» Chương 170: Hải Thành
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025
Converter: 2B Động
Không bao lâu, Dương Khai thần sắc lạnh lùng đi trở về.
“Như thế nào?” Phu nhân khẩn trương hỏi thăm.
“Đều chết hết.” Dương Khai lắc đầu. Trương Định đám người kia ra tay cực kỳ sạch sẽ, những người trong giấc mộng bị đánh giết đều là một kích mất mạng, còn những người chết trong chiến đấu cũng không còn sinh cơ. Cả đoàn xe hiện tại chỉ còn lại Dương Khai và ba nữ nhân còn sống.
Tiểu thư nức nở nghẹn ngào theo xe phòng truyền ra. Thúy nhi cũng dùng sức xoa mắt, còn phu nhân thì nhìn quen sóng gió nên tuy trong lòng chua xót cũng cố nén nước mắt không rơi.
“Con người vì tiền tài, chim vì thức ăn vong…” Phu nhân nhẹ giọng nỉ non một câu, phảng phất là giễu cợt, phảng phất là tố cáo.
Để ba nữ buồn bã một hồi, Dương Khai mới nói: “Các ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ? Còn muốn đi Hải Thành sao?”
Phu nhân ngẩng đầu, gật gật đầu, tràn đầy hy vọng nhìn Dương Khai nói: “Thiếu hiệp có thể hộ tống chúng ta đi qua đoạn đường này không?”
Nơi này là hoang giao dã ngoại, vừa rồi lại trải qua chuyện bi thảm như vậy, các nàng đâu dám một mình đi tiếp?
Thúy nhi cũng kéo tay Dương Khai, tội nghiệp nói: “Tiểu ăn mày, ngươi không thể mặc kệ chúng ta.”
“Thúy nhi.” Phu nhân uy nghiêm trách mắng: “Không được vô lễ.”
Trước kia có mắt không tròng, coi Dương Khai là tiểu ăn mày cũng thôi. Bây giờ người ta cứu mạng mình, còn xưng hô như vậy thì có vẻ không có giáo dưỡng.
Dương Khai nhìn Thúy nhi một cái, gật đầu nói: “Khoảng chừng còn một ngày đường, ta đưa các ngươi đi qua.”
“Đa tạ thiếu hiệp.” Phu nhân nghe vậy thở dài một hơi.
“Ta biết ngay ngươi không bỏ mặc mà.” So với phu nhân cẩn thận từng ly từng tí, Thúy nhi có vẻ tự nhiên hào phóng hơn nhiều.
Tiểu thư, người vẫn ít nói, giờ phút này cũng lí nhí nói lời cảm ơn.
“Ở đây mùi máu tươi tràn ngập, sợ thu hút dã thú qua lại. Chúng ta bây giờ lên đường, đến tối mai hẳn có thể tới Hải Thành.” Dương Khai nói.
Phu nhân muốn nói lại thôi, do dự hồi lâu mới nói: “Thiếu hiệp, có thể phiền toái ngươi một chuyện nữa không?”
“Cái gì?” Dương Khai nhìn nàng.
“Tối nay chết đi rất nhiều người, cũng là vì thủ hộ chúng ta. Ta không đành lòng để bọn họ phơi thây hoang dã, ngươi có thể…”
Chưa đợi nàng nói hết lời, Dương Khai đã nhíu mày. Bảo mình giết người có thể, chôn thi thể thì quá miễn cưỡng. Nhiều người như vậy, công việc lớn quá.
Phu nhân tâm tư linh lung, nhìn mặt đoán ý, cười khổ nói: “Nếu đã vậy, cũng không dám làm phiền thiếu hiệp. Thúy nhi, ngươi theo ta và tiểu thư cùng nhau chôn cất Ngô lão. Những người khác… coi như xong đi.”
“Dạ.” Thúy nhi gật gật đầu, sau đó nhìn Dương Khai, không chút sợ hãi khoơ khoơ nắm tay nhỏ về phía hắn.
