» Chương 137: Không Giết Ngươi Có Chỗ Tốt Gì

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025

Nghe vậy, Dương Khai biến sắc, cơ hồ không cần nghĩ ngợi, một quyền oanh ra, trực tiếp đánh vào bộ xương khô trước mặt, miệng quát: “Si tâm vọng tưởng!”

Bộ xương khô không biết bao nhiêu năm trước đã chết ở đây, dưới một quyền của hắn, không hề lo lắng mà ầm ầm vỡ vụn.

Sắc mặt Dương Khai chẳng những không buông lỏng, ngược lại càng thêm ngưng trọng.

“Đủ quyết đoán, nhưng ngươi chọn mục tiêu không đúng!” Thanh âm lộ ra đắc ý truyền đến, hạt châu đột nhiên toát ra một đoàn ánh sáng âm u, chợt Dương Khai liền chứng kiến một trương mặt người hư ảo dữ tợn từ trong hạt châu bay ra, bọc lấy một cổ hắc khí, nhe răng trợn mắt như lệ quỷ, hướng chính mình đánh tới.

Thần hồn kia lại không giấu trong xương khô, mà giấu trong Phát Quang Châu Tử!

Dương Khai đang muốn ra tay công kích, mặt người bay tới há miệng kêu to, tiếng kêu gào chui vào tai Dương Khai, trong óc đột nhiên đau đớn như bị ngàn vạn cây kim đâm.

Một tiếng rên thảm, động tác Dương Khai cũng không khỏi dừng lại, trong lòng biết thanh âm vừa rồi nói không giả, trong đầu mình khẳng định đã bị hắn động tay động chân, nếu không không thể xuất hiện biến cố như vậy.

Nhân cơ hội này, mặt người cười lớn chui vào thể nội Dương Khai.

Thân hình chấn động, Dương Khai cả người cứng ngắc lại, ngay cả động mí mắt cũng không làm được, giống như mất khống chế thân thể.

Thanh âm từ thể nội truyền tới: “Ha ha ha, tiểu bối không biết tự lượng sức mình, lại vọng muốn phản kháng lão phu! Xem lão phu lau ý thức của ngươi, chiếm thân thể ngươi!”

Dương Khai thần sắc hơi có chút kinh hoảng, nhưng trong mắt lại lóe lên quang mang bất khuất.

“Ân, thân thể tiểu bối ngươi quá kém, thực lực cũng thấp, bất quá có thể dùng tạm. Đợi sau này đi ra ngoài lại tìm thân thể khác tốt hơn không muộn. Ngươi yên tâm, lão phu chiếm thân thể ngươi, ngươi có thâm cừu đại hận gì, ta đều sẽ giúp ngươi chấm dứt. Ngoan ngoãn buông tha chống cự, ngươi bớt chút đau đớn, lão phu cũng đỡ tốn thời gian.”

“Nằm mơ!” Dương Khai truyền một ý niệm qua.

“Hắc hắc, chuyện đến nước này ngươi còn muốn phản kháng sao? Bị lão phu để ý đúng là vận khí của ngươi, tiểu bối chớ không biết đủ!” Mặt người quả nhiên nghe được tiếng lòng Dương Khai, cười quái dị vài tiếng nói: “Được rồi, ngươi đã không muốn hợp tác, lão phu phải dùng chút thủ đoạn, ngươi phải chịu được đau đớn khi ý thức bị bôi sạch, không phải người thường có thể chịu được.”

Hắn hảo ý nhắc nhở, chợt không biết dùng thủ đoạn gì, đầu Dương Khai ầm ầm một tiếng vang thật lớn, đau đớn hơn vạn lần so với vừa rồi từ nơi đó truyền tới.

Loại đau đớn này, không giống vết đao, là loại thống khổ đến từ thần hồn. Không tự chủ được, Dương Khai rên lên một tiếng thê lương đến cực điểm, mồ hôi lập tức làm ướt quần áo, thân thể run rẩy như bị sốt.

