» Chương 121: Đồng Môn Sư Tỷ

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025

“Lão phu giương oai?” Mộng Vô Nhai phảng phất nghe được câu chuyện cười buồn cười nhất thiên hạ, không thể ngậm miệng được, chợt sắc mặt lạnh lẽo, quát lên: “Lão phu tựu giương oai rồi, thì sao?”

Lời nói gian, tiện tay một cái tát quăng đi ra ngoài.

“Tránh ra!” Hồ Man biến sắc, đang định kéo Long Tuấn ra sau lưng mình, nhưng một chiêu này của Mộng Vô Nhai lại nhanh như thiểm điện. Vừa mới thấy hắn đưa tay, trên mặt Long Tuấn đã truyền đến tiếng “bách…~” giòn vang.

Hai cái răng bay ra ngoài, Long Tuấn cả người lăng không chuyển vài vòng, lúc này mới “bẹp” một tiếng ngã xuống đất.

Mọi người trong Huyết Chiến Bang lập tức kinh hãi, Hồ Man cũng thấy lạnh buốt.

Bọn họ căn bản không thấy rõ ràng lão già trên trời kia động thủ như thế nào. Cách trọn vẹn hơn năm mươi trượng, một cái tát, đánh xuống tựu đánh ra rồi, căn bản không cho người ta bất kỳ phản ứng nào.

Đây là Thần Du Cảnh có thể làm được sao? Dù là đỉnh phong, cũng không đến mức khiến tất cả mọi người ở sân không làm được gì a?

Hồ Man cảm thấy nếu như chưởng môn Lăng Tiêu Các đánh ra một chưởng này, mình có chín thành nắm chắc có thể đỡ được.

Cùng là Thần Du Cảnh đỉnh phong, vì sao lại có chênh lệch lớn như vậy?

Long Tuấn cũng bị một tát này đánh cho choáng váng. Sau khi ngã xuống đất, thất tha thất thểu bò dậy, tại chỗ chuyển vài vòng mới tìm được phương hướng, nhìn về phía Mộng Vô Nhai. Hắn đã mặt đầy kiêng kỵ cùng hoảng sợ.

Má phải hắn sưng vù. Dù không có nội thương, nhưng tục ngữ nói, mắng chửi người không nói rõ chỗ yếu, đánh người không đánh mặt. Hắn trước mặt mọi người bị Mộng Vô Nhai tát vào mặt, nỗi khuất nhục trong lòng sao ngoại nhân biết được.

“Lão phu tựu giương oai rồi, ngươi tính sao?” Mộng Vô Nhai ung dung chờ hắn đứng vững, lại vung tay tát xuống một cái nữa.

“Ba~…” Giống hệt lúc nãy, Long Tuấn lại bay lên. Nhiều cao thủ Huyết Chiến Bang còn chưa kịp phản ứng.

“Mẹ kiếp! Dám nói lão phu giương oai, không biết cái gọi là!” Mộng Vô Nhai hùng hùng hổ hổ, lắc lắc tay, như vừa đánh phải phân và nước tiểu, lộ vẻ ác tâm.

Hồ Man không nhịn được nữa, cả giận nói: “Tiền bối, ngài là một cao nhân, lại động thủ với một tiểu tử hậu bối, không sợ người khác chê cười sao?”

“Hừ! Ta nếu thật động thủ, hắn còn có mệnh? Đây chỉ là chút giáo huấn mà thôi.” Mộng Vô Nhai cười lạnh một tiếng, khẽ trách mắng: “Đến đây!”

Bàn tay vươn ra, Long Tuấn vẫn còn ngã dưới đất chưa bò dậy đã bị một lực hút khổng lồ hút bay ra ngoài. Thân ở giữa không trung, Long Tuấn giương nanh múa vuốt, sắc mặt sợ hãi, hô lớn: “Bang chủ cứu mạng!”

“Tiền bối!” Hồ Man bước tới một bước, nghiêm nghị quát.

