» Chương 175: Nhân Ma Bổn Nhất Gia

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025

Converter: 2B Động

Dương Khai một mình một người trên bán đảo phía bên phải xuyên qua hành tẩu, càng chạy càng sâu.

Tiến vào cái bán đảo này đã hơn một ngày thời gian, trên đường cũng phát hiện không ít Hắc Huyền Quả, nhưng Dương Khai căn bản không có muốn giúp Vân Hà Tông hoàn thành nhiệm vụ, tự nhiên sẽ không đi hái.

Võ giả Vân Hà Tông cho ra ba ngày kỳ hạn, hẳn là giới hạn mà người bình thường có thể ở đây chống đỡ, nhưng Dương Khai có địa ma tương trợ, căn bản không lo lắng bị tà ma khí nhập vào cơ thể.

Ngược lại là địa ma rất cần những tà ma khí này để khôi phục bản thân, thôn phệ bất diệc nhạc hô.

Dương Khai quyết định trước tiên ở cái bán đảo phía bên phải này thăm dò một hồi, xem nơi đây rốt cuộc chứa đựng huyền bí gì, sau đó lại nghĩ cách rời khỏi Vân Hà Đảo này.

Bán đảo phía bên phải chiếm diện tích khá rộng, có vài ngọn núi, không tính rất cao, lại tương đối dốc đứng, người bình thường căn bản không thể leo.

Mục tiêu của Dương Khai chính là vài ngọn núi này, hắn tin rằng ở đó chắc chắn có thể tìm thấy những bảo vật kỳ lạ.

Trong lúc đang đi, bước chân của Dương Khai dừng lại, hắn ngửi thấy trong không khí có một mùi thuốc tươi mát, mùi vị đó vừa vào mũi, lập tức làm cho người ta cảm giác sảng khoái tinh thần, giống như ngộ ra rất nhiều điều một cách dễ chịu.

Cẩn thận phân biệt phương hướng mùi thuốc truyền đến, Dương Khai đi về phía bên phải, không bao lâu, một cây hoa cỏ cao khoảng nửa người xuất hiện ở trước mặt.

Trên đỉnh có một đóa hoa nhỏ màu hồng phấn, nhả nhụy nở rộ, hương hoa làm lòng người say đắm, nhìn kỹ lại, đóa hoa này dường như là khuôn mặt mỹ nhân, đang mỉm cười với mình.

Hơn nữa, dáng cây hoa này cũng rất kỳ quái, giống như vòng eo uyển chuyển của nữ tử, tinh xảo đặc sắc, làm cho người ta liên tưởng.

“Mỹ nhân nhụy!” Dương Khai hai mắt sáng lên, không nghĩ tới mới tiến vào hơn một ngày đã tìm thấy một thứ tốt. Dựa theo sách nhỏ mà đệ tử Vân Hà Tông đưa, đóa mỹ nhân nhụy này chính là linh dược địa cấp thượng phẩm, phụ dùng cùng dược liệu khác luyện thành đan dược, nếu để nữ nhân ăn vào, có thể phát huy ra một số hiệu quả kỳ diệu, dù không thể biến xấu nữ thành mỹ nữ, ít nhất cũng có thể làm cho da thịt nữ tử trở nên mềm mịn hơn.

Dương Khai tự nhiên không khách khí, mạnh tay hái đóa mỹ nhân nhụy này xuống, bỏ vào giỏ thuốc sau lưng.

Tiếp tục đi sâu thăm dò.

Có lẽ vì Dương Khai đã đến những nơi mà những người bình thường kia chưa bao giờ tiếp xúc, từ khi phát hiện cây mỹ nhân nhụy đó, hắn lại liên tục có thu hoạch.

Sâu trong bán đảo phía bên phải của Vân Hà, căn bản chính là một tòa bảo tàng còn đợi khai thác.

Võ giả Vân Hà bản tông không dám đi sâu, sợ bị tà ma khí ảnh hưởng, người bình thường không có cách nào đi sâu đến vậy, hiện tại tất cả đều tiện cho Dương Khai.

