» Chương 239: Thế Cục Biến Hóa Quá Nhanh

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025

Converter: 2B Động
Dương Khai ngồi xổm xuống, dù bận vẫn ung dung nhìn nàng, mở miệng nói: “Thật sự nghe lời rồi?”
Tử Mạch vội vàng gật đầu, cơn tra tấn thần hồn khiến nàng thống khổ, sống không bằng chết, lại không cách nào chống cự. Sự khổ sở ấy không ai trên đời có thể chịu đựng được. Không phải nàng cốt khí không đủ cứng rắn, thật sự là Dương Khai tâm quá ác.
“Về sau không biết ngỗ nghịch ta?” Dương Khai duỗi một tay nâng cằm nàng lên, ánh mắt quét khắp gương mặt nàng.
Tử Mạch gượng cười, trông còn khó coi hơn khóc: “Không ngỗ nghịch ngươi!”
Dương Khai cười hắc hắc, dùng một ngón tay sờ, khơi mở bờ môi đỏ thẫm của Tử Mạch, sau đó thăm dò vào trong, trêu chọc chiếc lưỡi thơm tho của nàng.
Tử Mạch mắt trợn tròn, không dám lộ ra vẻ bất mãn nào. Đôi mắt ngập tràn vẻ mềm mại và nhu thuận. Chiếc lưỡi thơm tho linh xảo như rắn, quấn quanh ngón tay Dương Khai, mút vào không ngừng.
Kỹ xảo của nàng rất tốt, nếu không đã không thể dùng thân phận con gái khiêu khích khiến Lãnh San thường xuyên không tự chủ được. Chiếc lưỡi thơm tho quấn quanh ngón tay, lúc nhanh lúc lỏng. Chỉ một lát công phu, trong đôi mắt nàng đã tràn ngập xuân tình, hơi thở nặng nề và tiếng rên rỉ mơ màng vang lên đúng lúc.
Lãnh San vội vàng quay đầu, nhẹ giọng mắng: “Không biết liêm sỉ!”
Dương Khai ngẩng đầu nhìn nàng, cười lạnh một tiếng, rút ngón tay khỏi miệng nhỏ của Tử Mạch, lau khô vào y phục nàng, hung hăng nhéo má nàng. Tử Mạch kêu thảm một tiếng, đôi mắt ngập nước nhìn Dương Khai đầy ủy khuất.
“Mặc dù biết ngươi đang diễn trò, nhưng biểu cảm này không tệ!” Dương Khai chép miệng.
Tử Mạch cười quyến rũ nói: “Nữ tử Thiên Lang quốc chúng ta sùng bái nhất cường giả. Ngươi cường đại như vậy, ta thích còn không kịp, làm sao diễn trò!”
“Ta chỉ có Ly Hợp Cảnh tầng bảy. Tính toán cường đại?” Dương Khai khẽ cười một tiếng.
Tử Mạch nụ cười trên mặt lập tức thu liễm, nhưng chợt lại nở nụ cười: “Cảnh giới không có nghĩa là gì, huống hồ tuổi của ngươi còn nhỏ như vậy. Cho ngươi đủ thời gian, ngươi còn cường đại hơn bất kỳ ai!”
“Tâng bốc không tệ! Ta thích!” Dương Khai cười ha hả, thẳng người lên nói: “Đứng lên đi!”
“Dạ!” Tử Mạch nhu thuận đứng dậy, lặng lẽ sửa sang y phục của mình.
Trước mặt Lãnh San và Kim Hào, nàng là chủ nhân, nhưng trước mặt Dương Khai, nàng lại biến thành nô bộc nghe lời, không dám có chút làm càn làm loạn.
Tử Mạch vừa bị tra tấn, không muốn lại rơi vào cảnh đó nữa.
Dương Khai lạnh lùng nhìn Lãnh San, cười hắc hắc. Biểu cảm của Lãnh San tương đối mất tự nhiên, có xấu hổ, có phẫn uất, càng nhiều hơn là khuất nhục và không cam lòng.
Không nói đến việc nàng và Dương Khai có ân oán từ trước, việc nàng vừa bán rẻ Dương Khai đã đủ để nàng vạn kiếp bất phục.
Chân trước mới bán rẻ người khác, người khác chân sau đã khống chế sinh tử của mình.
Tục ngữ có câu “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây”. Nhưng ba mươi năm này… chỉ trong nháy mắt a.
