» Chương 261: Mỹ Nữ, Ngươi Tình Cảnh Không Ổn Ah

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025

Converter: 2B Động

Vũ Thừa Nghi cường đại, Tử Mạch thấm thía địa đã lĩnh giáo rồi, không hổ là cao đồ xuất thân từ Cửu Tinh Kiếm Phái. Ngày đó, Xích Huyết cưỡi một đầu lục giai yêu thú đuổi giết hắn hơn một tháng, cũng không làm gì được hắn, Tử Mạch hiện tại sao đúng là địch thủ.

Hàm răng cắn chặt, Tử Mạch nói khẽ: “Ta nếu đem Nô Thú phương pháp giao cho ngươi, ngươi có thể hay không thả ta rời đi?”

“Ta có thể cho ngươi thống khoái!” Vũ Thừa Nghi thần sắc lãnh khốc.

Tử Mạch biến sắc, âm thanh lạnh lùng nói: “Ta cho ngươi thứ ngươi muốn, ngươi cũng muốn đuổi tận giết tuyệt? Ngươi còn có còn chút nhân tính không?”

Vũ Thừa Nghi sâm lãnh cười một tiếng: “Nhân tính? Kẻ mạnh là vua, ta không cần nói chuyện nhân tính với ngươi!”

Đang khi nói chuyện, thần sắc biến đổi, trong hai tròng mắt sáng quắc lập lòe, trong nháy tức thì mấy đạo kiếm khí bắn ra, trúng vào mặt đất cách chân hắn một thước.

Mơ hồ nghe thấy tiếng kiếm khí xuyên thủng thứ gì đó, một chút máu tươi đỏ thẫm theo mặt đất trào ra, đó là vài con khống hồn trùng bị Tử Mạch âm thầm bố trí xuống.

“Tiện nhân!” Vũ Thừa Nghi tức giận mắng một tiếng, tuy nhiên hắn vẫn luôn đề phòng Thiên Lang, người thoạt nhìn nũng nịu này, lại không muốn suýt chút nữa gặp nạn, nếu không hắn đã đủ cảnh giác, bị con côn trùng này tiến vào trong cơ thể thì nguy rồi.

“Đây là ngươi tự tìm. Ta sẽ bắt ngươi, sau đó gõ gãy tay chân của ngươi, cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!” Vũ Thừa Nghi trên mặt sát khí đằng đằng, trường kiếm trong tay rung lên, thân thể khóa lại trong kiếm quang, dùng thế sét đánh hướng Tử Mạch đánh úp lại.

“Hỗn đản!”

Tử Mạch cắn răng thầm mắng, đụng phải loại nam nhân lãnh huyết như Vũ Thừa Nghi, nàng thật sự là có chút vô kế khả thi.

Vội vàng tránh đi nhát kiếm kinh thiên đó, di chuyển thân mình, bàn tay trắng nõn vung lên, vài chuôi phi đao tạo hình kỳ lạ lên tiếng bay đi.

Vũ Thừa Nghi trường kiếm vẫy ra vài đạo kiếm hoa, chặn lại vài chuôi phi đao đó, đương đương đương đương quét lên một mảnh hỏa hoa.

Tử Mạch sắc mặt tái nhợt, cắn răng chống đỡ. Thật vất vả tránh được vị trí hiểm yếu, trên vai lại bị kiếm khí quét trúng.

Phát ra tiếng kêu thảm thiết, bờ vai mềm mại một vòng đỏ thẫm.

Hoàn toàn rơi vào hạ phong, Tử Mạch thực sự không muốn ngồi chờ chết, quay lưng lại Vũ Thừa Nghi, đem tất cả khống hồn trùng còn lại của mình toàn bộ vung xuống đất, chỉ mong có thể dùng những con khống hồn trùng này hung hăng âm Vũ Thừa Nghi một phen.

Nhưng Vũ Thừa Nghi vừa rồi mới suýt nữa ăn phải lỗ vốn, giờ phút này sao có thể chủ quan?

Kiếm quang xoáy lên một đạo quang mang như dải lụa, trực tiếp phá nát phạm vi vài chục trượng đại địa. Kiếm khí tràn lan trong đó, tất cả khống hồn trùng toàn bộ bị đánh chết.

Khống hồn trùng nếu được chủng tại trong cơ thể con người, xác thực cường đại, ngoại trừ nóng ra thì không sợ hãi, nhưng chưa được chủng (trồng) vào trong cơ thể con người trước kia, chúng chẳng qua chỉ là vài con côn trùng mà thôi. Kiếm khí của Vũ Thừa Nghi đủ để chém chết chúng.