Mộng Vô Nhai căn bản không để ý đến hắn, chỉ một tay xách cổ Long Tuấn, sắc mặt âm trầm nói: “Oan có đầu nợ có chủ, lão phu hôm nay đến chỉ tìm Long Tại Thiên! Tiểu tử, ngươi là cháu trai Long Tại Thiên, hãy ngoan ngoãn nói cho ta biết, hắn ở đâu!”

Long Tuấn sau khi ăn hai cái tát đã ngoan ngoãn hơn con thỏ, không còn cái vẻ tuổi trẻ khí thịnh vừa rồi. Cố nén đau đớn hai bên má, run rẩy nói: “Gia gia không có trong bang.”

“Hắn ở đâu?”

“Tại khu vực khai thác mỏ!”

“Chỉ phương hướng cho ta!”

“Bên này!” Dưới sự đe dọa tính mạng, Long Tuấn nào dám chần chờ? Mộng Vô Nhai hỏi một câu, hắn đáp một tiếng. Dù má sưng vù, nói năng vẫn lưu loát.

Mộng Vô Nhai thân hình nhoáng một cái, đã ở cách đó trăm trượng, mang theo Long Tuấn thẳng đến khu vực khai thác mỏ của Huyết Chiến Bang.

“Bang chủ!” Một đám người nhìn Hồ Man với vẻ mong chờ, chờ hắn quyết định.

“Đuổi theo.” Hồ Man đầy lửa giận. Hắn thật sự không biết Long Tại Thiên rốt cuộc đã chọc đến vị cao nhân này như thế nào. Đối phương cũng không có.

Hồ Man trong lòng tức lắm, một tức Mộng Vô Nhai ngang ngược vô lý, ỷ thế hiếp người, hai tức Long Tại Thiên có mắt không tròng, lại đắc tội cao thủ như vậy, còn dẫn họa vào bang.

Chuyện làm ăn mờ ám của Long gia những năm này, Hồ Man không thể không thấy. Nhưng Long gia vẫn là phụ tá đắc lực của Huyết Chiến Bang. Hồ Man cố ý loại bỏ khối u độc này, nhưng lại không dám động thủ. Một khi động thủ với Long gia, Huyết Chiến Bang sợ là lập tức sẽ sụp đổ, thực lực tổng thể sẽ giảm đi rất nhiều.

Nếu không phải hắn Hồ Man không có con, trong bang đâu sẽ xuất hiện cục diện như vậy? Chỉ cần có một đứa con trai, Hồ Man có thể dốc sức bồi dưỡng, cho hắn đối kháng với người trẻ tuổi Long gia, cũng không đến nỗi thành ra thế này.

Lần này Long Tại Thiên chọc tới cao thủ như vậy, Hồ Man từ đó thấy được một tia cơ hội. Nếu có thể mượn lần này loại bỏ quyền thế của Long gia trong bang, đảo cũng coi như là chuyện tốt.

Cho nên vô luận thế nào, Hồ Man cũng muốn đi theo xem.

Trong Hắc Phong Mậu Thị, vẫn rất náo nhiệt.

Dương Khai ôm hai vạn lượng ngân phiếu, đi một vòng trong chợ. Vốn định dùng một vạn lượng mua chút dương viêm thạch, còn lại để dành. Sau đó tìm một chỗ trống, khoanh chân ngồi xuống, nhặt được một cái biển quảng cáo người khác bỏ đi, xóa chữ trên đó, tùy tay viết mấy chữ:

“Thu mua hạt giống linh thảo, linh quả thuộc tính dương!”

Cắm cái biển trước mặt, Dương Khai không để ý nữa, trực tiếp vận chuyển Chân Dương Quyết, lén hấp thu năng lượng từ dương viêm thạch trong ngực.

Lần trước Lí Vân Thiên cũng giúp Dương Khai thu mua hạt giống, nhưng không thu hoạch gì, cho thấy sự hiếm có của hạt giống.

Dương Khai bây giờ cũng chỉ tìm vận may mà thôi. Dù sao ở đây hấp thu năng lượng dương nguyên thạch cũng cần không ít thời gian, luyện công và thu mua không sai nhau chứ sao.

Tốn nửa ngày công phu, cuối cùng cũng hấp thu xong năng lượng từ hai mươi khối dương viêm thạch đã mua.

