» Chương 236: Thú Hồn Kỹ Mới Công Dụng

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025

Converter: 2B Động

Kim Hào ngừng lại, giọng nói trở nên cứng rắn. Từ khu rừng lờ mờ ẩn nấp, một bóng người bước ra.

Đối phương xuất hiện một cách không sợ hãi, khiến Kim Hào không khỏi căng người, thần sắc ngưng trọng đề phòng. Hắn cho rằng đúng như suy đoán trước đây, chuyến đi này gặp phải cao thủ.

Nhưng khi dung mạo của người đó hiện ra trước mắt Kim Hào, thần sắc hắn lập tức kinh ngạc, vẻ mặt không tin như thấy quỷ, đồng tử co rút lại.

Dương Khai hắc hắc cười lạnh với hắn, kỳ thật trong lòng cũng bất đắc dĩ.

Đối phương thoáng nhìn đã xác định chỗ ẩn thân của mình, trốn ở đó còn có ý nghĩa gì? Chi bằng quang minh chính đại bước ra, thay vì để hắn bức mình đi ra.

Đảo mắt quét qua, Dương Khai nhíu mày, lập tức hiểu rõ nhiều chuyện.

“Là ngươi!” Kim Hào thất thanh nói, “Sao ngươi… Sao ngươi có thể…”

“Còn sống?” Dương Khai khẽ cười một tiếng.

“Đúng vậy, sao ngươi có thể còn sống?” Kim Hào hạ giọng xuống.

Hơn nửa năm trước, ba đệ tử Quỷ Vương Cốc truy sát Dương Khai. Vu Thành Khôn có tốc độ nhanh nhất, đuổi kịp Dương Khai đi trước một bước. Kim Hào và Lãnh San đi sau. Nhưng khi hai người họ xông đến trước một vách núi, lại cảm nhận được cái chết của Vu Thành Khôn.

Lúc đó, Kim Hào tưởng rằng Dương Khai kéo Vu Thành Khôn cùng rơi xuống vách núi đồng quy vu tận, không ngờ hơn nửa năm sau lại một lần nữa chạm mặt. Lần này, đệ tử Lăng Tiêu Các này chẳng những sống rất khỏe mạnh, mà còn mạnh hơn nhiều so với hơn nửa năm trước.

“Ta vì sao không thể còn sống?” Dương Khai xùy cười một tiếng.

“Chẳng lẽ ngươi không rớt xuống cái vách núi kia?” Kim Hào nghĩ đến một khả năng.

“Ta té xuống rồi, bất quá lại bò lên. Đúng rồi, sư đệ ngươi sẽ không may mắn như vậy đâu, rớt xuống đáy vực ngã thành một bãi thịt nát, chết không có chỗ chôn, rất thảm khốc.” Dương Khai nhếch môi.

Nói lời này chỉ muốn nhiễu loạn tâm thần Kim Hào một chút, khiến hắn phẫn nộ. Nhưng điều khiến Dương Khai không ngờ là Kim Hào lại thờ ơ. Chỉ cười lạnh với mình.

Nếu là hơn nửa năm trước, Kim Hào sợ rằng thật sự sẽ phẫn nộ. Nhưng bây giờ, tính mạng của hắn còn nằm trong tay người khác, bùn bồ tát qua sông, đâu còn rảnh rỗi lo lắng cho người khác?

Phát giác Kim Hào lạnh lùng vô tình, Dương Khai nhíu mày, nhìn thoáng qua ba con yêu thú ngũ giai có thực lực không kém ở bên cạnh. Khinh miệt nói: “Thì ra ngươi đã ruồng bỏ sư môn của mình, đầu phục mấy người Thiên Lang Quốc kia.”

Ba con yêu thú ngũ giai này không phải một chủng loại, có thể bình an vô sự sống chung, lại còn đối với mình đều có địch ý. Rõ ràng là có người nô dịch nguyên nhân.

Kim Hào không có khả năng này, chỉ có mấy người Thiên Lang Quốc kia mới có thể nô dịch yêu thú.

“Ngươi biết cái gì?” Kim Hào có chút thẹn quá hoá giận, xông Dương Khai quát um lên: “Ngươi cái gì cũng không biết, đừng có ở đây nói lung tung, bình luận thị phi của ta! Có rảnh rỗi thì lo cho mình trước đi!”

Vung tay lên, Kim Hào nói: “Giết chết hắn!”

