» Chương 142: Tô Nhan Chi Nộ
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025
Dương Khai ở trên bầu trời thấy được rất nhiều người quen. Tô Nhan, Giải Hồng Trần, Lam Sơ Điệp thình lình có mặt, những người khác cũng phần lớn có chút quen mặt. Những người này, vậy mà đều là Lăng Tiêu Các đệ tử.
Người của Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu lại xa xa tránh né sang một bên, đối với mảnh chiến trường kia chỉ trỏ, không thiếu những tiếng cười hả hê vang ra.
Thực lực đệ tử Lăng Tiêu Các, Tô Nhan là cường đại nhất. Cái đạo thân ảnh trắng noãn, thánh khiết phảng phất cao không thể chạm nơi nàng đi qua, gió tuyết đầy trời giáng xuống. Nhưng dù là Tô Nhan, cũng vô pháp tạo thành gì hữu hiệu tổn thương đối với con yêu thú hình rùa này. Nàng dùng hết toàn lực, cũng chỉ có thể lợi dụng hàn tính nguyên khí của mình thoáng ngăn cản tốc độ con yêu thú này, giảm bớt thương vong cho đệ tử Lăng Tiêu Các.
Con yêu thú này phòng ngự quá mạnh mẽ, tuy tốc độ của nó tương đối chậm, nhưng mai rùa cùng lớp da dày bao trùm trên thân lại là bí bảo phòng ngự tối ưu. Những võ giả Chân Nguyên Cảnh này ngay cả phá vỡ phòng ngự của nó còn làm không được.
Trong tràng, đã có không ít thi thể nằm đó, đều là người của Lăng Tiêu Các.
“Lại là người Lăng Tiêu Các trêu chọc hắn?” Hồ Kiều Nhi nhíu mày, “Tô Nhan không phải loại người liều lĩnh ah.”
Còn đang nghi hoặc, có một thanh niên vội vã chạy tới, trong mắt mang theo một tia kinh hỉ cùng ái mộ không che giấu. Nhưng đợi hắn phát hiện Dương Khai đang thân mật đứng cùng hai nữ, lông mày không khỏi nhíu lại.
“Kiều Nhi?” Người tới dừng lại trước mặt hai nữ, nhìn qua hai nữ, thật sự không nhìn ra ai là Hồ Kiều Nhi, chỉ có thể dựa vào cảm giác xông một người trong đó nói.
“Long Tuấn, chuyện gì xảy ra?” Người kia đột nhiên mở miệng hỏi.
Nguyên lai đây mới là Hồ Kiều Nhi.
Long Tuấn cũng không còn xấu hổ, chỉ là cười hả hê nói: “Lăng Tiêu Các lại chủ động trêu chọc hắn. Cũng không biết thế nào lại như vậy, hắn lại truy đuổi không tha những người này, cái này mới có màn hiện tại.”
“Tô Nhan đi trêu chọc nó?” Hồ Kiều Nhi kinh ngạc đến cực điểm.
“Không phải Tô Nhan, là Giải Hồng Trần!” Long Tuấn cười nói: “Cái ngu xuẩn này dẫn một đám người thừa dịp yêu thú lúc nghỉ ngơi, muốn đi vào lấy trộm bảo bối nó thủ hộ ra, không nghĩ tới trộm gà không được còn mất nắm gạo, chết nhiều cái mới chật vật chạy ra.”
Dương Khai ánh mắt lóe lên. Mở miệng nói: “Giải Hồng Trần lấy được cái gì?”
Nếu không lấy được gì đó, sao dẫn đến yêu thú này truy giết không ngừng?
Long Tuấn kiêu căng nhìn Dương Khai, không kiên nhẫn nói: “Ngươi là ai?”
“Trả lời câu hỏi của hắn. Ta cũng muốn biết.” Hồ Kiều Nhi nhàn nhạt liếc hắn.
Long Tuấn nhanh chóng thu liễm thái độ của mình, mở miệng nói: “Ta không rõ lắm, nhưng theo Giải Hồng Trần chính mình nói. Chỗ đó căn bản không có cái gì. Yêu thú này chạy ra, ta cũng đi điều tra một chút, xác thực là không có gì.”