Một khối dương viêm thạch này có thể cô đọng ra hai giọt dương dịch, hai mươi khối là bốn mươi giọt. Trong đan điền lại đầy ắp. Nhìn thoáng qua tình hình trong đan điền, Dương Khai rất hài lòng.

Gặp lại đêm đó đại chiến, mình cũng có thể toàn lực phát huy.

Chỉ có điều nửa ngày xuống, quả nhiên không ai bán hạt giống.

Đứng dậy, Dương Khai nhìn về phía nhà gỗ của đệ tử trấn thủ Lăng Tiêu Các. Tô Nhan hẳn đang ở trong đó.

Dương Khai định đến chào hỏi, nói cho nàng biết mình đã về. Nghĩ nghĩ vẫn thôi, xét ra mình với nàng cũng không có gì thâm giao. Hơn nữa người lạnh lùng cao quý, cao không thể chạm như nàng, Dương Khai cũng không quá muốn tiếp xúc.

Nhìn mặt lạnh người khác, không có ý nghĩa.

Đang định về nhà, trước mặt đột nhiên xuất hiện một người, ngồi xổm xuống nhìn cái biển của Dương Khai, ngẩng mắt nói: “Ngươi muốn thu hạt giống?”

Dương Khai cúi đầu xem xét, phát hiện người trước mặt là một nữ tử, tuổi không lớn lắm, khoảng mười bảy, mười tám. Dáng vẻ xem như thượng đẳng. Khuôn mặt thanh tú, đôi mắt như nước, làn da mịn màng, dáng người cũng không tồi, nhất là đôi bộ ngực lớn, vô cùng đồ sộ, không biết nàng ăn gì mà lớn lên, lại có vốn liếng ngạo nhân như vậy. Nàng vừa ngồi xổm xuống, Dương Khai nhìn từ trên xuống, lập tức thấy một vòng hõm sâu trơn mịn tuyết trắng nơi ngực nàng.

“Ừ.” Không để lại dấu vết dời ánh mắt đi, Dương Khai nhẹ gật đầu.

Nữ tử đứng thẳng lên, mở miệng nói: “Ta có, cũng không biết ngươi có trả được giá tốt hay không.”

“À?” Dương Khai lập tức hứng thú, “Cái đó còn tùy hạt giống của ngươi là dạng gì.”

Nữ tử này mặc quần áo Lăng Tiêu Các, hẳn là đệ tử Lăng Tiêu Các. Tất cả mọi người là đồng môn, Dương Khai tự nhiên cảm thấy có chút thân thiết.

“Ta lấy ra ngươi xem thử nhé.” Nữ tử vừa nói vừa cởi xuống một cái hầu bao tinh xảo bên hông, sau đó đưa cho Dương Khai.

Dương Khai nhận lấy, mở hầu bao, đổ ra hai hạt hạt giống.

Hai hạt hạt giống này quả thật ẩn chứa năng lượng thuộc tính dương, đúng là thứ mình cần. Hơn nữa, hai hạt này so với hạt giống Tam Dương Quả mua lần trước, còn có vẻ cao cấp hơn một chút.

Tam Dương Quả là địa cấp hạ phẩm, thì đây hẳn là hạt giống địa cấp trung phẩm hoặc thượng phẩm.

“Hai hạt này ta muốn. Ngươi muốn bán bao nhiêu?” Dương Khai rất hài lòng với hạt giống.

Nữ tử cười một tiếng, mở miệng nói: “Một ngàn lượng!”

Dương Khai cau mày. Tuy không thể phủ nhận nụ cười nàng rất đẹp, làm tăng thêm vẻ rạng rỡ cho dung nhan xinh đẹp của nàng, nhưng cái giá này lại không khiến Dương Khai gật bừa được.

Thật ra mà nói, Dương Khai bỏ ra một ngàn lượng mua hai hạt hạt giống này cũng không lỗ, bởi vì hắn có dương dịch có thể thúc đẩy sinh trưởng, rút ngắn thời kỳ sinh trưởng của thứ này. Nhưng nếu người khác bỏ ra một ngàn lượng mua thứ này thì chắc chắn là lỗ vốn.