Dương Khai thần sắc ngưng lại, cảnh giác vạn phần nhìn chằm chằm vào ba con yêu thú ngũ giai kia.

Ai ngờ ba con yêu thú kia lại chỉ thị uy không ngừng với Dương Khai, nhe răng trợn mắt, nhưng căn bản không nghe theo hiệu lệnh của Kim Hào lao lên đánh giết.

“Mẹ nó, tiện nhân thúi!” Kim Hào không nhịn được tức giận mắng một tiếng. Tử Mạch để ba con yêu thú đi theo mình, lại không nghe lệnh của mình, muốn chúng làm gì?

“Ha ha ha ha…” Nhìn thấy cảnh tượng buồn cười này, Dương Khai không khỏi cất tiếng cười to.

Mặt Kim Hào khi hồng khi xanh, giống như mở một xưởng nhuộm, đặc sắc vạn phần. Tiếng cười nhạo của Dương Khai cùng cảnh ngộ hổ lạc đồng bằng hôm nay khiến hắn hoàn toàn căm tức. Nắm tay bùm bùm nổ vang không ngớt, xông Dương Khai nhe răng cười nói: “Cười đi, cười đi, về sau ngươi sẽ không có cơ hội cười.”

Đang khi nói chuyện, hai chỉ quỷ trảo trắng hếu gió lạnh trận trận, nổi lên một luồng hơi lạnh thấu xương. Thân hình như gió, hướng Dương Khai nhào tới.

Quỷ trảo quét qua, mang theo một mảnh ánh sáng âm u, khí lạnh khó chịu tràn ngập xung quanh thân thể Dương Khai, ăn mòn thân thể hắn từng khắc.

Dương Khai sắc mặt nghiêm túc, thúc dục nguyên khí, một bên chống cự đối phương ăn mòn, một bên chống đỡ công kích của đối phương.

Cảnh giới chênh lệch khá lớn, thực lực của Kim Hào đủ đạt Chân Nguyên Cảnh tầng năm gì đó, cao hơn hai tầng so với Tề Kiếm Tinh ngày đó. Nhưng thực lực chiến đấu hai người không kém bao nhiêu.

Dù sao xuất thân bất đồng, Tề Kiếm Tinh xuất thân từ Cửu Tinh Kiếm Phái nhất đẳng đại tông môn, còn Kim Hào chỉ xuất thân từ Quỷ Vương Cốc nhị đẳng tông môn.

Cho nên Dương Khai dù nhìn như rơi vào hạ phong, nhất thời nửa khắc không lo lắng tính mạng.

Trong hơn một tháng này, hắn cũng có không nhỏ phát triển.

Điều duy nhất khiến Dương Khai lo lắng là ba con yêu thú ngũ giai đang bao vây ở bên cạnh kia!

Vài con yêu thú này thực lực phi phàm, nếu thật sự xông tới, hắn chỉ có đường chạy trốn.

Nhưng sau nửa ngày kịch chiến, Dương Khai ngạc nhiên phát hiện ba con yêu thú này lại chỉ thờ ơ, căn bản không có ý định nhúng tay. Lập tức lá gan cũng không khỏi lớn hơn một chút, di chuyển quay vòng gian thực lực dần dần tăng cường, thẳng đến Ly Hợp Cảnh đỉnh phong.

Kim Hào ra tay tàn nhẫn, chiêu thức hung mãnh, lửa giận trong hơn một tháng qua đều được phóng thích ra. Đã hoàn toàn quên nhiệm vụ mà Tử Mạch giao cho hắn là bắt Dương Khai về, bày ra một bộ không giết Dương Khai thề không bỏ qua tư thái.

Chiếm thế thượng phong, chỉ trong ngắn ngủi nửa chén trà nhỏ thời gian, Kim Hào đã để lại hơn mười vết thương trên người Dương Khai. Dù không đến mức tổn thương gân động cốt, nhưng cũng chảy không ít máu.

“Hắc hắc… Tiểu tử ngươi hôm nay chắc chắn phải chết!” Trong lúc kịch chiến, Kim Hào còn có dư sức thị uy, cười lạnh không ngớt.

Dương Khai cắn răng, đánh ra một quyền, thừa dịp Kim Hào phòng bị nhanh chóng lui về phía sau.

Song chưởng đột nhiên giơ lên, mạnh mẽ vỗ vào nhau.