“Tự tìm khổ ăn, chẳng trách lão phu.” Mặt người hừ lạnh, đau đớn kịch liệt theo đó truyền đến.

Dương Khai cảm giác mình cả người phảng phất muốn chết, ý thức trong đầu cũng phiêu hốt bất định, như ngọn nến trong mưa gió, tùy thời có thể lụi tàn. Nhưng chỉ có đôi mắt tràn đầy tơ máu kia, vẫn giữ một cổ quật cường và kiên trì.

“Ân?” Mặt người kinh ngạc: “Sao ngươi còn có thể chống cự? Thật là quái sự!”

Đang nói chuyện, Dương Khai rõ ràng cảm nhận được xương cốt mình truyền đến ấm áp kịch liệt, cổ ấm áp này tản ra, ổn định thần hồn phiêu hốt, ngay cả cơn đau cũng chậm lại không ít.

Cùng lúc đó, một cổ hấp lực khổng lồ thẳng truyền vào óc.

“Đây là cái gì?” Thanh âm mặt người đột nhiên bén nhọn sợ hãi, như gặp chuyện kinh khủng nhất thế gian, thất kinh: “Đây là cái gì? Không cần, không cần, a!”

Nương theo tiếng kêu thảm thiết của hắn, trong đầu đột nhiên thanh minh lại, Dương Khai ẩn ẩn cảm giác có thứ gì đó bị hút vào Kim Thân mình.

Toàn thân chợt nhẹ, Dương Khai từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.

Sự việc vừa xảy ra vô cùng nhanh chóng, từ khi mặt người chui vào thể nội mình đến bây giờ, trước sau không quá 10 hơi thở công phu. Nhưng Dương Khai lại cảm giác qua rất lâu rất lâu.

Hơn nữa, sau khi thành công chống cự sự ăn mòn của mặt người, Dương Khai rõ ràng phát giác ý chí lực của mình trở nên mạnh hơn một chút.

Tiếng kêu thảm thiết thê lương của mặt người liên tục truyền tới, nhưng giờ phút này hắn lại như chuột gặp mèo, giọng run rẩy bén nhọn, liên tục xin tha.

Hơi cảm thụ một phen, Dương Khai phát hiện mặt người kia đang định hình ở một góc nào đó trong Kim Thân mình, vẻ mặt kinh sợ, run rẩy.

“Thiếu hiệp, thiếu hiệp, lão phu sai rồi, ngươi thả ta ra ngoài, ta không dám nữa.” Thanh âm sợ hãi của mặt người truyền đến, hắn không biết mình ở đâu, nhưng giống như cảm giác có một đôi mắt không có hảo ý đang nhìn chằm chằm mình, như nhìn một bữa ăn ngon miệng.

Dương Khai thần sắc cổ quái.

Lần trước ở Cửu Âm Sơn Cốc, Kim Thân trực tiếp hấp thu một nửa Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ, đến bây giờ còn tồn trữ trong thể nội, đợi mình đột phá Chân Nguyên Cảnh sẽ sử dụng.

Hôm nay Kim Thân lại hút mặt người kia vào.

Tuy nói Dương Khai cũng biết Kim Thân có thể hấp thu bất kỳ năng lượng nào ngoại trừ dương thuộc tính, nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới, ngay cả thần hồn người hắn cũng có thể hấp thu.

Thần hồn của cường giả cũng là một loại năng lượng, hơn nữa tuyệt đối là năng lượng đại bổ! Mặt người đối với Kim Thân mà nói, thật sự chỉ là một bàn thức ăn. Chỉ có điều bàn thức ăn này còn chưa làm xong, cần phải để Chân Dương Nguyên Khí rèn luyện một phen mới có thể hấp thu.

Tâm niệm vừa động, không để ý tới mặt người cầu xin tha thứ, Dương Khai yên lặng vận chuyển Chân Dương Quyết.