Dương Khai thần sắc bình thản, nghiêng người tránh ra, cũng không ngăn cản.
Thúy nhi dìu phu nhân và tiểu thư xuống xe ngựa. Ba nữ run rẩy, sắc mặt tái nhợt lấy đao kiếm từ những thi thể, rồi ôm bằng hai tay, tìm chỗ gần đó đào bới.
Ngô lão hẳn rất quan trọng với gia đình này, nếu không phu nhân sẽ không kiên trì để ông nhập thổ vi an.
Ba nữ đào hố, Dương Khai thì đi vòng quanh thu nhặt tài vật của người chết.
Thu xong đi đến trước mặt các nàng, thấy ba người mới đào được một hố nhỏ chưa tới một tấc sâu. Phu nhân và tiểu thư xem ra sống quen nhàn hạ, giờ đây tay chân vụng về vội vàng, còn vấy bẩn cả người bùn đất, đao kiếm loáng thoáng, suýt nữa làm bị thương chính mình.
Dương Khai đứng nhìn run sợ.
“Ở đây mùi máu tươi quá nặng, không chừng lát nữa thu hút đàn sói đến. Chúng ta ai cũng không thoát được.” Dương Khai tặc lưỡi nói.
Phu nhân và tiểu thư lập tức tái mặt.
Thúy nhi tức giận ngực phập phồng, hậm hực bỏ đại đao xuống. Giận đùng đùng đến trước mặt Dương Khai, hai nắm tay nhỏ xinh bụp bụp vào ngực Dương Khai, vừa bụp vừa la: “Ngươi còn nói châm chọc, mấy ngày nay đồ ăn vặt ta đều cho ngươi ăn… khinh bỉ.”
Đang mắng, xa xa tiếng sói tru vọng đến, càng làm cho lời Dương Khai vừa nói hợp lý hơn. Lần này không chỉ phu nhân và tiểu thư sợ hãi co rúm lại, Thúy nhi cũng không dám làm càn nữa, lén lút nhích lại gần Dương Khai, nhìn quanh co rúm ró nói: “Không lẽ… thực sự có đàn sói à?”
“Rồi rồi rồi. Các ngươi đi thu thập tài vật quý giá một chút, chỗ này ta làm cho.” Dương Khai bất đắc dĩ.
Kỳ thật lúc trước phu nhân nếu nói chỉ mai táng Ngô lão, Dương Khai cũng không từ chối. Dù sao mấy ngày nay bên cạnh Ngô lão, Dương Khai cũng lĩnh ngộ được ít võ đạo của ông.
Nhưng lời đã nói ra, nước đã đổ đi, thực sự không có ý tứ thu lại. Giờ cuối cùng tìm được cơ hội giúp đỡ.
“Đa tạ thiếu hiệp.” Phu nhân thở dài một hơi, gọi tiểu thư và Thúy nhi lên xe ngựa thứ hai sắp xếp.
Không bao lâu, Dương Khai đào ra một hố to, chôn thi thể Ngô lão vào.
Bên kia, ba người cũng thu thập xong, mang theo những thứ quý giá. Một số không quý giá đành vứt lại, không biết sẽ tiện cho ai.
“Đi thôi.” Dương Khai đưa các nàng vào xe phòng, mình ngồi cạnh càng xe, cầm roi ngựa của Ngô lão, thuận theo vết xe những ngày qua vung roi. Bách ~ một tiếng nổ vang, ngựa chạy.
Một đêm trôi qua, mọi người đã rời xa nơi huyết tinh đó.
Dương Khai dù lần đầu tiên lái xe ngựa, nhưng vẫn thuận buồm xuôi gió. Trong lúc vung roi ngựa, những vết tích võ đạo từ Ngô lão càng ngày càng sâu sắc, dần dần chìm đắm vào đó, dung hợp với những gì mình lĩnh ngộ.