Hai luồng năng lượng chấn động động lòng người tuôn ra. Phát giác sát thương ẩn chứa trong chiêu này, Kim Hào cũng chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến.

Tiếng hổ gầm, tiếng trâu rống vang lên. Dương Khai đã thi triển Thú Hồn Kỹ.

Theo song chưởng đẩy ra, hai đạo thân ảnh hỏa hồng sống động như thật lao ra như sấm.

Sắc mặt Kim Hào đại biến, vội vàng lui về phía sau. Đối mặt hai con yêu thú cắn xé xông tới, không dám giấu nghề nữa. Một thân chân nguyên bị thúc đến cực hạn, sát chiêu xuất hiện nhiều lần.

Dương Khai lại thầm mắng một tiếng, cùng hai con thú hồn hợp lực tiến công.

Tuy Thú Hồn Kỹ thi triển thành công, nhưng không phải điều Dương Khai muốn. Thú Hồn Kỹ trong một tháng này lại được hắn mày mò ra một cách dùng khác. Vốn trông cậy vào lần đầu tiên thành công để âm Kim Hào một phen, không ngờ trời không như ý người, lập tức cũng chỉ có thể thôi.

Kim Hào không hổ là cao thủ Chân Nguyên Cảnh tầng năm. Dương Khai tính cả hai con thú hồn hợp lực chiến đấu, lại chỉ là hòa nhau thế bất lợi, cùng hắn đánh cho ngang sức ngang tài.

Một lát sau, hai con thú hồn bị tiêu hao hết năng lượng, tiêu tan vô hình.

Thấy cơ hội tốt, Kim Hào tranh thủ thời gian nhào tới, dữ tợn cười một tiếng: “Tiểu tử, ngươi nhất định phải chết!”

Dương Khai thần sắc nghiêm túc, lại một lần nữa giơ song chưởng.

Nhìn thấy động tác quen thuộc này, Kim Hào hoảng sợ. Hắn không muốn lại đối mặt hai con thú hồn không có huyết nhục lại cực khó đối phó kia. Lập tức ngay cả vốn liếng ẩn giấu cũng sử dụng hết ra.

Một tiếng gào khóc thảm thiết. Một đạo hắc khí đột nhiên từ bàn tay Kim Hào bắn ra, một khuôn mặt méo mó dữ tợn gào thét, xen lẫn sát khí ngất trời cùng lệ khí. Như lệ quỷ oan hồn hướng Dương Khai lao tới.

Cảnh tượng này giống như đã từng quen biết.

Ngày đó Vu Thành Khôn cùng Dương Khai hai người đồng thời rơi xuống vách núi, hắn cũng đã dùng qua chiêu thức như vậy.

Nhìn thấy khuôn mặt này, Dương Khai không kinh sợ mà còn mừng rỡ! Hắn vẫn chờ mong Kim Hào sử dụng chiêu này, không ngờ cho đến giờ phút này mới như nguyện.

Khóe miệng chứa đựng một nụ cười thản nhiên, Dương Khai tám phong bất động, thân hình trầm ổn, như không thấy.

Song chưởng vỗ lại đẩy, hai luồng năng lượng thần kỳ hợp hai làm một.

Không có uổng hổ, cũng không có thần ngưu, càng không có tiếng thú rống, chỉ là một đạo ánh sáng âm u đánh ra ngoài.

Kim Hào thân thể hơi nghiêng, thoải mái cực điểm tránh đi.

Đạo ánh sáng âm u này, trong thời gian ngắn liền chui vào trong cơ thể một con yêu thú ngũ giai phía sau Kim Hào! Không nổi lên bất kỳ gợn sóng nào.

Thành công! Dương Khai mừng rỡ vạn phần.

Kim Hào lại giận dữ, nghiêm nghị quát: “Tiểu tử thúi cố làm huyền hư, muốn dọa Kim đại gia ngươi?”

Hắn vừa rồi ăn thiệt thòi của hai con thú hồn, hơi có chút thần hồn nát thần tính. Thấy Dương Khai bày ra tư thế kia sau ngay cả đòn sát thủ của mình cũng dùng đến rồi, lại không ngờ đối phương chỉ là sấm to mưa nhỏ. Căn bản không có bóng dáng thú hồn, sao không căm tức?