Dưới sự dẫn dắt của Chân Dương Quyết, mặt người kia cuối cùng thoát khốn từ trong Kim Thân ra. Còn chưa kịp vui vẻ, hắn đã phát hiện mình rơi vào một nơi tràn đầy năng lượng chí dương cực nóng tinh thuần.

Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên: “Ngươi đang làm gì? Mau dừng lại, không cần!”

Dương Khai có động tác, hắn liền phát hiện Dương Khai đang tính toán gì.

“Thiếu hiệp, không cần làm như vậy, tiếp tục như vậy ta sẽ bị luyện hóa.”

Dương Khai bất vi sở động, Chân Dương Quyết vận chuyển hết lần này đến lần khác. Theo thời gian trôi qua, thanh âm càng ngày càng yếu ớt, thẳng đến cuối cùng gần như không nghe thấy.

Nhưng từ đầu đến cuối, hắn đều cầu xin tha thứ, không dám có nửa phần mạo phạm.

Ước chừng đủ rồi, Dương Khai mới dừng vận chuyển Chân Dương Quyết, đưa hắn về Kim Thân nơi.

“Đa tạ… Thiếu hiệp… Ân không giết.” Đợi rất lâu, thanh âm kia mới hơi chút khôi phục nguyên khí, run rẩy nói lời tạ.

Hắn hiện tại, coi như bị trăm tám mươi tráng hán “luân” qua nhu nhược thiếu nữ, suy yếu rối tinh rối mù.

“Ta không giết ngươi, có chỗ tốt gì?” Dương Khai nhàn nhạt hỏi.

Sinh tồn của mặt người, chỉ tại một ý niệm của mình. Phát giác điểm này sau Dương Khai cảm thấy mình phải tính toán kỹ.

Thật ra, Dương Khai cũng không muốn giữ lại hắn, tuy tiếp xúc không lâu, nhưng Dương Khai đã nhìn ra, người này khi còn sống không phải tà mà cũng là ma, thực lực của mình còn thấp, giữ hắn bên cạnh có hại vô ích. Nhưng Dương Khai không biết ngoài luyện hóa hắn ra còn có thủ đoạn nào khác để tiêu diệt hắn.

Chỉ cần luyện hóa hắn, Kim Thân sẽ hấp thu hắn. Chẳng khác nào mình ăn thần hồn người. Như vậy tưởng tượng, Dương Khai đã cảm thấy có chút chán ghét.

“Chỗ tốt? Có lợi có có có!” Mặt người nghe ra ý tứ trong lời Dương Khai, liên tục đáp.

“Nói nghe xem!” Dương Khai thần thái thong dong.

“Không biết… Thiếu hiệp ngươi muốn chỗ tốt gì?” Mặt người dò hỏi.

“Ân?” Dương Khai hừ lạnh.

Mặt người run rẩy, vội vàng nói: “Thiếu hiệp đừng hiểu lầm, ta chết đi đã rất nhiều năm, sau lại bị phong ấn ở đây, đến mấy ngày trước mới tỉnh lại. Ta không nhớ rõ chuyện trước kia lắm, ngươi cho ta suy nghĩ, ta nhất định có lợi đưa cho ngươi.”

Dương Khai trầm mặc, trong lòng biết lời hắn hẳn là thật.

Một lát sau, thanh âm vui mừng nói: “Đúng rồi đúng rồi, thực lực thiếu hiệp bây giờ… Khụ khụ không cao, nên muốn tu luyện chút vũ kỹ phòng thân. Ta nghĩ ra một vài vũ kỹ uy lực cực lớn.”

“À?” Dương Khai hứng thú, chỉnh lại thân thể nói: “Đều có chút gì, nói cẩn thận, nếu ta hài lòng, có thể tha ngươi một mạng!”

Nghe câu này, mặt người thả lỏng rất nhiều, vội vàng nói: “Chắc chắn làm thiếu hiệp thỏa mãn, vũ kỹ của ta thấp nhất đều là Huyền cấp.”

