» Chương 267: Dược Vương Cốc
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025
Converter: 2B Động
Trong nội tâm hồ nghi, Dương Khai quay đầu nhìn lại cô gái kia. Thiếu nữ, từ khi bị hắn một cước quét ra, ngã ngồi tại chỗ đến giờ vẫn chưa đứng lên, mặt mũi tràn đầy khủng hoảng cùng lòng còn sợ hãi, phảng phất chịu một kinh hãi lớn, thân thể mềm mại run rẩy.
Vừa rồi chỉ chút nữa thôi là nàng đã hương tiêu ngọc vẫn rồi. Cây trường kiếm sắc bén kia thậm chí chặt đứt không ít sợi tóc của nàng, cổ nơi có một đạo ấn ký đỏ thẫm. Giờ phút này, nàng lấy tay che lấy chiếc cổ trắng nõn của mình, một thân mồ hôi nhỏ giọt.
Thấy Dương Khai nhìn về phía mình, thiếu nữ trong lòng không khỏi máy động, sắc mặt sợ hãi. Cho tới giờ khắc này, nàng mới biết mình rốt cuộc trêu chọc một tồn tại như thế nào. Bảy tám nhân mạng, dưới tay hắn, không đến 30 tức công phu liền toàn bộ không còn. Dùng “giết người như ngóe” để hình dung cũng không đủ.
Dương Khai nhíu mày, đi ra phía trước, tại trước mặt nàng ngồi xổm xuống. Thiếu nữ liên tiếp lùi về phía sau, lông mày dài không ngừng run run, sợ hãi tới cực điểm.
Khẽ cười một tiếng, Dương Khai đẩy tay nàng ra, nhìn nhìn vết thương trên cổ nàng, mở miệng nói: “Bị thương ngoài da, dưỡng tốt rồi sẽ không lưu lại dấu vết.” Vừa nói, vừa thò tay vào ngực lấy ra một viên đan dược chữa thương đưa tới.
Thiếu nữ bài trừ nụ cười gượng gạo: “Ta có đan dược…” Lòng cảnh giác quả thực rất mạnh. Dương Khai cũng không để ý, thu hồi đan dược của mình. Thiếu nữ vẫn sợ hãi nhìn hắn, thấy hắn dường như không có ác ý, lúc này mới đánh bạo lấy ra một cái bình nhỏ, uống vào một viên thuốc.
“Mới vừa rồi bị chế trụ, ngươi không biết ngả người ra sau sao?” Dương Khai cau mày nói.
“Ta… Ta chưa từng đánh nhau với người nào…” Thiếu nữ có chút xấu hổ. Từ nhỏ đến lớn, nàng tuy nhiên cũng một mực tu luyện, nhưng nhiều lắm là chỉ cùng người tình bạn luận bàn qua, căn bản chưa từng trải qua trận chiến đấu sinh tử như vậy. Bị người cầm trường kiếm chống lại, lập tức liền hoang mang sợ hãi, không biết nên làm như thế nào.
Dương Khai cẩn thận dò xét nàng một cái, phát hiện thiếu nữ này da mềm thịt mịn, mặc quần áo cũng có chút đẹp đẽ quý giá. Mặc dù thoạt nhìn có chút tinh nghịch, nhưng trên người vẫn có một loại khí chất đặc biệt. Loại khí chất này, tiểu thế lực bình thường không thể bồi dưỡng được. Đây nhất định là tiểu thư của đại gia tộc nào đó! Trách không được niên kỷ nhìn xem cùng mình không sai biệt lắm, đã có Ly Hợp Cảnh đỉnh phong thực lực, hơn nữa kinh nghiệm thực chiến còn nghèo nàn như vậy. Nuông chiều từ bé là kết quả.
“Làm sao ngươi trêu chọc đến đám người kia vậy?”
