» Chương 148: Thiết Huyết Chân Hán Tử
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025
Phảng phất biết rõ suy nghĩ trong lòng Dương Khai, Địa Ma lại nói:
“Thiếu chủ không cần lo lắng quá mức, phàm là truyền thừa, nói cho cùng cứu chính là cơ duyên. Người có duyên cho dù thực lực lại thấp cũng có thể đạt được, nếu không duyên thì thủ đoạn thông trời cũng không làm nên chuyện gì. Thiếu chủ chẳng lẽ quên cơ duyên của hai nữ oa oa mấy ngày trước đây sao?”
Dương Khai hai mắt tỏa sáng.
Cơ duyên của hai tỷ muội Hồ Kiều Nhi, hắn tận mắt nhìn thấy. Mình ở trong sơn động kia chờ đợi hơn mười ngày thật sự không có phát hiện gì, nhưng các nàng vừa đi liền được chỗ tốt, đó chính là có duyên.
“Ừm, ta biết rồi.” Dương Khai khẽ gật đầu, chợt không bao giờ nhìn về phía bầu trời nữa, xoay người tại phụ cận tìm một nơi yên tĩnh, khoanh chân ngồi xuống. Đã muốn đi đoạt lấy truyền thừa kia, tự nhiên là muốn trước khôi phục thật tốt mới được.
Tầng mây kia muốn hoàn toàn rơi xuống, Dương Khai phỏng chừng không có hai ba ngày là không xong. Nói cách khác, thời gian còn lại cho mình chỉ có hai ba ngày.
Tô Nhan kinh ngạc nhìn hắn một cái, trầm tư một chút, lại cũng trong chớp mắt rời đi đám người, tìm một nơi không xa lắm với Dương Khai ngồi xuống.
Thấy Dương Khai và Tô Nhan cũng bình tĩnh thong dong như vậy, những cao thủ trẻ tuổi kia làm sao chịu kém uy phong của mình? Sẽ cùng những đệ tử bình thường khác đôi mắt trông mong nhìn ư? Chỉ sợ cũng lộ ra vẻ tâm tính không đủ thành thục.
Khi hai người tiếp theo cũng khẽ ho một tiếng, dáng vẻ đắn đo mười phần, đều tự tìm nơi ngồi xuống. Chỉ còn lại những đệ tử bình thường kia tập trung lại một chỗ hò hét, ồn ào không ngớt, tiếng kinh ngạc và thán phục không dứt bên tai.
Cũng không biết hai tỷ muội Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi nghĩ thế nào, lại chạy đến bên cạnh Dương Khai ngồi xuống.
Dương Khai trợn mắt nhìn nhìn các nàng. Hai tỷ muội đều thiển cười thản nhiên, làm cho người ta phân không rõ ai là ai. Dương Khai lập tức mặt ủ mày chau.
“Làm sao vậy?” Một trong hai người lập tức không vui, vừa thấy thần thái của nàng Dương Khai cũng biết là Hồ Kiều Nhi. “Chúng ta có thể ngồi ở chỗ này đúng là phúc khí của ngươi, làm gì bày cái bộ mặt khó coi cho người ta xem?”
Dương Khai dở khóc dở cười: “Hai vị quốc sắc thiên hương, tịnh đế song hoa, có thể ở bên cạnh tự nhiên là vinh hạnh của ta, ta nào dám bày cái bộ mặt nào?”
Sau khi tiếp xúc với các nàng mấy lần, cũng dần dần quen thuộc, giữa lẫn nhau không còn xa lạ như trước, có mấy lời cũng có thể nói ra.
Hồ Kiều Nhi nghe vậy hé miệng cười một tiếng, liếc Dương Khai: “Chỉ có ngươi miệng ngọt!”
Hồ Mị Nhi cũng nói: “Vốn tưởng rằng ngươi là người đứng đắn, không nghĩ tới cũng đồng dạng miệng lưỡi trơn tru.”
Dương Khai nghiêm mặt nói: “Ta nói lời trong lòng, không phải là gì nịnh bợ.”
Hai tỷ muội càng vui vẻ hơn, cười trang điểm xinh đẹp, trước ngực loạn chiến, quả nhiên là một cảnh hoạt sắc sinh hương.