Bay qua hết đỉnh núi này đến đỉnh núi khác, trong giỏ thuốc sau lưng Dương Khai, các loại kỳ thảo quý hiếm và linh quả cũng dần dần gia tăng.

Điều duy nhất làm cho người ta cảm thấy tiếc nuối chính là, diện tích của bán đảo phía bên phải này tuy không nhỏ, nhưng căn bản không chịu được sự tìm kiếm như vậy của Dương Khai, chỉ mất ba bốn ngày, Dương Khai đã cơ bản đi khắp bán đảo phía bên phải vài lần.

Giỏ thuốc sau lưng đã đầy hơn phân nửa, đồ vật bên trong tệ nhất cũng là vật phẩm địa cấp hạ, thậm chí có kỳ hoa dị thảo thiên cấp. Những thứ này nếu bán đi, dễ dàng kiếm được hơn mười đến cả trăm vạn lượng bông tuyết ngân.

Hơn nữa, nơi đây còn không có quá lớn nguy hiểm, không giống Hắc Phong Sơn, bên trong yêu thú qua lại, người thực lực thấp đi vào chỉ bị yêu thú xem như thức ăn.

Dương Khai ở đây đi dạo mấy ngày, chỉ gặp phải vài con sói.

Ngày thứ ba, thuyền lớn của Vân Hà Tông đúng hẹn tới, Dương Khai đứng trên một đỉnh núi nhìn thấy cảnh này, tuy nhiên người bình thường còn sống sót đi ra chỉ có sáu bảy mươi người.

Những người khác có lẽ đã bị tà ma khí ăn mòn tâm thần, rơi vào cảnh giới điên cuồng, cuối cùng chỉ chết tại bán đảo phía bên phải này.

Ngày thứ tư, Dương Khai đứng dưới chân một ngọn núi nhỏ, nhìn lên ngọn núi cao gần ba trăm trượng trước mặt.

Đây là ngọn núi nhỏ cuối cùng ở đây rồi, thăm dò hết ở đây, Dương Khai đã đi khắp toàn bộ bán đảo phía bên phải.

Địa ma vốn vẫn im lặng đột nhiên kích động hô lên: “Thiếu chủ, ngọn núi này hình như là nơi phát ra tất cả tà ma khí của bán đảo phía bên phải này!”

“Có thể xác định?” Dương Khai nghi ngờ, chính hắn cũng cảm nhận được, tà ma khí ở đây, so với những nơi khác quả thực muốn nồng đậm hơn rất nhiều.

“Đương nhiên xác định! Thần hồn của lão nô đều đang run rẩy…”

“Ngươi sợ?” Dương Khai kỳ quái.

Địa ma khặc khặc cười to: “Không phải sợ, là kích động! Thiếu chủ, ví dụ như ngươi đói bụng hồi lâu, có một bàn món ngon bày ở trước mặt ngươi, ngươi sẽ phản ứng thế nào?”

“Ăn hắn!”

“Khẩn cầu Thiếu chủ cho lão nô cơ hội này!” Mơ hồ, Dương Khai thậm chí nghe được tiếng địa ma nuốt nước miếng.

Dương Khai mỉm cười, theo vách đá dốc đứng leo lên.

Hắn cũng rất muốn biết, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến nửa bên phải của Vân Hà Đảo này khác biệt đến vậy!

Leo lên đường, Dương Khai vừa quan sát xung quanh, xem liệu có thể tiện tay tìm được bảo vật kỳ lạ nào không, tuy nhiên chờ đến khi leo lên đỉnh núi, cũng không có phát hiện gì, không khỏi khiến người ta thất vọng.

Trên đỉnh núi, Dương Khai đứng thẳng người nhìn khắp nơi.

Ngọn núi này rất kỳ quái, là ngọn núi trọc, nhìn từ xa chỉ thấy bề mặt nhẵn nhụi một mảnh, hiện tại đặt chân trong đó, cảm nhận càng sâu.

Nơi đây không có một cọng cây ngọn cỏ, đất trên đỉnh núi đều đỏ tươi như máu, trong không khí càng tràn ngập một mùi.

Tà khí đập vào mặt!