“Ta nào biết được nha.” Thiếu nữ lập tức ủy khuất bắt đầu đứng dậy. “Ta rời nhà… Khục… Ta du ngoạn bên ngoài lúc, đám người kia đột nhiên xuất hiện. Nếu không chạy nhanh, sớm đã bị bọn hắn bắt lại. Mỗi tên còn rất xấu xí, làm ta sợ chết khiếp.”
Dương Khai nhịn không được mỉm cười. Thấy hắn dường như dễ nói chuyện, lá gan thiếu nữ cũng lớn hơn rất nhiều. Mắt hạnh trừng trừng, cắn răng nhìn Dương Khai: “Còn ngươi nữa, tại sao lại ném người ta vào trong? Ngươi có hiểu vừa rồi nguy hiểm đến mức nào không? Nếu ta thật chết rồi… Thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi, mỗi ngày theo ngươi, phiền chết ngươi!”
Dương Khai nhìn nhìn phương xa, ánh mắt thâm thúy, một lát sau mới thu hồi ánh mắt. Trầm giọng nói: “Có lẽ ngươi lúc ấy hô như vậy là vô tâm, nhưng nếu đổi lại một người khác không có thực lực thì sao? Vận khí không tốt đáng sợ, lập tức sẽ bị loạn kiếm phân thây.”
Thiếu nữ khẽ giật mình, ánh mắt lấp lánh, cúi thấp đầu nói khẽ: “Ta sai rồi…” Nói xong lại ngẩng đầu, ủy khuất nói: “Nhưng ngươi cũng quá nhẫn tâm đi chứ? Mọi người đều nói thấy chuyện bất bình rút dao tương trợ. Thực lực ngươi cao như vậy, cho dù bị ta lợi dụng một chút cũng không sao.”
Dương Khai khẽ cười một tiếng, không đi giải thích. Vừa rồi, lúc mấy tên đại hán vây quanh thiếu nữ, ánh mắt dâm đãng của chúng, Dương Khai tự nhiên nhìn thấy. Vốn định chờ bọn chúng rời đi, mình lại đi theo vụng trộm nhìn xem tình huống, lại không ngờ những người kia thậm chí ngay cả hắn cũng không muốn buông tha. Vừa vặn cũng hợp ý hắn, giết xong là xong mọi chuyện.
Đứng dậy, không để ý tới tiếng gọi cùng chất vấn của thiếu nữ, Dương Khai triển khai thân pháp, một đường hướng Dược Vương Cốc xuất phát.
Thiếu nữ thần sắc ngây ngẩn, cũng vội vàng đứng dậy đi theo. Nơi đây cách Dược Vương Cốc chỉ còn mấy dặm. Nàng rất sợ lại đột nhiên xuất hiện mấy tên ác nhân nữa, tự nhiên là không thể chờ đợi được muốn vào Dược Vương Cốc để tránh nạn rồi tính sau. Đuổi theo bóng dáng Dương Khai mà đi, đợi vào trong cốc thành trấn sau, lại không tìm được người nữa.
“Niên kỷ không lớn hơn ta bao nhiêu, thực lực mạnh như vậy, là gia tộc nào vậy?” Thiếu nữ nhẹ giọng lẩm bẩm, suy tư nửa ngày cũng không nhớ ra nhân vật nào phù hợp, không khỏi một hồi ảo não.
Vào trong cốc thành trấn, các loại mùi thuốc thoảng qua làm người ta vui vẻ thoải mái. Dương Khai tùy ý đi lòng vòng trong thành trấn, phát hiện các cửa hàng ở đây, trừ khách điếm cùng quán rượu ra, tất cả đều kinh doanh liên quan đến thảo dược cùng đan dược. Linh thảo bình thường hoặc không bình thường, kỳ quả, thần dược, cái gì cần có đều có. Các loại dược liệu bày đặt trong cửa hàng, còn có rất nhiều thứ ngay cả nghe cũng chưa nghe nói qua, ở đây cũng tùy ý có thể thấy được, rực rỡ muôn màu.