Cô gái này có chút thói quen ‘sư tử ngoạm’ a! Điều này không khỏi khiến chút cảm giác thân thiết Dương Khai vừa nảy sinh đối với nàng tan thành mây khói.

“Vị sư tỷ này, giá này có phải hơi cao không?” Dương Khai dù còn lại một vạn lượng dự phòng, nhưng đó là để mua Tam Diệp Tàn Hồn Hoa và Tuyệt Địa Khô Mộc Thảo, không phải tùy tiện có thể tiêu bậy.

“Cao sao?” Nữ tử hé miệng cười một tiếng: “Không cao nha, đây là hạt giống Xích Tử Tâm, linh thảo địa cấp trung phẩm. Gieo xuống đợi nó thành thục, tác dụng rất nhiều loại. Trong mắt người biết hàng, nó không chỉ một ngàn lượng nha.”

Dương Khai cười khổ: “Ngươi cũng phải đợi nó thành thục, cái này phải đợi đến bao giờ?”

Nữ tử bĩu môi: “Đã muốn mua hạt giống, đương nhiên phải kiên nhẫn đợi nó thành thục. Chẳng lẽ ngươi còn muốn gieo xuống là thu hoạch ngay sao? Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy. Lại nói, vật hiếm là quý, hạt giống thứ này cũng không thấy nhiều, một ngàn lượng chính là một ngàn lượng, ta vì nó đã chịu không ít khổ cực.”

Dương Khai bất đắc dĩ, cẩn thận nghĩ một lát, gật đầu nói: “Thôi vậy, cứ như vậy đi.”

Mình bỏ ra một ngàn lượng mua được nhất định là lời, hơn nữa nghe giọng nàng, dường như thật sự đã tốn không ít tâm tư mới lấy được hai hạt hạt giống này. Người ta bỏ sức, dù sao cũng phải nếm chút ngon ngọt.

Hơn nữa đây cũng là một sư tỷ đồng môn, lại còn nữa, Dương Khai thật sự không thích trả giá, cũng đỡ lãng phí nước miếng. Cho nàng chiếm chút tiện nghi cũng không ảnh hưởng toàn cục.

Tính tiền một ngàn lượng ngân phiếu đưa cho nàng, nữ tử cười hì hì nhận lấy, sau đó cẩn thận cân đếm, nhìn Dương Khai nói: “Vị sư đệ này ngươi cũng tốt bụng, cái hầu bao này cũng tặng cho ngươi rồi, đây là sư tỷ tự mình thêu đó nha.”

Nói xong, liền vui vẻ đi ra.

Dương Khai ngạc nhiên, hóa ra vị sư tỷ này cũng biết mình là đồng môn a. Đã biết rõ còn ‘sư tử ngoạm’ như vậy, đổi lại người ngoài chắc chắn giao dịch này sẽ thất bại.

Bị người “làm thịt” một số, Dương Khai cũng không giận. Dù sao cũng chỉ là một cuộc làm ăn mà thôi. Lần sau nếu còn giao dịch với nàng, cẩn thận một chút là được.

Lại tại chỗ đợi một lát, phát hiện không có ai đến bán hạt giống nữa. Thu dọn một chút, Dương Khai liền chuẩn bị dùng số tiền còn lại đi mua chút Tam Diệp Tàn Hồn Hoa và Tuyệt Địa Khô Mộc Thảo.

Bên này còn chưa đi được mấy bước, mặt đất đột nhiên chấn động mạnh một cái, tiếp theo lại chấn động, liên tiếp chấn động nhiều lần. Đệ tử ba phái trong Hắc Phong Mậu Thị lập tức hỗn loạn lên.

Mọi người không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, chỉ cho rằng đất sắp nứt ra rồi. Không ít người càng hoảng sợ, chạy loạn khắp nơi.

Dựa vào ca khúc đăng đỉnh giải trí, một tay nâng lên một đám siêu tân tinh… link bài hát đầy đủ!!

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 264:Nữ Nhân, Chú Ý Chơi Với Lửa Có Ngày Chết Cháy

Chương 263: Đoạt Địch Kiếm Kỹ

Chương 262: Ngươi Chết Ta Mất Mạng