không khỏi thở dài. Có cao thủ Chân Nguyên Cảnh lúc này tọa trấn, đối phương lại càng binh hùng tướng mạnh, sớm có dự mưu, lúc này đây chỉ sợ thật sự là chạy trời không khỏi nắng.
“Văn đường chủ, bắt lại cho ta cô gái này, như nàng dám phản kháng…” Long Huy lạnh lùng cười âm hiểm: “Cắt ngang tay chân cũng không sao, chỉ cần đừng đụng hư mặt của nàng là được! Ta lại muốn xem, dưới khăn che mặt này rốt cuộc ẩn giấu dung nhan tuyệt thế như thế nào!”
Văn Phi Trần ha hả cười một tiếng: “Long thiếu gia xin cứ yên tâm, Văn mỗ nhất định không phụ nhờ vả.”
Vốn hắn còn có chút bận tâm trong chiến đấu làm bị thương Hạ Ngưng Thường sẽ bị Long Huy trách cứ, nhưng đã hắn đều nói cắt ngang tay chân cũng không sao rồi, Văn Phi Trần còn có cái gì cần băn khoăn hay sao?
Vị thiếu gia Long gia này, hứng thú nhưng thật ra vô cùng cao, cũng cuối cùng có chút tự mình hiểu lấy, biết mình không phải đối thủ của nữ tử này, nếu có thể phế bỏ tay chân của nàng, liền có thể muốn làm gì thì làm.
Hai người đối thoại lọt vào tai Dương Khai và Hạ Ngưng Thường, trong mắt cả hai đều lóe lên một cổ tức giận!
Văn Phi Trần cao giọng cười một tiếng: “Tiểu cô nương, ngươi cũng nghe Long thiếu gia nói rồi, nếu thức thời thì ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, ta cam đoan không làm tổn thương ngươi, như cố ý phản kháng, tựu đừng trách Long mỗ người lạt thủ thôi hoa rồi!”
Hạ Ngưng Thường khẽ gắt một tiếng: “Mơ tưởng!”
“Hảo hảo tốt!” Văn Phi Trần lạnh lùng cười: “Đây là ngươi tự tìm.”
Tiếng nói rơi, thân như chim én bay lên trời, song chưởng xuất liên tục, thực lực hung mãnh của cao thủ Chân Nguyên Cảnh bạo phát ra, chỉ nghe gió chưởng gào thét ẩn chứa tiếng hổ gầm truyền ra, chưởng phong đẩy ra đột nhiên hóa thành từng đầu hổ, nhe răng trợn mắt lao về phía Hạ Ngưng Thường.
Cảm nhận được uy lực ẩn chứa trong vài bàn tay này, thần sắc Hạ Ngưng Thường cũng nghiêm túc lên, hai bàn tay ngọc trắng nõn nhẹ nhàng múa, nhanh chóng điểm ra vài đạo chỉ phong nghênh đón, chợt nặn ra một cái ấn quyết cổ quái điểm vào mảnh ngọc bích trên trán mình, một thân nguyên khí mãnh liệt cuộn trào lên.
Uy lực của vài đạo chỉ phong đánh ra tuy không nhỏ, nhưng cũng không thể ngăn cản công kích của Văn Phi Trần, chẳng qua là thoáng cản trở tốc độ của vài đầu hổ kia rồi hoàn toàn bị nuốt hết.
Sau khắc, công kích đã đánh tới trước mặt Hạ Ngưng Thường.
Một phen biến cố xảy ra nhanh như vậy, đợi Dương Khai kịp phản ứng lúc sau đã muộn.
Vài đầu hổ kia con này tiếp con kia cắn tới Hạ Ngưng Thường, mắt thấy sắp trọng thương nàng, đột nhiên, ngọc bích trên trán nàng lại cuộn trào lên một vòng rung động thần kỳ ảo diệu, nương theo một vòng rung động này lan tỏa ra, một cái màn sáng hình nửa vòng tròn thình lình hiện ra, giống như một cái chén lớn úp ngược, bao trọn cả nàng và Dương Khai ở trong đó.
Công kích của Văn Phi Trần cuối cùng cũng tới, nhưng vài đầu hổ uy phong lẫm lẫm kia vừa mới tiếp xúc đến màn sáng, liền nức nở nghẹn ngào một tiếng, tiêu tán vô hình!
Hạ Ngưng Thường thân hình bất động, vẻ mặt mây trôi nước chảy.
Văn Phi Trần rơi xuống đất, đôi mắt khiếp sợ vạn phần nhìn chằm chằm màn sáng, thất thanh nói: “Thiên cấp bí bảo!”
Lời kia vừa thốt ra, tròng mắt tất cả mọi người đều cực nóng lên, kể cả Long Huy vẫn luôn lộ ra ánh mắt dâm tục!
“Cái gì?” Long Huy cuối cùng cũng dời chú ý khỏi Hạ Ngưng Thường, quay đầu nhìn Văn Phi Trần, giọng run run một chút: “Văn đường chủ, ngươi vừa nói cái gì?”
Da mặt Văn Phi Trần run run, trong mắt bùng lên tia tham lam, nuốt nuốt nước miếng nói: “Thiên cấp bí bảo! Có thể dễ dàng ngăn lại công kích của ta, đây nhất định là Thiên cấp bí bảo không thể nghi ngờ!”