Hồ Kiều Nhi cười lạnh: “Không có khả năng không có gì, chắc chắn là Giải Hồng Trần đã thu, không muốn lấy ra mà thôi.”
Long Tuấn khẽ gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng hiện tại Giải Hồng Trần không giao ra, Lăng Tiêu Các đám người kia chỉ có thể đối mặt lửa giận của yêu thú này. Tô Nhan cũng không muốn đệ tử Lăng Tiêu Các có quá nhiều thương vong, mới bất đắc dĩ bị kéo vào chiến đấu. Bản sự nữ nhân này đảo so Giải Hồng Trần cao hơn nhiều. Nếu không phải nàng ra tay, những người kia chết sớm sạch sẽ.”
“Hừ, dựa vào nữ nhân mới có thể biến nguy thành an, Giải Hồng Trần chỉ có chút bản sự ấy.” Hồ Mị Nhi không che giấu chút nào sự hèn mọn của mình.
“Đúng vậy.” Long Tuấn liên tục gật đầu: “Ta cùng Phương Tử Kỳ của Phong Vũ Lâu cũng nghĩ vậy. Vốn chúng ta còn muốn giúp Lăng Tiêu Các một tay, nhưng Giải Hồng Trần này chết cũng không chịu thừa nhận mình cầm gì đó. Thật là làm người ta tức giận.”
Lý lẽ môi hở răng lạnh sao họ không hiểu? Yêu thú hình rùa này thực lực mạnh mẽ thế, ngay cả Tô Nhan cũng không có biện pháp gì cầm hắn. Ngoại trừ cao thủ ba phái liên hợp ra, căn bản đừng nghĩ ăn hắn.
Nhưng, ngươi Giải Hồng Trần rốt cuộc từ nơi hắn thủ hộ được lợi ích gì cũng không nói, chúng ta dựa vào gì giúp ngươi? Ngốc đần, u mê cùng loại yêu thú này tác chiến. Người của Huyết Chiến Bang cùng Phong Vũ Lâu không ngốc đến mức đó.
Chúng ta có thể hỗ trợ, ít nhất ngươi phải nói cho chúng ta biết, ngươi lấy được cái gì! Ngươi lại có thể cấp cho chúng ta cái gì!
Người của Huyết Chiến Bang cùng Phong Vũ Lâu sở dĩ ở một bên vây xem không tan, cũng là đánh chủ ý này, chỉ đợi Lăng Tiêu Các bên kia không kiên trì nổi, bàn lại đàm bảng giá.
Dương Khai ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm đạo thân ảnh trắng noãn giữa không trung kia. Tô Nhan sắc mặt không tốt lắm, chắc là do tiêu hao cực lớn. Nhưng tồn vong mấy trăm đệ tử Lăng Tiêu Các đều treo trên thân nàng một người, nàng sao có thể thoái lui?
Nàng vừa lui, đệ tử Lăng Tiêu Các ít nhất phải chết mấy chục người.
Yêu thú hình rùa sở dĩ hành động chậm chạp, đều là công lao của nàng.
Lăng lập giữa không trung, Tô Nhan nhảy múa cao, dáng người uyển chuyển như hồ điệp nhẹ nhàng. Trong khoảnh khắc, vài đóa băng hoa khéo léo bắn ra, rơi trên người yêu thú hình rùa.
Răng rắc sát… Những băng hoa kia trong khoảnh khắc liền lớn lên, mỗi đóa rộng mấy trượng, hàn khí lan tràn ra. Thân hình khổng lồ của yêu thú hình rùa đột nhiên bị một tầng khối băng bao trùm. Có vậy cản trở, tốc độ của yêu thú hình rùa lại tụt xuống một bậc nữa.
Vô số công kích rơi xuống trên người nó, lại chỉ làm tóe ra một chút hỏa tinh trên mai rùa nặng nề, căn bản không có hiệu quả gì.
Nhưng Tô Nhan sắc mặt lại có chút tái nhợt.