Tử Mạch nhìn Dương Khai, lại nhìn Lãnh San, nói khẽ: “Muốn nàng chết không? Ta có thể dễ dàng đưa nàng vào chỗ chết!”
Nàng là nữ tử thông minh, tự nhiên nhìn ra sát cơ trong mắt Dương Khai.
Sắc mặt Lãnh San đại biến, vội vàng lùi về sau vài bước, cảnh giác nhìn Dương Khai và Tử Mạch, trên mặt một mảnh quyết tuyệt.
Có thể tưởng tượng, nếu Dương Khai thật sự muốn nàng chết, Lãnh San nhất định sẽ tuyệt địa phản công.
Trầm mặc một lát, Dương Khai chậm rãi lắc đầu. Lãnh San không khỏi thở dài một hơi, nhìn Dương Khai nói: “Vì sao?”
“Cái gì vì sao?” Dương Khai có chút không kiên nhẫn.
“Vì sao lại buông tha ta?” Lãnh San hỏi ra nghi hoặc trong lòng, “Trường bối của chúng ta không hề giải chi thù, giữa chúng ta cũng có ân oán, ta không tin ngươi sẽ hảo tâm tha ta một mạng, bây giờ ngươi muốn lấy tính mạng của ta dễ như trở bàn tay!”
“Kỳ thật ta là người tốt, lý do này có đủ không?” Dương Khai cười nhạt.
Tử Mạch ở một bên bĩu môi, Lãnh San cũng khinh thường cười một tiếng, mở miệng nói: “Nếu ngươi thật sự là người tốt, nên để nàng đưa côn trùng ra khỏi cơ thể ta! Bây giờ ngươi tuy không giết ta, nhưng vẫn có thể khống chế sinh tử của ta. Ngươi làm như vậy tính toán người tốt lành gì?”
“Ngươi có tư cách nghi vấn ta sao?” Dương Khai cười lạnh một tiếng, “Các ngươi Quỷ Vương Cốc là tà tông, cũng không phải người tốt a?”
Lãnh San nói: “Ta chưa bao giờ nói ta là!”
“Miệng lưỡi bén nhọn!” Dương Khai khẽ ho một tiếng, nhìn Tử Mạch nói: “Đưa côn trùng cho nàng ra, để nàng biết rõ cái gì mới thật sự là người tốt.”
Thân hình Tử Mạch run lên, không thể tin nhìn Dương Khai, vạn không nghĩ đến thiếu niên này lại đưa ra quyết định như vậy.
Hắn là người ngu sao? Đã không có khống hồn trùng, làm sao có thể khống chế được nữ tử này?
Ngay cả Lãnh San nghe câu này cũng sửng sốt, chợt trong đôi mắt tóe ra thần thái mừng rỡ.
“Mệnh lệnh của ta, sẽ không nhắc lại lần thứ hai!” Dương Khai lạnh lùng nhìn Tử Mạch. Nàng cười khổ một tiếng, đi đến trước mặt Lãnh San, trong lòng buồn vô cớ như mất.
Mình và Lãnh San quả nhiên là có khác nhau. Nàng và thiếu niên này tuy có ân oán, nhưng dù sao đều là Đại Hán võ giả, ở phía sau xác thực nên đồng tâm hiệp lực.
“Ngươi vận khí không tệ!” Tử Mạch nói khẽ, có chút hâm mộ, sau đó duỗi một tay, đặt lên bụng Lãnh San, vừa truyền đạt ý niệm vừa vận chuyển nguyên khí.
Một lát sau, sắc mặt Lãnh San tái nhợt, nôn ọe một tiếng, một con côn trùng theo miệng phun ra.
Tử Mạch nhanh chóng thu hồi côn trùng. Lãnh San lại không thể chịu đựng được, vọt tới một bên nôn mửa không ngừng.
Một lúc lâu sau, nàng mới lau khô khóe miệng, chậm rãi đi trở về, ánh mắt phức tạp nhìn Dương Khai.
Cứ như vậy không hiểu thấu khôi phục tự do thân, thật sự khiến nàng ngoài ý muốn vừa vui mừng.
“Kim Hào là ngươi giết a?” Trầm mặc một lát, Lãnh San mở miệng hỏi.
“Không sai!” Dương Khai nhẹ gật đầu, “Ngươi muốn báo thù? Ta có thể cho ngươi cơ hội.”