Đợi đến sáng sớm ngày thứ hai, Thúy nhi đến nói muốn dừng lại nghỉ ngơi một lát, Dương Khai làm theo.
Nhóm lửa nấu cơm, Thúy nhi bận tối mắt. Sau khi trải qua chuyện đêm qua, ba người trong xe phòng không chút cảm giác an toàn, suốt đêm không chợp mắt. Tuy hiện tại không có gì khẩu vị, nhưng vẫn muốn ăn chút gì đó bồi bổ thể lực.
Lúc lên đường lại, Thúy nhi không trở lại xe phòng, mà ngồi bên cạnh Dương Khai, mắt nhìn hắn, trong mắt đầy hiếu kỳ.
“Ngươi không phải tiểu ăn mày đúng không?” Lâu thật lâu, thấy Dương Khai không để ý tới mình, Thúy nhi mới nhịn không được mở miệng hỏi.
“Đương nhiên không phải.” Dương Khai trợn trắng mắt.
“Ta đoán, ngươi nhất định là công tử thế gia nào đó! Bởi vì đào hôn, chạy ra tiêu hết tiền rồi, nên mới vậy vậy keo kiệt.” Thúy nhi mạnh dạn phát huy trí tưởng tượng.
Dương Khai nhịn không được cười lên: “Ngươi lúc nhỏ nghe chuyện nhiều hơn à?”
“Ta lúc nhỏ mới không nghe chuyện đó. Chỉ là mấy năm gần đây nghe tiểu thư kể chút chuyện thú vị, trong đó có nhiều tình tiết như vậy. Rồi đó, các ngươi những công tử thất thế này sẽ gặp…”
Nói chưa dứt lời, trong xe phòng truyền đến tiếng ho nhẹ của phu nhân.
Thúy nhi vội vàng thè lưỡi.
Dương Khai mỉm cười, tiếp tục vung roi ngựa.
Một lát sau, Dương Khai tâm sinh cảnh báo, đưa mắt nhìn xa, đột nhiên nói: “Phía trước có người chặn đường, không biết đang làm gì.”
Giọng phu nhân hơi kinh hỷ truyền tới: “Chắc là Miêu gia đến đón.”
Miêu gia, chính là gia tộc phu nhân lần này cần tìm nơi nương tựa. Lúc trò chuyện với Thúy nhi mấy ngày nay, Dương Khai cũng biết tiểu thư này và thiếu gia Miêu gia từng đính ước từ nhỏ. Nên sau khi lão gia chết, phu nhân mới dẫn tiểu thư đến Hải Thành. Lần này đến, một là tránh nạn, hai là để tiểu thư thành hôn. Sau này e rằng cũng phải định cư ở Hải Thành.
“Các ngươi đã thông báo cho Miêu gia trước chưa?” Dương Khai hỏi.
“Ừ.”
“Vậy lát nữa đến nơi, ta sẽ không đi cùng các ngươi nữa.” Dương Khai cũng thở dài một hơi.
Thúy nhi căng thẳng nói: “Tiểu ăn mày ngươi định đi đâu?”
“Không nỡ à?” Dương Khai nhướng mày với nàng.
“Ngươi đi chết!” Thúy nhi xấu hổ. Sau lưng còn có phu nhân và tiểu thư, tiểu tử vô liêm sỉ này lại trêu chọc mình.
Chỉnh sắc mặt, Dương Khai nói: “Phu nhân, tại hạ hy vọng chuyện của ta đêm qua không cần tiết lộ ra ngoài.”
Phu nhân sững sờ, nhớ đến suy đoán táo bạo của Thúy nhi vừa rồi, thầm nghĩ đây chẳng lẽ thật là một công tử đào hôn ra? Nên không muốn bại lộ thân phận?
Nghĩ vậy, phu nhân gật đầu nói: “Ừ, thiếu hiệp yên tâm. Đêm qua ba người chúng ta chỉ là được cao nhân cứu mà thôi.”
“Như thế tốt lắm.” Dương Khai mỉm cười.