“Giải Hồng Trần, ta cuối cùng hỏi ngươi lần thứ nhất, ngươi rốt cuộc cầm thứ gì của hắn?” Tô Nhan đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm yêu thú hình rùa phía dưới, đầu cũng không quay hỏi Giải Hồng Trần đứng một bên.
Giọng nói lạnh như băng không mang chút tình cảm truyền đến, khiến Giải Hồng Trần không khỏi thân thể run lên.
Hắn nghe ra sự tức giận ẩn giấu của Tô Nhan!
Tô Nhan theo không tức giận, nhưng lần này không giống. Mắt thấy rất nhiều đệ tử Lăng Tiêu Các vô tội chết vì chuyện này, là Đại sư tỷ nàng sao có thể thờ ơ?
Giải Hồng Trần chần chờ, giãy dụa, sợ hãi, hoảng sợ, các loại thần sắc biến ảo không thôi, nhưng rất nhanh liền kiên định lại, mở miệng nói: “Tô Nhan, lẽ nào ngươi còn muốn hoài nghi ta sao? Ta nếu thật cầm gì đó của hắn, sao lại không nói cho ngươi?”
Nghe vậy, đồng tử Tô Nhan hiện lên một tia thống hận cùng chán ghét. Giọng nói trong trẻo lạnh lùng quát vang bên tai từng đệ tử Lăng Tiêu Các: “Tất cả đệ tử Lăng Tiêu Các, nhanh chóng thoái lui!”
Đánh không lại yêu thú hình rùa này, chỉ có chạy trốn! Tuy không biết hắn có truy tới không, nhưng luôn là một con đường sống trước mắt.
Khi giọng nói Tô Nhan vang lên, rất nhiều đệ tử Lăng Tiêu Các không chút do dự triển khai thân pháp, nhanh chóng thoát ly bên cạnh yêu thú hình rùa.
Trên bầu trời đang tấn công người cũng nhanh chóng giảm bớt, một hai người lặng yên thoái lui, nhưng vẫn còn rất nhiều người, đang đánh ra chiêu thức của mình.
Tô Nhan sắc mặt trở nên cực kỳ ngưng trọng, quát lạnh nói: “Còn không mau đi!”
Vừa dứt lời, lớp băng đông cứng trên người yêu thú hình rùa ầm ầm vỡ vụn. Yêu thú hình rùa chậm chạp cũng trong khoảnh khắc này thoát khỏi trói buộc. Tốc độ đột nhiên tăng lên.
Cái đuôi hình chùy lưu tinh khổng lồ quét qua giữa không trung. Những đệ tử Lăng Tiêu Các ham chiến không lui lập tức như sủi cảo rơi xuống.
Số ít người không may bị cái đuôi này chính diện quét trúng, trực tiếp biến thành một bãi thịt nát đỏ thẫm.
Càng nhiều hơn là bị cuồng phong do cái đuôi mang theo xoáy lên. Chật vật không chịu nổi té xuống.
Yêu thú hình rùa ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, như thần trợ, bước chân chuyển động. Đôi mắt đỏ ngầu xông về phía Tô Nhan.
Người con gái trước mắt này lặp đi lặp lại dùng khối băng phong bế hắn, hắn hận nàng thấu xương, tự nhiên là muốn trước tiên giết nàng.
Tô Nhan hai tay nhanh chóng chuyển động, nương theo thủ thế biến ảo, một cổ cảm giác mát kinh thiên từ trên trời giáng xuống, toàn bộ thế giới trở nên một mảnh tuyết trắng, mặt đất càng phủ đầy sương lạnh.
Ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú vào Tô Nhan, giờ khắc này nàng, gương mặt tái nhợt hiện lên một vòng đỏ hồng say lòng người. Nàng tựa như tiên tử thật sự. Kéo ra khoảng cách với trần thế, đầu dựng trên chín tầng trời, thế nhân chỉ có thể mang ánh mắt kính ngưỡng, vĩnh viễn vô pháp chạm đến nàng chút nào.
Yêu thú hình rùa đang chạy vội, đang gào thét. Nhan chóng rút ngắn khoảng cách giữa hắn và Tô Nhan. Thể tích hai người tựa như dưa hấu và hạt vừng đối lập. Nhưng trong mắt hắn không có chút kinh hoảng cùng chần chờ, chỉ có lạnh nhạt.