Không hổ là Dược Vương Cốc! Dương Khai trong nội tâm thầm khen. Cảnh tượng như vậy, chỉ cần là Luyện Đan Sư, tới chỗ này chỉ sợ cũng không muốn đi nữa. Luyện Đan Sư đối với dược liệu có tình cảm đặc biệt, giờ phút này có nhiều dược liệu hấp dẫn như vậy, họ nguyện ý đi mới là kỳ quái.
Mỗi một cửa hàng đều có rất nhiều võ giả tới đây nghỉ chân ngắm nhìn, hoặc cùng chủ tiệm mặc cả, mua dược liệu. Càng có rất nhiều Luyện Đan Sư đang bàn bạc sinh ý, giúp võ giả luyện chế đan dược. Tuy nhiên, Luyện Đan Sư trong thành trấn Dược Vương Cốc đều là đệ tử của Dược Vương Cốc! Võ giả tới đây mời người hỗ trợ luyện đan, phần lớn đều hướng về phía uy tín của Dược Vương Cốc mà đến, tự nhiên sẽ không đi tìm Luyện Đan Sư của thế lực khác.
Dương Khai đi dạo hồi lâu, một đường thưởng thức, một đường quan sát, phát hiện những Luyện Đan Sư này cũng phân cấp bậc. Tương ứng với đẳng cấp thiên tài địa bảo, phân biệt là Phàm cấp, Địa cấp, Thiên cấp, Huyền cấp. Mỗi cấp đều phân Thượng, Trung, Hạ tam phẩm.
Thấy đại đa số đều là Địa cấp khoảng Luyện Đan Sư. Ví dụ như vị tọa trấn trong cửa hàng trước mắt, trước ngực thêu lên một mảnh ngân sắc hai bên hoa, chính là Địa cấp trung phẩm Luyện Đan Sư. Điều này cũng đại biểu hắn có thể thuần thục luyện chế ra Địa cấp trung phẩm đan dược. Một hoa tương ứng một cấp bậc, vàng bạc bạch ba màu tương ứng Thượng, Trung, Hạ tam phẩm. Thông qua hình thêu trên quần áo của Luyện Đan Sư, liếc là có thể biết rõ hắn là tiêu chuẩn gì.
Luyện Đan Sư Thiên cấp trở lên rất ít, còn Huyền cấp thì một cái cũng chưa từng nhìn thấy. Các trưởng lão của Dược Vương Cốc mới là Huyền cấp Luyện Đan Sư.
Rất nhiều cửa hàng đều có đan dược thành phẩm bán. Đan dược bình thường Dương Khai cũng không có hứng thú, nhưng đan dược tẩm bổ thần hồn lại làm hắn lưu luyến quên về. Những đan dược này chẳng những có thể lớn mạnh thần thức mới tu luyện của hắn, càng có thể tẩm bổ Ôn Thần Liên, khiến ngũ sắc Ôn Thần Liên hướng mục tiêu cuối cùng là thất thải tiến tới. Một khi Ôn Thần Liên tiến hóa đến thất thải trình độ, tác dụng sẽ rất lớn.
Nhưng dưỡng thần đan dược rất ít, hơn nữa so với đan dược bình thường đều quý hơn nhiều lần. Một lọ đan dược Địa cấp hạ phẩm bình thường, bình trang 10 viên, giá bán năm nghìn lượng. Nhưng một lọ dưỡng thần đan Địa cấp hạ phẩm, ít nhất cũng muốn ba vạn lượng. Đắt gấp sáu lần! Dương Khai túi tiền ngượng ngùng, cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Đi dạo hồi lâu, thấy sắc trời sắp tối, Dương Khai liền tìm một khách điếm nghỉ lại. Buổi tối, thành trấn Dược Vương Cốc càng thêm náo nhiệt phi thường. Dương Khai tùy ý ăn chút gì liền đi ra khách điếm để tìm hiểu tin tức.