Dương Khai lời nói xoay chuyển nói: “Nhưng là người trong bang của các ngươi đối với ta ý kiến rất lớn ah.”
Hai người liếc nhau, đồng thanh nói: “Ngươi sợ?”
Dương Khai cười nói: “Cũng không phải sợ, chỉ là vô duyên kết thù, có gì lý do?”
Hồ Kiều Nhi nói: “Dù sao ngươi cũng đã đắc tội nam đệ tử Lăng Tiêu Các, lại thêm Huyết Chiến Bang thì có gì?”
Nàng nói đích đương nhiên là chuyện Dương Khai nằm trên người Tô Nhan vừa rồi.
Dương Khai lập tức sắc mặt một khổ.
Hồ Kiều Nhi đùa cười một tiếng, quăng cái mị nhãn tới: “Có muốn ta hôn ngươi một cái, để cho người khác càng hâm mộ ngươi?”
Dương Khai nhìn nàng một cái, sau đó đưa mặt tới: “Cầu còn không được!”
Hồ Kiều Nhi lập tức đỏ mặt, phun nói: “Ngươi muốn đẹp.”
“Được rồi. Tỷ tỷ ngươi đừng làm loạn, trước hết để hắn khôi phục đi, thương thế của hắn còn chưa khỏi mà.” Hồ Mị Nhi quơ quơ tay tỷ tỷ, có chút không đành lòng Dương Khai bị nàng trêu chọc như vậy.
Hồ Kiều Nhi lúc này mới lườm Dương Khai một cái, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Dương Khai và Hồ Mị Nhi đối mặt cười một tiếng, cũng lần lượt nhập định.
Theo thời gian trôi qua, bên kia ba phái đệ tử cũng dần dần mất đi sự hiếu kỳ ban đầu, tất cả đều đang khôi phục bản thân, chỉ là ngẫu nhiên sẽ trợn mắt nhìn lên sự biến hóa trong tầng mây trên bầu trời.
Hai ngày sau, Dương Khai cảm giác có người đi tới trước mặt mình. Mở to mắt, chính nhìn thấy Đỗ Ức Sương của Phong Vũ Lâu cùng một nam tử tướng mạo đường đường đứng ở trước mặt mình.
Nam tử này chính là Phương Tử Kỳ, người trước đây đã đề nghị đưa nội đan yêu thú hình quy cho Dương Khai.
“Dương Khai thương thế của ngươi sao rồi?” Đỗ tiểu muội trong mắt có một phần chân thành ân cần.
“Không có gì trở ngại.” Dương Khai cười với nàng, ánh mắt chuyển sang Phương Tử Kỳ, ôm quyền nói: “Vị này chính là Phương sư huynh à?”
Trước kia Dương Khai cũng không quen biết Phương Tử Kỳ, nhưng hắn hai ngày trước đã lấy lòng Dương Khai thì lại có thể nhìn ra được. Cho nên Dương Khai đối với hắn cũng không có cảm giác bài xích quá lớn.
“Đúng là Phương mỗ.” Phương Tử Kỳ đáp lễ, ha ha cười: “Một quyền hai ngày trước của Dương sư đệ đúng là hùng phong vạn trượng, khiến sư huynh bái phục! Hận không thể lấy thân thay thế, một hưởng vinh quang vạn chúng chú mục, quả nhiên là làm cho ta ao ước chết.”
“Phương sư huynh quá khen.”
Phương Tử Kỳ nói: “Dương sư đệ chính là hảo nam nhi đỉnh thiên lập địa, Phương mỗ bình sinh kính nể nhất chính là loại người như ngươi. Nếu không có môn phái có khác, Phương mỗ ngược lại muốn cùng ngươi kết làm huynh đệ, từ nay về sau cùng chung hoạn nạn, phúc họa cùng hưởng!”
Hồ Kiều Nhi lườm nguýt: “Buồn nôn!”
Phương Tử Kỳ lông mày nhảy dựng.
Đỗ Ức Sương kéo kéo tay Phương Tử Kỳ, cười khổ nói: “Sư huynh à, ngươi quá nhiệt tình.”
Nói xong lại nhìn Dương Khai nói: “Ngươi đừng để ý, sư huynh của ta người này đầu óc có vấn đề.”