Tử Mạch khuôn mặt tái đi, mất đi quân cờ ẩn là khống hồn trùng, nàng thật không biết nên làm sao cùng Vũ Thừa Nghi quần nhau. Đang lúc tâm hồn thiếu nữ lo lắng, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia kinh ngạc nồng đậm, không để lại dấu vết địa hướng sau lưng Vũ Thừa Nghi nhìn lại. Trên mặt đẹp cũng dào dạt khởi một vòng hưng phấn cùng vui sướng.

Biến hóa thần sắc rất nhỏ cũng không tránh được con mắt của Vũ Thừa Nghi.

Trong lòng biết không ổn, Vũ Thừa Nghi sắc mặt bỗng nhiên chuyển sang lạnh lẽo, không định lãng phí thêm thời gian, trường kiếm giương lên liền muốn thi triển một kích cuối cùng.

Không đợi hắn đem kiếm chiêu phóng ra, sau lưng đã có một luồng khí cơ tập trung vào mình. Vũ Thừa Nghi cau mày, xoay tay lại một kiếm vẫy ra, kiếm ảnh đầy trời phong tỏa phạm vi rộng lớn.

Kiếm quang lập lòe trong đó, một nắm đấm hỏa hồng thò ra, quyền phong quét qua, kiếm ảnh đầy trời ầm ầm nứt vỡ.

Một đạo nhân ảnh rơi xuống.

Vũ Thừa Nghi bay ra vài chục trượng, lúc này mới không chút hoang mang xoay người hướng người tới nhìn lại, đợi thấy rõ dung mạo đối phương sau, không khỏi kinh ngạc: “Là ngươi!”

“Hắc hắc, không nghĩ tới à?” Dương Khai vừa cười quái dị vừa có chút hứng thú địa dò xét Vũ Thừa Nghi.

Trước kia tại Dị Địa trung lịch lúc luyện, hắn đã tập trung tinh thần muốn tìm ra Vũ Thừa Nghi để xử lý, nhưng sau đó đụng phải Xích Huyết, đuổi theo hắn lao vào trong sương mù trắng, trời đưa đất đẩy làm sao mà mất đi cơ hội.

Lại không nghĩ bây giờ ngay tại đây vậy mà lại gặp mặt. Cái này thật đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xử (tìm hoài thì đéo thấy, tự nhiên chui tới cửa), được đến toàn bộ không uổng phí công phu!

Ngăn chặn sự kinh hỉ trong lòng, Dương Khai hướng Tử Mạch bên cạnh nhíu mày, bộ dáng ngả ngớn nói: “Mỹ nữ, tình cảnh của ngươi không ổn rồi!”

“Ân, ngươi lại đến muộn một chút, thì sẽ không còn được gặp lại ta!” Tử Mạch giận hắn liếc, tâm hồn thiếu nữ mừng thầm.

Sau mấy tháng lại đụng phải Dương Khai, Tử Mạch cũng không biết nên làm cảm tưởng gì, vốn tưởng rằng cả đời này cũng sẽ không đối mặt với hắn, không bao giờ lo lắng người khác tra tấn thần hồn của mình nữa.

Nhưng bây giờ, quỹ tích cuộc sống lại một lần trùng hợp đến cùng một chỗ. Bất quá Tử Mạch bây giờ một chút cũng không lo lắng thần hồn của mình bị cáo, ngược lại có chút cao hứng, vô luận thế nào, tính mạng của mình xem như được bảo toàn rồi, về phần những thứ khác, sống sót rồi tính sau.

Dương Khai nghiêng đầu, nhìn từ trên xuống dưới nàng, nói: “Ngươi không phải tinh anh của Sâm La Điện sao, sao lại thành ra như vậy?”

“Ngươi biết cái gì!” Tử Mạch cắn răng, “Ngươi cẩn thận người này, hắn rất cường đại, chân nguyên cũng tinh thuần và hùng hồn hơn ta rất nhiều.”

“Hắn không cường đại thì không phải là Vũ Thừa Nghi rồi!” Dương Khai cười lạnh một tiếng.

Về phần chân nguyên so với Tử Mạch tinh thuần và hùng hồn, cũng có thể giải thích. Vũ Thừa Nghi trên người nhất định là có lưu viêm dịch, đã dùng qua loại bảo bối rèn luyện nguyên khí này, chân nguyên của hắn không tinh khiết mới là chuyện lạ.