“Thật sao?” Long Huy không khỏi hưng phấn lên. Hắn không ngờ, lần này mình chẳng qua là muốn tiêu diệt Dương Khai tiểu nhân vật này, vậy mà vô tâm sáp liễu liễu thành rừng, chẳng những sắp có được một mỹ nhân, còn có thể thu hoạch một kiện Thiên cấp bí bảo! Hơn nữa, lại là bí bảo phòng hộ hình, cái này so công kích hình còn quý trọng ah.
Thiên cấp bí bảo, giá trị liên thành, Huyết Chiến Bang chỉ có một kiện mà thôi, còn bị Hồ Man giữ trên tay.
Mình nếu đưa bí bảo này cho gia gia, thực lực gia gia sẽ nâng cao một bước, chỉ sợ ngay cả Hồ Man cũng không phải đối thủ.
Phải nắm lấy, nhất định phải nắm lấy! Long Huy hưng phấn hô: “Văn đường chủ, ngươi có thể đoạt được thứ này, ngày sau chức Phó bang chủ Huyết Chiến Bang, chắc chắn do ngươi đảm nhiệm!”
Văn Phi Trần nghe vậy thần sắc chấn động: “Đa tạ Long thiếu gia nâng đỡ!”
Tuy nói như vậy, nhưng Văn Phi Trần biết rõ, muốn đánh phá phòng ngự của Thiên cấp bí bảo này không phải dễ dàng như vậy. Chỉ nhìn một kích vừa rồi của mình hoàn toàn không đạt hiệu quả, Văn Phi Trần chỉ biết đó là một khúc xương khó gặm.
Bất quá may mắn là, tiểu nha đầu này thực lực không cao, tuyệt đối không thể duy trì thời gian quá dài, chỉ cần bên mình không ngừng công kích, tổng có cơ hội đánh vỡ màn sáng này!
“Động thủ!” Nhất niệm đến đây, Văn Phi Trần khẽ quát một tiếng, dẫn đầu xuất thủ đánh tới màn sáng, cùng lúc đó, các cao thủ Huyết Chiến Bang cũng hung mãnh thi triển sở học của bản thân.
Màn sáng lập tức cuộn trào lên tầng tầng rung động, nhưng Hạ Ngưng Thường và Dương Khai được màn sáng bảo vệ lại không hề hấn gì. Tất cả công kích đều bị màn sáng kia ngăn cản xuống dưới.
Biến cố đột phát khiến Dương Khai nhìn thấy một chút hy vọng chạy trốn, trong hai mắt cũng lóe lên ánh sáng khôn khéo, tâm tư cấp tốc chuyển động, muốn tìm đường ra trước khi màn sáng này bị đánh phá.
“Sư đệ ngươi có sợ không?” Hạ Ngưng Thường đột nhiên mở miệng hỏi một tiếng.
“Ân?” Dương Khai quay đầu nhìn nàng.
“Chúng ta có thể sẽ chết, ngươi có sợ không?”
“Sợ cái gì, ngươi cũng đừng sợ!” Dương Khai lên tiếng, cách vài chục trượng xa, lạnh lùng nhìn Long Huy, nếu có thể bắt giữ người này, bên cạnh mình sẽ có con bài mặc cả.
Nhưng mà, muốn đột phá sự phong tỏa của nhiều cao thủ Huyết Chiến Bang như vậy để bắt Long Huy, độ khó rất lớn, cho dù Hạ Ngưng Thường ra tay chỉ sợ cũng không làm được.
“Ta không sợ đấy!” Hạ Ngưng Thường nhẹ nhàng cười, “Bọn hắn còn không biết mình muốn đối mặt cái gì!”
Dương Khai bị nàng nói sửng sốt, còn chưa suy nghĩ kỹ ý tứ trong lời nói của nàng, cả cái sơn cốc đột nhiên Phong Vân biến sắc.
Tử lúc rồi!
Ngày 7 tháng 7, âm khí tụ! Nơi cửu âm hội tụ này, trên mặt đất đột nhiên toát ra từng luồng âm khí sâm lãnh, những âm khí này cuộn trào, giống như đại địa vươn ra từng bàn tay lớn quỷ dị, không ngừng trèo lên trên, nhìn thấy tựu khiến người ta cảm thấy kinh hãi.
Trong nháy mắt, độ ấm cả sơn cốc run rẩy hạ thấp, cái lạnh thấu xương khiến tất cả mọi người không kìm lòng được run rẩy.
Các cao thủ Huyết Chiến Bang đang vây công màn sáng phát giác không ổn, vội vàng vận chuyển nguyên khí ngăn cản âm khí ăn mòn.
May mắn là những âm khí này tuy khiến người ta cảm giác không thoải mái, nhưng cũng không có lực sát thương, chỉ cần vận công ngăn cản là không có gì đáng ngại, những nhân vật của Phong Vũ Lâu kia đều có thể ngăn cản, huống chi là những người của Huyết Chiến Bang này. Chẳng qua nếu như dừng lại ở đây quá lâu, e rằng toàn thân nguyên khí sẽ hao hết, đến lúc đó chỉ biết bị chết cóng.
Qua một lát, cả sơn cốc đã bị âm khí bao trùm! Hạ Ngưng Thường đột nhiên bắt đầu chuyển động, thân hình uyển chuyển, giống như đang nhảy múa, nương theo từng thủ ấn cổ quái đánh ra, nguyên khí trong cơ thể chia làm vô số đạo, tản ra khắp bốn phương tám hướng.
đã đủ mập để thẩm :lenlut