Dương Khai hít sâu một hơi, ánh mắt định hình tại một khối đá lớn ở giữa đỉnh núi.

Khối đá này cũng đỏ tươi, nhìn thoáng qua, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng huyết khí bốc lên trên đó, đậm đặc như sương mù thấm vào người.

Lòng cảnh giác dâng cao, chậm rãi đi đến cự thạch, chờ đến gần cũng vẫn không có nguy hiểm gì.

Định mắt nhìn, chỉ thấy ở trung tâm khối đá hình gương này, có vài giọt chất lỏng đỏ tươi, đặc sệt, tanh tưởi, giống như máu tươi.

“Ngưng huyết châu!” Địa ma sách sách khen kỳ, ngữ khí đảo không có gì sóng gió lớn, hiển nhiên rất bình thản, nhưng Dương Khai cùng hắn ở chung thời gian không ngắn, biết lão ma này có tầm mắt rất cao, thứ gì có thể làm hắn sách sách khen kỳ, đối với mình mà nói đều là bảo bối tốt nhất.

“Thiếu chủ, lão nô đã hiểu.” Địa ma mở miệng nói: “Nguyên lai nơi đây đã từng có một tiểu ma đầu vẫn lạc, cho nên mới có nhiều tà ma khí như vậy.”

“Tiểu ma đầu?”

“Ách… So với lão nô, quả thực là tiểu ma đầu, bất quá dùng tiêu chuẩn võ giả nơi này mà nói, đó là một đại gia hỏa.” Trong giọng nói địa ma lộ ra một cổ đắc ý và tự thổi tự nâng.

“Có thể có nhiều hơn?” Dương Khai hiếu kỳ.

“Vượt qua Thần Du Cảnh một đại cảnh giới a!” Địa ma dùng phương thức Dương Khai có thể hiểu được để giải thích.

Dương Khai xoa xoa trán, mình bây giờ mới Khí Động Cảnh, sau Khí Động Cảnh là Ly Hợp Cảnh, Chân Nguyên Cảnh, sau đó mới là Thần Du Cảnh.

Tiểu ma đầu này… Ừm, tiểu ma đầu vượt qua Thần Du Cảnh một đại cảnh giới, vậy trên thế gian còn có ai là địch thủ? Hoàn toàn là người mạnh nhất thiên hạ.

Lại vẫn lạc tại nơi đây!

“Tiểu ma đầu này tuy thân thể chết, nhưng tà ma khí vẫn còn tụ tập ở đây, đây mới tạo nên sự kỳ lạ của bán đảo phía bên phải, nếu lão nô có thể hấp thu tà ma khí còn lại của tiểu ma đầu này, mới có thể khôi phục chút ít lực lượng thần hồn, đáng tiếc a, tiểu ma đầu này xem ra đã chết không ngắn, lãng phí không ít. Trời đánh, sao không đợi lão phu đến chỗ này chết lại đâu này?” Địa ma mở miệng là tiểu ma đầu, nghe Dương Khai da mặt run run.

“Vậy ngươi nói ngưng huyết châu là cái gì!” Dương Khai nhìn chất lỏng đỏ tươi như máu trước mặt nói.

“Đây là tinh khí huyết nhục của tiểu ma đầu kia ngưng kết thành, ẩn chứa năng lượng cực lớn. Lão nô không có thân thể, không thể hấp thu, Thiếu chủ ngươi nếu hấp thu, tuyệt đối có thể tăng thực lực của ngươi lên rất nhiều, bất quá lão nô không biết ngươi có chịu đựng được không. Năng lượng chứa đựng trong đây, không phải người bình thường có thể hấp thu.”

Sau khi nghe xong, trên mặt Dương Khai cũng do dự bất định.

Có thể tăng thực lực của mình lên rất nhiều, tự nhiên là điều Dương Khai hy vọng nhìn thấy. Nhưng nếu vài giọt ngưng huyết châu này mình không chịu nổi thì sao?