“Không nghĩ tới loại hàng người như ngươi lại có thể còn sống đi ra, vận khí không tệ!” Vũ Thừa Nghi khinh miệt địa nhìn qua Dương Khai, giống như lần đầu tiên gặp mặt, sắc mặt nguội lạnh, chẳng thèm ngó tới.

“Vận khí không tốt thì sớm đã bị sư đệ của ngươi giết.” Dương Khai ánh mắt như đao phong giống nhau sẳng giọng.

“Ngươi đã biết rõ ta muốn mạng của ngươi, thì không nên xuất hiện trước mặt ta! Vận khí của một người không thể luôn tốt mãi được.” Vũ Thừa Nghi thần sắc bình thản, cũng không có gì chấn động bởi vì Tề Kiếm Tinh chết.

“Muốn đánh thì đánh, đàn ông các ngươi sao mà nói nhảm nhiều thế!” Tử Mạch vừa rồi chịu không ít thiệt thòi từ Vũ Thừa Nghi, hiện tại Dương Khai xuất hiện, sự lo lắng lập tức vơi đi không ít, không thể chờ đợi được muốn lấy lại danh dự.

Nàng biết rõ Dương Khai cường đại, có hắn tương trợ thì hai người liên thủ đủ để ổn áp Vũ Thừa Nghi một đầu.

“Nói không sai!” Dương Khai gật đầu.

“Chính có ý đó!” Vũ Thừa Nghi hừ lạnh một tiếng, kiếm ý chậm rãi tăng lên.

“Dương Khai ngươi ở một bên hiệp trợ, ta để đối phó hắn!” Tử Mạch lạnh lùng nói.

“Không, ngươi hiệp trợ!” Dương Khai lời ít ý nhiều, vừa dứt lời liền đã hướng Vũ Thừa Nghi vọt tới, lúc bôn tập, thân thể vốn bình lặng đột nhiên bắn ra ra chấn động vô song.

“Ngươi…” Mắt Tử Mạch một mảnh kinh ngạc, ngạc nhiên vô cùng địa cảm thụ được áp bách đến từ Dương Khai.

Hắn đã tấn chức Chân Nguyên Cảnh rồi? Bốn tháng trước lúc chia tay, hắn mới chỉ có Ly Hợp Cảnh tám tầng, hơn nữa là vừa tấn chức ly hợp tám tầng. Bốn tháng không gặp, rõ ràng đã đến Chân Nguyên Cảnh. Cái tốc độ đột phá này… thật nhanh.

Bất quá nghĩ lại, Tử Mạch lại trở lại bình thường, đây chính là một tên nam nhân biến thái, có thể đột phá ranh giới này nhanh như vậy cũng chẳng có gì lạ.

Trong chớp mắt, Dương Khai liền va chạm với Vũ Thừa Nghi. Vũ Thừa Nghi triển khai kiếm kỹ, kiếm khí tràn lan, sát ý đằng đằng. Dương Khai hai nắm đấm giống như thiểm điện công kích. Thân hình di chuyển, nhảy múa trong kiếm ảnh đầy trời, toàn thân tản ra khí tức cực nóng, như lửa thiêu đốt.

Năng lượng thiên địa mất trật tự, cuồng phong nổi lên bốn phía, Tử Mạch không kìm lòng được nheo mắt lại. Muốn giúp trận, nhưng căn bản không biết nên làm sao nhúng tay!

Hai người vừa lên đã dốc toàn lực đánh nhau sống chết, không hề giữ lại. Tất cả sát cơ và khí cơ đều giao hòa cùng một chỗ, giờ phút này Tử Mạch dù có cường ngạnh nhúng tay vào, cũng tất sẽ khiến hai người đồng thời phản kích.

Nàng nào có lá gan này?

Dương Khai bảo nàng hiệp trợ, thoạt nhìn là cho nàng lý do thoái thác. Bây giờ Tử Mạch chỉ có thể đứng một bên xem chiến, ngay cả tư cách lược trận cũng không có.

“Xú nam nhân!” Tử Mạch cười khổ, cũng rất quyết đoán, phiêu bạt lui về sau. Như một mảnh tơ liễu, liên tiếp bay ra trăm trượng xa, lúc này mới ngừng lại được.

Trong lúc giao chiến, trên mặt Vũ Thừa Nghi có sự hoảng sợ và không thể tin được. Hắn căn bản không nghĩ đến sự tồn tại mà hắn coi là rác rưởi phế vật này lại có thực lực đối chiến với mình. Bóng kiếm vừa chạm nhau, liền bị quyền phong cuồng bạo của hắn quét tan. Chiêu thức của đối phương đại khai đại hợp, chiêu kiếm của mình linh động mờ ảo, mỗi người mỗi vẻ, trong lúc nhất thời đúng là kẻ này cũng không làm gì được kẻ kia!

