» Chương 248: Đại Phiền Toái
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025
Converter: 2B Động
Diêu Hà khẽ ho một tiếng, nhìn xem Dương Khai nói: “Ngươi đã nguyện ý quy thuận chúng ta, chắc hẳn cũng biết chúng ta muốn đối với ngươi thế nào?”
Dương Khai gật đầu: “Biết rõ, không phải là một con côn trùng sao?”
Diêu Hà mỉm cười: “Không sai, tuy nhiên ngươi bỏ gian tà theo chính nghĩa để cho chúng ta rất vui mừng, nhưng chúng ta đối với ngươi cũng không biết, gieo xuống khống hồn trùng cũng chỉ là để phòng ngừa vạn nhất, ngày sau cố gắng biểu hiện, không thiếu chỗ tốt của ngươi.”
“Đa tạ vị đại ca kia dẫn.” Dương Khai nịnh nọt nói.
“Đưa tay ra đây.” Diêu Hà đắc ý nhìn Tử Mạch một cái, sau đó ra lệnh cho Dương Khai.
Dương Khai nghênh ngang đưa ra một tay.
Diêu Hà lấy ra một con khống hồn trùng của mình, đang muốn thả côn trùng lên tay Dương Khai, thì Diêu Khê đột nhiên quát: “Chậm!”
“Sao vậy?” Diêu Hà quay đầu nhìn nàng.
Diêu Khê vẻ mặt cảnh giác, nhìn nhìn Dương Khai, lại nhìn xem Tử Mạch, đột nhiên cười lạnh một tiếng.
Diêu Hà sắc mặt hơi đổi, hắn đã đọc hiểu ý trong mắt đường muội mình, trong nháy tức thì trán cũng toát ra mồ hôi. Hắn chỉ lo đả kích khí thế Tử Mạch, dùng cách thu phục Dương Khai để sỉ nhục Tử Mạch, lại hoàn toàn không nghĩ tới đây có phải là một cái bẫy!
Nếu như đây là một cái bẫy rập, thì…
May mắn đường muội cơ trí, nghĩ đến đây, Diêu Hà cũng vội vàng cầm côn trùng về, cảnh giác nhìn chằm chằm Dương Khai, nói: “Vận chuyển công pháp ngươi tu luyện, để ta nhìn thuộc tính nguyên khí của ngươi!”
Khống hồn trùng khắc tinh là nhiệt, bất kỳ võ giả nào tu luyện công pháp thuộc tính dương và hỏa đều không thể khống chế, côn trùng một khi bị thiêu luyện, thần hồn của hắn cũng sẽ bị thương!
Cho nên Đại Hán cái đám võ giả kia, có người tu luyện công pháp lửa cháy bừng bừng đã bị giết chết hết rồi, không một ai còn sống.
Diêu Hà vừa dứt lời, Tử Mạch liền khinh bỉ cười một tiếng.
Bên Đại Hán vài người không tự chủ được căng thẳng lên, nhất là Trần Học Thư cùng Thư Tiểu Ngữ. Dương Khai chỉ chiến đấu trước mặt hai người họ, cặp tình lữ này đương nhiên biết thuộc tính nguyên khí của Dương Khai. Trước kia không nghĩ tới những điều này, đến khi Lãnh San lén lút nhắc nhở một câu, hai người mới bừng tỉnh đại ngộ. Nhưng bây giờ đối phương lại muốn điều tra thuộc tính nguyên khí của Dương Khai, trong lòng không khỏi lo lắng, sợ Dương Khai bại lộ.
Hàn Tiểu Thất cùng Dạ Hàm liếc nhau, lén lút nháy mắt ra dấu với Hoa Như Ẩn cùng Liễu Thanh Như, bốn thiếu nữ Vạn Hoa Cung đều đang âm thầm vận chuyển chân nguyên, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Dạ Thanh Ti cùng Chu Bá cũng giống như thế.
…
Diêu Khê thẳng tắp nhìn chằm chằm Dương Khai, lạnh lùng nói: “Bảo ngươi vận chuyển công pháp, có nghe không?”
Khắp nơi hàng trăm con yêu thú đều có chút rục rịch.
Dương Khai vội vàng gật đầu, sau đó bức ra năng lượng trong Ngạo Cốt Kim Thân của mình.