Không bao lâu, xe ngựa đến trước mặt đám người chặn đường.
Người dẫn đầu ôm quyền, cao giọng hỏi: “Xin hỏi trong xe có phải người Khương gia tới không!”
Giọng phu nhân truyền ra: “Đúng vậy.”
Người nọ đại hỷ, xoay người xuống ngựa, mở miệng nói: “Tiểu đệ Miêu Hóa Thành, cung nghênh bà chị!”
Đang nói chuyện, giọng đã nghẹn ngào: “Chia ly với Khương đại ca mười năm, không ngờ lại thành vĩnh biệt. Chuyện ngày trước như hôm qua, rõ mồn một trước mắt!”
Trong xe phòng, tiếng nức nở của phu nhân và tiểu thư cũng truyền ra. Thúy nhi lại càng mắt đỏ hoe.
Phu nhân nói: “Hiền đệ xin nén bi thương.”
Miêu Hóa Thành nói: “Bà chị cũng không cần quá đau buồn.”
Một không khí bi tình trang trọng.
Lâu thật lâu, Miêu Hóa Thành mới nói: “Bà chị đường xa mệt nhọc. Xin kiên trì nửa ngày nữa, sắp đến Hải Thành rồi.”
Đang nói, hai mắt nhìn lướt qua Dương Khai, nhíu mày không thôi: “Sao lại có một tiểu ăn mày?”
Phu nhân tâm tư linh lung, ba hoa chích chòe kể lại chuyện đêm qua, cuối cùng nói: “Ba người chúng ta đều không biết lái xe ngựa, may mắn gặp được một tiểu ăn mày, nên mới nhờ hắn giúp lái xe.”
“Hôm nay giết Trương Định! Thực đáng bằm thây vạn đoạn!” Miêu Hóa Thành giận tím mặt, nói xong, lại nhìn thoáng qua Dương Khai nói: “Tiểu ăn mày, ngươi xuống đây đi. Đoạn đường này vất vả ngươi.”
Dương Khai đáp một tiếng, nhảy xuống khỏi xe ngựa.
Miêu Hóa Thành liếc mắt ra hiệu cho một thủ hạ, người nọ đi đến trước đưa cho Dương Khai một thỏi bạc, coi như thù lao. Dương Khai tự nhiên không khách khí, ra vẻ ăn mày, liên tục nói lời cảm tạ nhận lấy.
“Đi!” Miêu Hóa Thành bảo người khác thay vị trí Dương Khai, lúc này mới vung tay lên, dẫn một đám người hướng Hải Thành đi.
Khói bụi cuồn cuộn, Dương Khai đứng tại chỗ, thấy ba ánh mắt đang nhìn mình từ cửa sổ xe.
Trong lòng tuy buồn bã vì hoàn cảnh góa phụ Khương gia, nhưng dù sao cũng chỉ là gặp gỡ thoáng qua, sau này hơn nửa sẽ không gặp lại.
Theo hướng xe ngựa biến mất, quanh co khúc khuỷu mà đi, Dương Khai cầm roi ngựa của Ngô lão, vừa đi vừa tùy ý vung vẩy, hai chân dưới đất càng triển khai thân pháp để hô ứng.
Nửa ngày sau, cuối cùng cũng đến nơi.
Thành trì này lớn hơn Ô Mai Trấn rất nhiều, nhưng trong không khí có một mùi nhàn nhạt, không khó ngửi, ngược lại khiến người ta tinh thần sảng khoái.
Dương Khai là lần đầu đến thành trì ven biển, tuy hưng phấn, nhưng vẫn đi mua chút quần áo, tìm khách sạn tạm trú.
Tiền tài không cần lo lắng, đêm qua “kiếm được” một số tiền của người chết, số lượng xa xỉ.
Dựa vào ca khúc đăng đỉnh giải trí, một tay nâng lên một đám siêu tân tinh… Link bài hát đầy đủ!!