Chỉ trong nửa chén trà, hai bên đã giao đấu mấy trăm chiêu, chân nguyên tùy ý huy sái. Vũ Thừa Nghi càng đánh càng kinh hãi, ngược lại Dương Khai càng đánh càng cuồng bạo, biểu lộ trên mặt cũng rất hưng phấn, thoạt nhìn giống như ác quỷ gặp mỹ nhân tuyệt sắc cởi sạch.

Ầm… một tiếng, hai người ầm ầm tách ra.

Vũ Thừa Nghi kêu rên, ngửa mặt bay ra, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi.

Dương Khai cũng bị thương, bụng bị trường kiếm của Vũ Thừa Nghi rạch ra một lỗ hổng rất dài, máu tươi chảy ròng.

Đều lùi lại hơn 30 trượng, lúc này mới từ từ đứng vững.

“Ha ha! Thống khoái!” Mặc dù bị thương đổ máu, Dương Khai vẫn cười to.

Đây mới là chiến đấu thực sự, khiến người ta sảng khoái, muốn ngừng mà không được, chiến đấu giữa những người đàn ông. Tuy rằng rất ghét Vũ Thừa Nghi này, cũng có thù oán với hắn, nhưng Dương Khai không thể không thừa nhận, người này vẫn có chút bản lĩnh.

Dù sao cảnh giới Chân Nguyên Cảnh tám tầng bày ở đó, đơn thuần chân nguyên tinh thuần và hùng hồn, so với chính mình không thua kém bao nhiêu!

“Ngươi rất lợi hại!” Vũ Thừa Nghi nhìn chằm chằm vào Dương Khai, trong mắt có chút đau đớn, như không muốn tin rằng tiểu tử xuất thân từ nhị đẳng tông môn này có thể chiến đấu ngang sức ngang tài với mình.

“Quá khen!” Dương Khai thần sắc lạnh lùng.

“Ta thừa nhận, trước kia khinh thường ngươi! Xem ra sư đệ của ta không phải chết vì bất kỳ tai nạn nào, mà là chết dưới tay ngươi.” Vũ Thừa Nghi chậm rãi chuyển động trường kiếm, kiếm ý lại tăng lên.

“Ngươi phái hắn đến đánh lén ta, lẽ ra có thể nghĩ tới điểm này.”

“Ngươi thừa nhận là tốt rồi!” Vũ Thừa Nghi tiếp tục chuyển động trường kiếm của mình.

“Muốn báo thù?” Dương Khai cười lạnh.

“Hắn chết, là do hắn học nghệ không tinh, không thể trách ai được! Nhưng hôm nay ngươi dám đối nghịch với ta, thì đừng nghĩ còn sống rời đi!” Trên mặt Vũ Thừa Nghi đột nhiên hiển hiện khí tức thô bạo, lạnh giọng quát: “Tôn nghiêm của Cửu Tinh Kiếm Phái ta không cho phép bị chà đạp! Tôn nghiêm của Vũ Thừa Nghi ta không cho phép bị chà đạp! Cho dù là Bát đại gia bọn Trung Đô, cũng chỉ có thể ngưỡng mộ ta, ngươi tính là gì!”

“Thân kiếm!” Một tiếng quát khẽ, những tia kiếm khí rời rạc quanh Vũ Thừa Nghi đột nhiên tranh minh không ngớt, hóa thành thực chất, quấn quanh thân thể hắn, xuyên thẳng qua.

Một chiêu này công thủ gồm nhiều mặt, Dương Khai từng lĩnh giáo qua một lần ở chỗ Tề Kiếm Tinh, giờ phút này do Vũ Thừa Nghi thi triển ra, nhìn vào càng thêm đẹp mắt.

Bất quá trong thân kiếm hỗn loạn này lại chứa đựng sát thương cực lớn.

“Quay lại đây nhận lấy cái chết, ta cho ngươi một lần thống khoái!” Vũ Thừa Nghi giống như ăn phải xuân dược, đột nhiên phấn chấn hẳn lên, trường kiếm chỉ thẳng vào Dương Khai, vênh váo hung hăng quát lạnh.

đã đủ mập để thẩm :lenlut

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 376: Rỗi Rãnh Đến Nhàm Chán

Chương 375: Huyết Thị Khiếp Sợ

Chương 374: Các Ngươi Không Tin?