Một luồng hắc khí như có như không lan tràn ra, bao quanh Dương Khai, trong hắc khí đó lẫn lộn cuồng bạo, huyết tinh và mùi giết chóc, khiến Dương Khai nhìn có chút tà ác.
Cảm nhận được thuộc tính năng lượng này, thần sắc hai người Diêu Hà và Diêu Khê mới dần dần bình tĩnh lại.
Chỉ cần không phải nguyên khí thuộc tính nhiệt, khống hồn trùng sẽ không sợ hãi!
“Ngươi tu luyện tà công?” Diêu Hà tò mò nhìn Dương Khai.
“Vâng.”
“Thực lực thấp thế, mới chưa đến Chân Nguyên Cảnh, sao sống sót được hay vậy?” Diêu Hà có chút không rõ ràng.
Dương Khai xấu hổ không thôi: “Hơn nửa năm trước không cẩn thận rơi vào một cái sơn cốc, mất rất nhiều sức mới bò lên được. Mới xuất hiện đã bị tiện nhân họ Tím kia bắt được.”
Diêu Hà cười ha ha: “Ngươi vận khí thật không tốt.”
Tuy nhiên điều này cũng có thể giải thích hắn vì sao sống đến bây giờ. Ly Hợp Cảnh rơi vào một cái sơn cốc, quả thực phải từ từ bò lên.
“Bàn tay đây.” Diêu Hà thần thái rất là thả lỏng. Diêu Khê cũng không còn chú ý Dương Khai nữa.
Một tiểu võ giả tu luyện tà công, còn có thể gây ra sóng gió gì?
Diêu Hà trực tiếp ném một con khống hồn trùng lên tay Dương Khai. Con côn trùng đó trong thời gian ngắn liền tiến vào cơ thể Dương Khai, theo kinh mạch một mạch hướng đan điền đi tới, tốc độ cực nhanh.
“Cút đi! Khi nào cần sẽ gọi đến ngươi, bây giờ chúng ta muốn nói chuyện với sư tỷ cho kỹ.” Diêu Hà vung tay lên với Dương Khai, nghênh ngang nói.
Dương Khai nhếch miệng cười với hắn.
Nụ cười này làm người ta có chút sợ hãi trong lòng, Diêu Hà trong lòng rúng động, còn chưa kịp phản ứng, bên kia Tử Mạch đột nhiên động thủ, bước chân di chuyển, đón Diêu Hà lao tới.
“Tiện nhân… Áh…” Diêu Hà vừa mới kêu lên hai chữ, ngay sau đó liền phát ra tiếng kêu cực kỳ thảm thiết, hai chân mềm nhũn té trên mặt đất, hai cánh tay ôm đầu, khuôn mặt vặn vẹo, giống như đang chịu đựng cực hình độc ác nhất trên đời này.
Thần hồn bị chế, bất kỳ ai đều không thể chịu đựng được nỗi đau đớn khoảnh khắc đó!
Tử Mạch lướt qua thân thể Diêu Hà lao tới, đối với hắn mặc kệ không hỏi, trực tiếp một chưởng đánh về phía Diêu Khê.
Biến cố xảy ra quá nhanh, Diêu Khê thậm chí còn chưa kịp phản ứng, đã bị Tử Mạch đánh vào ngực, bộ ngực sữa biến dạng, bay ra ngoài, giữa không trung ọe ra một ngụm máu tươi.
Còn chưa rơi xuống đất, nàng đã nhìn thấy gã võ giả Đại Hán trước mặt vẫn cúi đầu khép nép, sau lại ngạo mạn cung kính nịnh nọt, chém một chưởng đao vào cổ Diêu Hà.
Đi kèm tiếng răng rắc giòn vang, tiếng kêu thảm thiết của Diêu Hà két một tiếng dừng lại, đầu mềm nhũn rũ xuống.
“Không!” Diêu Khê kinh hô, trong lòng nhanh chóng hạ lệnh, chục con yêu thú nàng khống chế nhất tề lao tới đây, tốc độ như gió.
Dương Khai thần sắc lạnh lùng, một kích lấy mạng Diêu Hà xong, bước pháp đã triển khai, lao tới sau lưng Diêu Khê, nắm tay siết chặt, mạnh mẽ hướng phía trước đảo đi.