“Ta không biết giúp hắn báo thù!” Lãnh San chậm rãi lắc đầu, chợt ánh mắt đột nhiên trở nên sẳng giọng, vươn tay hướng Dương Khai đánh ra một chưởng, cười lạnh nói: “Nhưng ta cũng không tin ngươi thực sự vượt qua ta!”
Một hồi gào khóc thảm thiết, một gương mặt người xuất hiện theo lòng bàn tay nàng, trực tiếp nhào vào cơ thể Dương Khai.
Chính là bí mật bất truyền của Quỷ Vương Cốc: Quỷ Vương Ấn!
Thần sắc Tử Mạch đại biến, đang muốn động thủ. Dương Khai lại ngăn nàng lại.
“Ngươi…” Lãnh San vội vàng lùi về sau, khiếp sợ nhìn Dương Khai. Người trúng Quỷ Vương Ấn căn bản không thể chủ động khống chế quyền lợi thân thể. Oan hồn kia đủ để phá hủy thần trí một người, sau đó chiếm cứ thân thể của hắn.
Lãnh San muốn rất rõ ràng, bây giờ đang ở trong dị địa khắp nơi nguy cơ. Chính mình tuy khôi phục tự do thân, cũng không có nhiều hy vọng tồn tại. Gặp gỡ những Thiên Lang quốc võ giả khác, cũng sẽ bị giết, bị nô dịch.
Còn không bằng trực tiếp hủy thần trí Dương Khai, khống chế thân thể của hắn.
Khống chế được Dương Khai, tương đương đã khống chế Tử Mạch. Như vậy nàng Lãnh San tự có đầy đủ vốn liếng.
Nhưng Quỷ Vương Ấn đánh ra lại không phát huy hiệu quả gì, khiến nàng làm sao không khiếp sợ.
“Quả nhiên không phải là người tốt!” Dương Khai chậm rãi lắc đầu. Hắn sớm đã nhìn ra Lãnh San không cam lòng và dã tâm. Cách làm vừa rồi chỉ là cố ý dẫn nàng thi triển Quỷ Vương Ấn.
“Quỷ Vương Ấn của ta đâu?” Lãnh San chất vấn.
“Muốn? Trả lại cho ngươi!” Dương Khai hừ lạnh một tiếng. Gương mặt người kia như chạy trốn bay ra khỏi cơ thể Dương Khai, lần nữa quay về cơ thể Lãnh San.
Lãnh San cũng không dám dừng lại nữa, xoay người, rút chân bỏ chạy.
Tử Mạch ở một bên lặng lẽ nhìn xem, thật sự nhịn không được, mở miệng nói: “Cứ như vậy thả nàng? Nàng vừa rồi nhưng là muốn đối với ngươi động thủ.”
“Người đối với ta động thủ, đều phải trả giá thật nhiều!” Dương Khai nhe răng cười. Vừa dứt lời, bên kia Lãnh San đột nhiên ngã nhào trên đất. Tiếng rú thảm từng đợt truyền ra.
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Tử Mạch nhịn không được phát run.
Vừa rồi mình cũng bị như vậy giày vò. Thống khổ, hận không thể lập tức chết đi, nhưng hết lần này đến lần khác không thể như ý. Chỉ bất quá bây giờ biến thành người xem mà thôi.
Hắn rốt cuộc là làm sao làm được! Tử Mạch một vạn cái nghĩ mãi mà không rõ.
Lãnh San bị tra tấn thê thảm hơn Tử Mạch. Trọn vẹn một nén nhang thời gian, bên kia mới dừng lại tiếng kêu thảm, nhưng Lãnh San cũng triệt để hôn mê bất tỉnh.
Dương Khai hừ lạnh nói: “Đem nàng mang trở về!”
“À!” Tử Mạch ngoan ngoãn đi lên trước, ôm Lãnh San đang hôn mê trở về. Nhìn Lãnh San toàn thân ướt đẫm, Tử Mạch lại không tự chủ được sinh ra một loại cảm giác đồng bệnh tương liên.
“Ta khôi phục một chút, không cần quấy rầy ta.” Dương Khai đi đến một bên, khoanh chân ngồi xuống, khôi phục thể lực.
Nửa ngày sau, Lãnh San từ từ tỉnh lại. Vừa mới tỉnh lại, lại là một hồi kêu thảm thiết, lần nữa hôn mê.