Hô hấp Dương Khai không khỏi nóng lên rất nhiều.

Vũ kỹ phân đẳng cấp, từ dưới lên trên là Phàm cấp, Địa cấp, Thiên cấp, Huyền cấp, Linh cấp, Thánh cấp. Mỗi cấp phân Thượng, Trung, Hạ Tam phẩm. Vũ kỹ Huyền cấp, cả Đại Hán vương triều e rằng không có mấy bộ.

Mấy ngày trước Dương Khai cùng Lam Sơ Điệp bọn hắn xuất sinh nhập tử, tốn sức tâm tư, mỗi người mới tìm được một bộ Địa cấp vũ kỹ, mặc dù vậy, năm người cũng đủ hài lòng. Huyền cấp, lại cao hơn Địa cấp hai cấp độ.

Phát giác khao khát của Dương Khai, mặt người thả lỏng rất nhiều, hắn biết chỉ có làm Dương Khai thỏa mãn, mình mới có thể sống sót.

Không chậm trễ, lập tức chậm rãi nói: “Có một vũ kỹ, tên Phệ Tâm Ấn.”

Dương Khai nhíu mày, tên nghe là lạ.

“Tu luyện khá đơn giản, lấy tâm hài đồng dưới mười tuổi, mỗi ngày ăn ba quả, luyện hóa huyết trong tim, trăm ngày có chút thành tựu. Phệ Tâm Ấn ra, tim người bạo toái, một kích giết chết!” Mặt người nói phương pháp tu luyện vũ kỹ này êm tai, trong giọng còn lộ ra vẻ tự đắc.

Dương Khai nghe vào tai, sắc mặt khó coi.

“Đổi cái khác!” Không đợi hắn nói xong uy lực vũ kỹ này, Dương Khai lạnh lùng cắt lời.

“À, còn có một vũ kỹ, tên Hoa Lạc Hồng!”

Dương Khai khẽ gật đầu, tên nghe còn ra dáng, có chút tình thơ ý họa.

Mặt người hắc hắc cười, nói: “Tu luyện càng đơn giản, nhưng phải lúc cùng xử nữ hoan hảo, vận chuyển tâm pháp luyện hóa giọt lạc hồng chi huyết kia, phối hợp dùng tinh khí của nữ tử đó, nếu điều kiện phù hợp, rất nhanh có thể luyện thành. Hơn nữa, nữ tử dùng để luyện công thực lực càng cao, tốc độ tu luyện càng nhanh. Khoảng trăm người, có thể đại thành. Ta xem thiếu hiệp hùng tráng uy vũ, ban đêm ngự thập nữ không nói chơi, nói cách khác, chỉ cần mười ngày, thiếu hiệp có thể luyện thành Hoa Lạc Hồng này.”

Dương Khai sắc mặt đen lại, lạnh lùng nói: “Đây không phải thái âm bổ dương sao?”

“Đúng vậy, thiếu hiệp minh giám, chính là thái âm bổ dương.”

“Đổi cái khác!”

Mặt người phiền muộn, bất đắc dĩ nói: “Lại có một vũ kỹ, tên Hoan Hỷ Quyền…”

“Đổi cái khác!”

“Lại đổi!”

Mặt người thần sắc kinh hoảng, nếu hắn có thể xác, giờ phút này không chừng phải lau mồ hôi trán. Những vũ kỹ hắn nói ra, không có cái nào phù hợp yêu cầu của Dương Khai.

Đều lộ vẻ tà ác đến cực điểm, cần dùng thủ đoạn phi thường quy mới có thể tu luyện, cần làm cũng là những chuyện ác táng tận thiên lương, thiên lôi đánh xuống.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 376: Rỗi Rãnh Đến Nhàm Chán

Chương 375: Huyết Thị Khiếp Sợ

Chương 374: Các Ngươi Không Tin?