Diêu Khê vừa vặn rơi xuống, sau lưng đã hứng chịu một cái Viêm Dương Tam Điệp Bạo!
Oanh một tiếng, chân dương nguyên khí rót vào cơ thể nàng, trực tiếp làm cho nàng từ vết thương nhẹ biến thành trọng thương, hứng lấy Tử Mạch lại bay trở về.
Tử Mạch hai chưởng giao thoa, chân nguyên thúc giục, ba ba ba vỗ Diêu Khê ba bốn chưởng, ra tay tàn nhẫn, thần sắc lạnh lùng.
Cho đến lúc này, Diêu Khê mới có cơ hội phản kích, vội vàng ngăn chặn đòn tấn công chí mạng của Tử Mạch, rơi xuống đất, từng ngụm từng ngụm thở dốc, khàn giọng thét lên: “Giết chết bọn chúng cho ta!”
Nàng kêu gọi, đương nhiên là những võ giả Đại Hán bị nàng gieo xuống khống hồn trùng.
Mười bảy, mười tám người, nàng cùng Diêu Hà mỗi người khống chế một nửa, nói cách khác, nàng còn có thể chi phối sinh tử của khoảng chín người.
Nhưng võ giả Đại Hán, không một ai ứng nàng!
“Đây là các ngươi tự tìm.” Diêu Khê sắc mặt trắng bệch, một bên căm tức lao lại Dương Khai và Tử Mạch, một bên độc ác thét lên.
Bên Đại Hán, đột nhiên ngã xuống hai người, đau đớn không chịu nổi ôm bụng, lăn lộn trên đất!
Dương Khai và Tử Mạch liếc nhau, tốc độ nhanh hơn vài phần.
Diêu Khê bất quá Chân Nguyên Cảnh tầng bốn, thực lực này dù là Dương Khai hiện tại cũng có thể thoải mái đánh chết, huống chi nàng trọng thương trước đó, lại phải đối mặt đối thủ Chân Nguyên Cảnh tầng sáu như Tử Mạch?
Mấy chiêu xuống, Diêu Khê liền bị Tử Mạch phế bỏ một cánh tay, Dương Khai chỉ thượng một giọt dương hoá lỏng thành trường kiếm, một kiếm lột bỏ đầu lâu Diêu Khê.
Cho đến lúc chết, Diêu Khê cũng trừng lớn đôi mắt, chết không nhắm mắt!
Từ lúc Dương Khai đột nhiên bạo khởi tấn công đến khi Diêu Khê mất mạng, chỉ vỏn vẹn bảy, tám tức công phu mà thôi, trận chiến này, dùng tốc độ ánh sáng để hình dung cũng không đủ.
Hai đồng môn chết đi, Tử Mạch vẫn mặt không biểu cảm.
Dương Khai ngửa mặt lên trời rống giận: “Yêu thú muốn bạo động rồi, toàn lực phòng thủ, không cầu đả thương địch thủ, chỉ cầu tự bảo vệ mình!”
Gần trăm con yêu thú phụ cận, tất cả đều là Diêu Hà và Diêu Khê khống chế. Nhưng hiện tại hai người họ vừa chết, những yêu thú này trở thành vật vô chủ. Căn cứ thông tin Tử Mạch đưa trước đó, yêu thú một khi thoát ly khống chế, sẽ bạo khởi tấn công người, tính tình tăng nhiều, nhưng chỉ cần khiến chúng cảm nhận được áp lực, chúng vẫn sẽ chọn rút đi!
Nhiều yêu thú như vậy, võ giả Đại Hán căn bản vô pháp ứng phó. Không nói đến bên phía họ đã có hai người té trên đất cần chăm sóc, cho dù toàn bộ hoàn hảo không tổn hao gì cũng không phải đối thủ.
Dương Khai vừa dứt lời, hơn năm mươi con yêu thú thuộc Diêu Hà khống chế liền lao về phía mọi người Đại Hán.
Nhóm người này đều là tinh anh của các tông môn, hơn nữa lại có Lãnh San nhắc nhở trước đó, cũng không đến nỗi phản ứng không kịp, vây hai võ giả bị khống hồn trùng hành hạ đến kiệt sức ở giữa, những người khác phân tán ở ngoại vi, đồng lòng chống lại đám yêu thú đang lao tới.