Tử Mạch kinh hồn táng đảm, càng phát ra cẩn thận từng li từng tí cùng Dương Khai ở chung. Nàng phát hiện thiếu niên này tâm ngoan thủ lạt, căn bản không có chút nào thương hương tiếc ngọc ý niệm trong đầu. Lãnh San và nàng đều là mỹ nữ hàng đầu, nhưng hắn tra tấn đã không chút cố kỵ cùng thương tiếc.
Người như vậy, thật là đáng sợ.
Mười phần lãnh huyết biến thái!
Một ngày sau, Lãnh San lần nữa tỉnh dậy. Lúc này đây Dương Khai lại không tra tấn nàng.
Thực lực của nàng chỉ có Chân Nguyên Cảnh, không tu luyện ra thần thức. Lại dưới sự giày vò đi xuống, chỉ sợ thật sự có khả năng biến thành ngu ngốc.
Lòng còn sợ hãi nhìn Dương Khai đang khoanh chân ngồi dưới đất ở đằng xa, Lãnh San vẻ mặt hoảng sợ.
Tử Mạch khuyến khích đã hơn nửa ngày, nàng mới run rẩy thân thể, từng bước một đi đến trước mặt Dương Khai, nhẹ ngậm miệng, sắc mặt trắng bệch, thở mạnh cũng không dám thở gấp một ngụm.
Trước kia tuy bị Tử Mạch khống chế, nhưng đó chẳng qua là trong cơ thể nhiều thêm một con côn trùng mà thôi. Nhưng bây giờ thì sao? Thần hồn đều bị người khống chế, đệ tử Lăng Tiêu Các này đối phó nàng giống như chơi đùa.
Vừa thoát khỏi hang sói, lại rơi vào hang hổ! Lãnh San không khỏi sinh ra một loại bi thương.
“Hô…” Dương Khai đã sớm phát giác hai nữ đã đến. Tuy nhắm mắt ngồi xuống, giả bộ làm không biết, chính là muốn nhìn một chút các nàng còn có hay không dị tâm.
Kết quả khảo nghiệm không tệ, vô luận là Tử Mạch hay Lãnh San, bây giờ đều vô cùng nhu thuận, không dám sinh ra chút nào ý xấu.
Mở mắt nhìn Lãnh San, nàng không khỏi muốn lui về sau, lại bị Tử Mạch bắt được.
“Còn không xin lỗi!” Tử Mạch cũng không biết mình hiện tại là tâm trạng gì, đẩy Lãnh San nhẹ giọng an ủi.
Trong mắt Lãnh San hiện lên một tia khuất nhục, môi mỏng đều bị cắn nát, khiếp đảm ngẩng đầu nhìn Dương Khai, lại vội vàng tránh đi ánh mắt.
“Ngươi còn như vậy ta mặc kệ ngươi!” Tử Mạch có chút tiếc rèn sắt không thành thép. Khoảng gì đó chẳng qua là nữ tử, còn muốn cái cốt khí không đáng tiền kia làm gì? Ngay cả đàn ông còn nói “nam tử hán đại trượng phu co được dãn được” kia mà.
Sắc mặt Lãnh San không cam lòng, không nói một lời.
Khóe miệng Dương Khai chứa đựng mỉm cười, chăm chú nhìn nàng.
“Ta sai rồi…” Một lúc lâu, Lãnh San mới mở miệng nói ra, thanh âm như muỗi kêu, rất nhỏ cơ hồ nghe không được. Hai cánh tay giúp nhau xoắn, cục xúc bất an.
Dương Khai chỉ là nhàn nhạt nhìn xem, cái gì cũng không nói.
Lãnh San cắn răng, lần nữa chịu dày vò. Tử Mạch khẽ cười nói: “Nàng biết rõ sai rồi, về sau cũng không dám lại đối với ngươi bất lợi, tốt rồi tốt rồi, đừng khóc.”
Vừa nói, vừa giúp Lãnh San lau khô khóe mắt.

Dựa vào ca khúc đăng đỉnh giải trí, một tay nâng lên một đám siêu tân tinh… link bài hát đầy đủ!!

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 372: Hắn Lại Không Cắn Ngươi

Chương 371: Thu Ức Mộng Đánh Giá

Chương 370: Ngươi Tự Giải Quyết Cho Tốt