“Sư muội ngươi nói gì đó?” Phương Tử Kỳ lúc này trừng Đỗ Ức Sương một cái.
“Không sao, Phương sư huynh đích thị là một người hào sảng, cho nên mới không câu nệ tiểu tiết như vậy!” Dương Khai mỉm cười, hắn ngược lại không nghĩ tới, Phương Tử Kỳ của Phong Vũ Lâu lại là một người hay như vậy.
“Dương sư đệ quả thật có thể hiểu được ta.” Phương Tử Kỳ rất là cảm động.
Hồ Kiều Nhi lại ở một bên xen miệng nói: “Dương Khai, ngươi nhưng phải cẩn thận một chút hắn, người này trong mắt nữ tử như cặn bã, đàn ông mới có thể nhập mắt của hắn. Ngươi cũng đừng đối với hắn quá khách khí, nói không chừng… Hắn sẽ đối với ngươi vài phần kính trọng nha.”
Nói xong, che miệng khanh khách cười không ngừng.
Lời nói của Hồ Kiều Nhi hàm ý rất dễ dàng bị người hiểu lầm.
Dương Khai sắc mặt lập tức tái nhợt một mảnh.
Phương Tử Kỳ khí khổ nói: “Này, làm sao ngươi có thể phỉ báng người như vậy? Dương sư đệ, ngươi cũng đừng nghe nàng nói bậy. Ta Phương Tử Kỳ cũng không phải là loại người mà ngươi nói…”
Dương Khai vội ho một tiếng, thần sắc có chút không được tự nhiên.
Phương Tử Kỳ nhanh chóng trán nổi gân xanh, nhìn xung quanh một cái, một tay kéo Đỗ Ức Sương đang đứng bên cạnh, sau đó ôm eo nàng, miệng nhắm ngay môi nàng, hôn một cái.
Dương Khai thấy trợn mắt há hốc mồm.
Hai tỷ muội Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi cũng khẽ nhếch miệng, ngây ngốc nhìn xem.
Tiếng giãy dụa và ô ô của Đỗ Ức Sương truyền lọt vào tai, làm cho hai tỷ muội không khỏi sắc mặt ửng hồng.
Rất lâu, Phương Tử Kỳ mới buông Đỗ Ức Sương ra, lau khóe miệng, cười hắc hắc nói: “Như thế. Dương sư đệ nên tin chưa?”
Dương Khai bội phục sát đất, giơ ngón tay cái lên: “Phương sư huynh chính là thiết huyết chân hán tử!”
Câu này khen quá mức đi vào trái tim Phương Tử Kỳ, không khỏi ha ha một tiếng cười to khoa trương. Trong tiếng cười, Đỗ tiểu muội đỏ mặt, hai mắt ngập nước, một cái tát giáng xuống mặt Phương Tử Kỳ.
“Ngươi hỗn đản!” Đỗ Ức Sương dậm chân một cái, hai tay ôm mặt chạy vội đi.
“Chạy chậm một chút, đừng ngã!” Phương Tử Kỳ vừa xoa gò má bị đánh một cái tát vừa hô với nàng.
“Phương sư huynh, cái này… Không đi truy sao?” Dương Khai nhìn bóng lưng Đỗ Ức Sương, im lặng một lúc lâu.
“Không cần xen vào nàng, tiểu cô nương giận dỗi, lát nữa sẽ tự trở lại.” Phương Tử Kỳ không thèm để ý chút nào.
Quả nhiên, chỉ sau mười tức công phu, Đỗ Ức Sương tự đỏ mặt đi tới. Đầu cúi đến ngực, hai cánh tay không ngừng xoắn góc áo, ôn nhu yếu ớt đến trước mặt Phương Tử Kỳ.
“Hắc hắc.” Phương Tử Kỳ nháy mắt với Dương Khai, đắc ý vô cùng.
“Sư huynh à…” Đỗ Ức Sương lấy hết dũng khí, kéo tay Phương Tử Kỳ.
“Làm gì?” Phương Tử Kỳ lông mày kiếm bay lên, khẽ quát một tiếng, khí khái đại nam tử triển lộ không thể nghi ngờ.
Đỗ Ức Sương giơ tay lên, nhanh nhẹn vô cùng giáng một cái tát nữa vào bên kia gò má Phương Tử Kỳ, cắn răng nói: “Ngươi là đại hỗn đản!”