Vừa dứt lời, Kim Hào đột nhiên tâm thần chấn động, đầu truyền đến đau đớn kịch liệt. Sắc mặt trong lúc đó tái nhợt bắt đầu đứng dậy. Một thân chân nguyên cũng hỗn loạn rồi, sắc mặt kinh hãi lui về phía sau. Kinh sợ vạn phần nhìn xem Dương Khai: “Ngươi… Ngươi trúng Quỷ Vương Ấn, sao lại không có việc gì?”

Vừa rồi trong nháy mắt đó, Kim Hào rõ ràng cảm giác được Quỷ Vương Ấn của mình đã biến mất.

Đúng như ngày đó Vu Thành Khôn đã bị phản phệ, giờ phút này Kim Hào cũng chịu phản phệ không nhẹ.

“Hắc hắc, cái này đúng là ngươi nhất định phải chết!” Dương Khai hít sâu một hơi, nhe răng cười không ngớt.

“Ngươi sao có thể hóa giải Quỷ Vương Ấn!” Kim Hào mặt mũi tràn đầy kinh hãi khó hiểu, lại không biết trong cơ thể Dương Khai, Địa Ma giờ phút này đang cắn nuốt nhanh chóng, thư sướng vạn phần.

Quỷ Vương Ấn, nói trắng ra chính là một đám oan hồn, bị đệ tử Quỷ Vương Cốc dùng chân nguyên cùng máu huyết nuôi nấng, tánh mạng song tu. Đúng là bữa ăn ngon miệng của Địa Ma.

“Đến địa phủ hỏi một chút sư đệ ngươi, hắn cũng chết như vậy.” Đang khi nói chuyện, Dương Khai mở bàn tay, một giọt dương dịch ngưng tụ thành huyết hồng trường kiếm thành hình.

Công phu trên tay đối phương sắc bén vô cùng, đôi quỷ trảo trắng hếu kia cứng rắn như sắt, không thua kém gì bí bảo phàm cấp thượng phẩm chắc chắn cùng sắc bén. Đối phó địch nhân như vậy, dùng dương dịch ngưng tụ thành vũ khí mới là lựa chọn tốt nhất.

Kim Hào tuy còn có sức chiến đấu, nhưng Quỷ Vương Ấn không hiểu biến mất, hắn tâm thần kinh hãi, đã không dám giao phong với Dương Khai nữa, vội vàng lui về phía sau muốn ly khai.

Ai ngờ mới rời đi ba bước, phía sau một luồng sát cơ ập đến. Sắc mặt Kim Hào đột biến, còn chưa kịp phản ứng, liền ngửi thấy một luồng gió tanh, chợt cổ truyền đến một trận đau đớn.

Ngã nhào trên đất, Kim Hào ra sức phản kháng. Khóe mắt liếc thấy một con yêu thú đi theo mình đang cắn xé huyết nhục của mình, lập tức một lòng chìm đến đáy cốc, ngửa mặt lên trời rống giận: “Tử Mạch, tiện nhân thúi này!”

Hắn còn tưởng rằng là Tử Mạch muốn hạ sát thủ với mình.

Sinh tử tồn vong, Kim Hào một thân thực lực toàn bộ bộc phát, cuối cùng thoát khỏi con yêu thú ngũ giai gặm cắn, chật vật đứng dậy. Chỉ cảm thấy cổ một mảnh huyết nhục mơ hồ, máu tươi chảy không ngừng.

Vừa mới đứng vững gót chân, Dương Khai đã cầm kiếm giết tới.

Trường kiếm đỏ như máu bổ thẳng xuống đầu. Kim Hào vội vàng giơ tay ngăn cản, hai tay trắng hếu kia quả nhiên cứng rắn. Dù bị một kiếm chém trúng, cũng chỉ nứt ra một khe hở, không bị chém xuống.

Trong điện quang hỏa thạch, con yêu thú ngũ giai kia lại chụp một cái trở về, cùng Dương Khai lưng bụng giáp công Kim Hào. Kim Hào thần hồn bị tổn thương, người bị thương nặng, một thân thực lực chỉ còn lại ba phần mười, đâu còn là đối thủ của Dương Khai?

Dựa vào ca khúc đăng đỉnh giải trí, một tay nâng lên một đám siêu tân tinh… link bài hát đầy đủ!!

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 375: Huyết Thị Khiếp Sợ

Chương 374: Các Ngươi Không Tin?

Chương 373: Lữ Lương Thăm Dò