Sự lạnh lẽo phảng phất có thể đóng băng cả phiến thiên địa đột nhiên co lại, hung mãnh tụ tập về phía Tô Nhan.
Tiếp đó, một cái thân ảnh trắng noãn khổng lồ đột nhiên xuất hiện sau lưng Tô Nhan.
Đó là một cái Tô Nhan bị phóng đại vô số lần!
Quần áo trắng noãn. Thân hình linh lung uyển chuyển, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành. Mỗi một chỗ đều bị phóng đại vô số lần, nhưng vẫn nguyên không tỳ vết, mỹ kinh tâm động phách.
Cái thân ảnh khổng lồ này đang nhắm chặt hai mắt, nhưng sau một khắc, ánh mắt nàng liền mở ra. Trong mắt nàng có một tòa Tuyết Sơn nguy nga, tuyết đầy trời, trắng mênh mông.
Sự lạnh lẽo làm người nghe kinh sợ lại một lần nữa giáng lâm, so với vừa rồi còn gấp mấy lần. Từng người nhìn chằm chằm thân ảnh này, đều không tự chủ được sinh ra ảo giác mình bị băng phong, toàn thân rùng mình.
Theo động tác cuối cùng của Tô Nhan đánh ra, cái thân ảnh khổng lồ kia làm việc nghĩa không chùn bước xông về phía yêu thú hình rùa.
Giữa hai bên cách nhau không quá vài chục trượng, trong khoảnh khắc thân ảnh trắng noãn này liền chui vào trong cơ thể yêu thú hình rùa.
Tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, trên người yêu thú lại một lần nữa xuất hiện tầng băng, dày đặc hơn so với vừa rồi, đóng băng triệt để yêu thú này. Tứ chi đang chuyển động cũng đông cứng trong tầng băng.
Oa… Tô Nhan phun ra máu tươi. Chiêu vừa rồi đối với nàng tiêu hao vô cùng lớn. Thân thể mảnh khảnh giữa không trung lung lay sắp đổ, cuối cùng không thể kiên trì được, một đầu ngã xuống đất.
Cùng lúc đó, yêu thú hình rùa bị băng phong vẫn giữ một quán tính lao về phía Tô Nhan.
Thể tích hắn quá lớn, dù đang chạy bị băng phong, cũng căn bản không thể lập tức dừng lại.
Tô Nhan đang ngã xuống thần sắc bình thản, trong hai tròng mắt nàng có bóng dáng thân thể yêu thú hình rùa đang nhanh chóng tiếp cận.
Trong hai tròng mắt nàng có tiếc nuối, có tiếc hận, có quyến luyến, duy nhất không có căm hận.
Một mảnh tiếng kinh hô vang lên.
Cho tới giờ khắc này, tất cả mọi người mới từ trong chấn động vừa rồi lấy lại tinh thần. Nhưng hiện tại, người bị tất cả mọi người coi là nữ thần kia, lại sắp hương tiêu ngọc vẫn.
Trong tiếng kinh hô, có một đạo thân ảnh không tính cường tráng đang nhanh chóng tiếp cận Tô Nhan. Dưới chân hắn ẩn có ánh lửa hiện ra, ném ra một đạo hồng mang nhàn nhạt khi chạy trốn.
Lập tức, bóng người này đột nhiên bị hồng quang bao vây lại, phảng phất biến thân thành một quả cầu lửa bừng bừng cháy. Tốc độ vốn không chậm lại tăng thêm một bậc nữa.
Hắn chạy vội đến nơi Tô Nhan sắp rơi xuống, hai chân trên mặt đất dùng sức đạp một cái, cả người như mũi tên xông lên, duỗi hai tay tiếp được Tô Nhan, sau đó cung đứng dậy, hộ Tô Nhan trước ngực, dùng lưng của mình quay về phía yêu thú hình rùa đang xông tới…
Dựa vào ca khúc đăng đỉnh giải trí, một tay nâng lên một đám siêu tân tinh… link bài hát đầy đủ!!