Đặt vấn đề này ra, địa ma cười hắc hắc: “Nhập ma! Thiếu chủ, kỳ thật làm ma đầu cũng không có gì không tốt, muốn làm gì thì làm, xem ai khó chịu liền giết người đó, thích mỹ nhân nào liền cướp về đùa giỡn, nếu mệt mỏi liền vứt bỏ, căn bản không cần băn khoăn quá nhiều, tự do tự tại, vô câu vô thúc, chẳng phải sung sướng sao! Huống chi, cái gì là người, cái gì lại là ma? Thế nhân không phải chia người và ma thành hai cấp, vốn là sai lầm lớn. Chỉ cần nhân tính bất diệt, ai lại là ma đầu rồi? Thiếu chủ ngươi xem cách làm của Vân Hà Tông, táng tận thiên lương, làm người trơ trẽn, nhưng tông môn này trong mắt thế nhân lại căn bản không phải là ma.”

“Nhân ma vốn là một nhà a!” Địa ma đóng hòm quan tài định luận.

Lòng Dương Khai cảm động, lại vẫn chậm chạp không dám hạ quyết tâm.

Đang do dự, sau gáy hình như có gió tanh, càng có một hồi xào xạt động tĩnh truyền đến, địa ma kinh hô vang lên: “Thiếu chủ chú ý!”

Dương Khai cơ hồ lập tức thi triển bộ pháp tự sáng tạo, trực tiếp tránh khỏi vị trí cũ.

Một tiếng vang lớn theo bên kia truyền đến.

Ngước mắt nhìn đi, da đầu Dương Khai một hồi dựng ngược, chỗ đó không biết từ khi nào xuất hiện một con đại mãng huyết sắc, thân thể to hơn cả eo mình, dài vài chục trượng có thừa, một kích không trúng, xoay quanh đứng người dậy, ngẩng cao đầu nhìn về phía Dương Khai.

Hai con mắt của hắn đỏ tươi như máu, trong cái miệng lớn phun ra nuốt vào lưỡi rắn đỏ hồng (giống tim đèn), diện mạo đáng sợ.

Địa ma quỷ quái gọi: “Con đại xà này lại nuốt qua ngưng huyết châu.”

Không cần địa ma nhắc nhở, Dương Khai cũng đã nhìn ra, trách không được trên tảng đá chỉ có lác đác ba giọt ngưng huyết châu, nguyên lai những thứ khác đều tiện cho con đại xà này.

“Đi ra!” Dương Khai vung tay lên, địa ma liền bọc lấy phá hồn chùy xuất hiện ở trước mặt Dương Khai.

Lập tức, Dương Khai nắm lấy, trong ánh mắt không thể tin của địa ma, dùng sức ném phá hồn chùy về phía đại xà.

“Thiếu chủ…” Địa ma kêu thảm thiết, đáng thương, lại đột nhiên tỉnh ngộ, mình không có thân thể, sợ đại xà này làm gì? Lập tức liền hiểu Dương Khai dụng ý, trong lòng tuy ủy khuất, thực sự một hồi bội phục, từ khi đại xà xuất hiện đến bây giờ bất quá thời gian một nháy mắt, Dương Khai lại đã nghĩ kỹ kế sách phá địch, tư duy nhanh nhẹn làm người ta kinh thán.

Đại xà cũng rất nghe lời, một ngụm nuốt phá hồn chùy vào bụng, không cảm giác được mùi vị gì, lại bị hành động đầy địch ý của Dương Khai chọc giận, lưỡi rắn (giống tim đèn) phun ra nuốt vào càng phát ra làm cho người ta sợ hãi, ngẩng cao đầu lưỡi hơi lùi lại một chút, lại dùng thế sấm sét đánh tới Dương Khai.

Há to miệng máu làm lòng người hoảng sợ, mùi hôi thối xộc tới, càng có chứa độc tính kịch liệt.

Dương Khai nín thở, thân hình lại lóe lên, trực tiếp xuất hiện ở sau lưng đại xà, trên nắm tay một mảnh chân dương nguyên khí bạo động.

Viêm Dương Tam Điệp Bạo!

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 293:Để Cho Chúng Ta Dắt Tay Dạo Chơi

Chương 292:Trung Đô. . . Thu gia

Chương 291: Tỏa Ma Liệm