Đánh xong cái tát này, Đỗ tiểu muội mới phảng phất giải được một ngụm ác khí. Xoay người, từng bước vênh váo tự đắc đi.
Phương Tử Kỳ sững sờ vuốt gò má mình, cho đã mắt không thể tin.
“Khanh khách…” Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi cười vai thẳng run, hiển nhiên các nàng cũng không ngờ tới sự việc lại phát triển như vậy. Vốn dĩ khi Đỗ Ức Sương quay lại, hai tỷ muội trong lòng còn có chút khinh thường nàng, nhưng bây giờ, chỉ còn lại sự bội phục.
“Sư muội này…” Phương Tử Kỳ thì thào, trong lòng cũng không biết mùi vị gì. Nghiêng đầu nhìn Dương Khai cười lớn nói: “Lát nữa ta sẽ đi thu thập nàng, lật trời.”
Hồ Kiều Nhi vỗ tay nói: “Cái cảnh này xem thật sự là thoải mái, ai, Phương Tử Kỳ à Phương Tử Kỳ, ngươi cũng có ngày hôm nay à.”
Phương Tử Kỳ khóe miệng co giật, một tiếng thở dài: “Thường đi bờ sông, nào có không ướt giày?”
Dương Khai vội ho một tiếng, không muốn tiếp tục hồ đồ nữa, mở miệng nói: “Phương sư huynh đến tìm ta có việc?”
Nghe vậy, Phương Tử Kỳ nghiêm sắc mặt, ngẩng đầu nhìn mười dặm bên ngoài, nghiêm túc nói: “Phương mỗ lần này tới, chỉ muốn hỏi một câu, Dương sư đệ hiểu biết bao nhiêu về bên kia?”
Nghe hắn hỏi như vậy, thần sắc Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi cũng nghiêm nghị hẳn lên.
Dương Khai ánh mắt lóe lóe, còn chưa mở miệng trả lời, Phương Tử Kỳ lại nói: “Người sáng mắt không nói tiếng lóng, đương nhiên Dương sư đệ muốn nói ngươi hoàn toàn không biết gì về điều này, ta cũng tin.”
Dương Khai nhìn hắn một cái, trong lòng biết việc mình trước kia nhắc nhở mọi người tránh xa mười dặm đã làm hắn nhìn ra chút manh mối. Nếu không hiểu biết chút gì về nơi này, sao lại sớm lui lại?
Tuy nhiên, loại chuyện này nói hay không đều không ảnh hưởng toàn cục. Cho dù mình không nói, đợi sau khi tầng mây kia hoàn toàn hạ xuống, đệ tử ba phái cũng sẽ đi qua điều tra.
Lại liếc nhìn Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi, các nàng cũng đang nhìn mình.
Nghĩ đến đây, Dương Khai trong lòng có tính toán, mở miệng nói: “Ta biết không nhiều lắm, nhưng đợi sau khi tầng mây kia rơi xuống, ta sẽ đi xem.”
Phương Tử Kỳ nghe vậy hỏi: “Có nguy hiểm sao?”
Dương Khai cười một tiếng: “Phương sư huynh lời này hỏi sai người rồi.”
Phương Tử Kỳ gật gật đầu, liền ôm quyền, nghiêm mặt nói: “Đa tạ Dương sư đệ điểm tỉnh. Ngày khác nếu có nhàn hạ, kính xin đến Phong Vũ Lâu làm khách, vi huynh ổn thỏa cùng ngươi nâng cốc ngôn hoan.”
“Khách khí!”
Phương Tử Kỳ đi rồi, Dương Khai cười mỉm nhìn hoa tỷ muội một cái: “Các ngươi cũng biết điều mình muốn biết rồi, còn muốn ngồi ở đây để ta bị nam đệ tử Huyết Chiến Bang của các ngươi cừu thị sao?”
“Ngươi muốn đuổi chúng ta đi?” Hồ Kiều Nhi trừng mắt nhìn hắn một cái.
Hồ Mị Nhi nhanh chóng nói: “Chúng ta không phải vì vậy mới tới… Ai…”
Dựa vào ca khúc đăng đỉnh giải trí, một tay nâng lên một đám siêu tân tinh… Link bài hát đầy đủ !!