Bốn thiếu nữ Vạn Hoa Cung kết thành một tiểu trận, nhất tề đánh ra một đạo nguyên khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường, bốn luồng nguyên khí gặp nhau giao hòa giữa không trung.
Hàn Tiểu Thất khẽ quát: “Tứ tượng kết ấn!”
Luồng nguyên khí giao hòa kia xoẹt một cái hóa thành một cái lồng giam, rơi xuống, trực tiếp vây hãm ba, bốn con yêu thú trong đó, theo thủ thế của tứ nữ biến hóa, trong lồng giam phiêu khởi một mảnh biển hoa, mỗi một cánh hoa đều như một thanh tiểu kiếm, trong lồng giam bay thoi giao thoa, ẩn chứa vô hạn sát cơ, đám yêu thú tả xung hữu đột, nhưng căn bản không đột phá được cái lồng giam này, chỉ trong chốc lát, liền bị vô số cánh hoa cắt máu tươi đầm đìa, ngã xuống đất không dậy nổi.
Tu La Môn Dạ Thanh Ti cùng Chu Bá hai người toàn thân bị huyết quang bao phủ, đằng đằng sát khí, Dạ Thanh Ti là nữ tử, khi chiến đấu bắt đầu có chút ôn nhu, các loại vũ kỹ giống như huyết quang đánh ra, làm người ta có cảm giác đẹp đẽ.
Ngược lại là Chu Bá giống như thiết tháp, trực tiếp nắm lấy một con tứ giai yêu thú, mạnh mẽ xé ra, đi kèm tiếng thú rống, con tứ giai yêu thú này lập tức bị xé thành hai nửa, máu tươi như suối chảy xuôi, nội tạng đầy đất, xối Chu Bá như sát thần giáng lâm, thần thái dữ tợn.
Chu Bá nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra đầy răng nanh, đưa thi thể yêu thú đến bên miệng, cắn xuống một miếng huyết nhục, nhai liên tục trong miệng, máu chảy đầm đìa làm người ta sợ hãi.
Trần Học Thư cùng Thư Tiểu Ngữ hợp lực giết địch, bí thuật bất truyền của Ánh Nguyệt Môn Viên Nguyệt Đương Không lần nữa thi triển, ánh trăng chiếu xuống, xuyên thấu thân thể yêu thú, chiêu này là bí thuật tấn công phạm vi lớn, một khi thi triển, lập tức khiến áp lực của mọi người giảm bớt không ít.
Song Tử Đảo, Phi Vũ Các, Vấn Tâm Cung… Tất cả võ giả của các tông môn đều liều mạng thúc giục chân nguyên, thi triển sát chiêu, trong lúc nhất thời tiếng thú rống không ngừng, tiếng gầm gừ không ngừng, ánh sáng đủ màu lóe lên, thế cục lại vững chắc, tuy nhiên vô pháp đột phá vòng vây, nhưng trong thời gian ngắn cũng không đến nỗi bị yêu thú đột phá phòng tuyến.
“Hai chúng ta phiền toái lớn rồi!” Dương Khai và Tử Mạch hai người tựa lưng vào nhau, thần sắc ngưng trọng.
Diêu Khê trước khi chết đã hạ lệnh tấn công lên hơn năm mươi con yêu thú nàng khống chế, hiện tại hai người họ đã bị bao vây chặt chẽ, thế cục đáng lo.
“Đi qua cùng bọn họ tụ hợp!” Tử Mạch nói xong, xoay người, ôm lấy eo Dương Khai, hai chân đạp đất, ngự không bay lên.
“Cái này…” Dương Khai hít hít mũi, cảm thấy thật mất mặt.
“Ta cứu ngươi một mạng!” Tử Mạch hừ nhẹ một tiếng.
“Thanh toán xong rồi!” Dương Khai ha ha cười một tiếng, lập tức hô về phía bên kia: “Để chỗ trống ra!”
Lãnh San ngẩng đầu nhìn, sau đó hướng bên cạnh né tránh.
Chỗ trống vừa được tạo ra, Tử Mạch và Dương Khai liền đâm vào, cùng những người khác tụ hợp một chỗ.
Dựa vào ca khúc đăng đỉnh giải trí, 1 tay nâng lên 1 đám siêu tân tinh… link bài hát đầy đủ!!