Hắn lần này tới Dược Vương Cốc là muốn đi xem vạn dược đầm, nhưng vạn dược đầm là cấm địa của Dược Vương Cốc, muốn đi vào sợ chuyện không dễ dàng như vậy. Liên tiếp vài ngày xuống, Dương Khai một mực tìm hiểu tin tức trong Dược Vương Cốc, nhưng vẫn khổ không tìm được đường, trong nội tâm cũng âm thầm lo lắng.
Vạn dược đầm của Dược Vương Cốc, ngay tại trên đỉnh núi chính Đan Thánh, nơi đó chẳng những có vạn dược đầm, bên bờ đầm còn có Đan Thánh di ảnh, là thánh địa Tịnh thổ trong lòng Luyện Đan Sư thiên hạ. Bình thường trọng binh gác, cho dù là đệ tử Dược Vương Cốc bình thường cũng mơ tưởng tới gần. Chỉ có cốc chủ cùng các trưởng lão mới có tư cách đi tìm hiểu luyện đan huyền bí lưu lại trong Đan Thánh di ảnh.
Tin đồn về Đan Thánh di ảnh Dương Khai đã nghe rất nhiều, đều truyền thần hồ kỳ kỹ. Nghe nói Đan Thánh trước linh khi thỉnh thoảng hiển hiện ra, giải đáp hoang mang trong lòng Luyện Đan Sư, thậm chí truyền thụ luyện đan chi thuật, khiến không ít người thu được chỗ ích không nhỏ. Chính vì thế, Dược Vương Cốc mới thận trọng đến cực điểm bảo hộ lấy vạn dược đầm.
Với sự phòng thủ nghiêm ngặt như vậy, làm sao mới có thể tiếp cận? Vạn dược đầm cùng cấm địa Khốn Long Giản của Lăng Tiêu Các không giống nhau. Khốn Long Giản tuy là cấm địa, nhưng nơi đó kéo rất lâu, hung hiểm vạn phần, tự nhiên không ai dám tới gần.
Một ngày nọ, khi Dương Khai đang lang thang trong thành vì khổ không tìm được đường, bỗng nhiên thoáng thấy một thân ảnh quen thuộc lướt qua tầm mắt. Nhìn bóng lưng người này, Dương Khai hắc hắc khẽ cười. Lặng lẽ đi theo người này, không lớn một lúc, chỉ thấy hắn chui vào một cửa hàng. Dương Khai ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên cửa hàng treo tấm biển “Đổng thị dược hành”.
Đi thẳng vào trong dược hành, lập tức có một tiểu nhị đón ra, nhiệt tình kêu gọi: “Khách quan muốn dùng gì, dược liệu của Đổng thị dược hành chúng tôi phong phú, cái gì cần có đều có. Bất luận là tài liệu luyện đan hay đan dược thành phẩm đều bán, giá tiền công đạo, già trẻ không gạt. Khách quan nếu có ý, không ngại xem qua.”
“Ta không mua đồ.” Dương Khai lắc đầu.
“Vậy…”
“Ta tìm người trẻ tuổi vừa đi vào!” Dương Khai nói.
Tiểu nhị lập tức cảnh giác, quét Dương Khai từ trên xuống dưới, cũng không nổi giận, chỉ thăm dò hỏi: “Xin hỏi Tiểu ca xưng hô như thế nào?”
Dương Khai mỉm cười: “Ngươi cứ nói với hắn, cố nhân Lăng Tiêu Các tới thăm!”
Tiểu nhị thần sắc khẽ giật mình, khẽ gật đầu. Nhanh chóng đi vào nội đường thông báo. Không lớn một lúc, tiểu nhị liền lại đi ra, trên mặt tràn đầy nụ cười, hơi có vẻ nịnh nọt nói: “Tiểu ca đi theo ta, công tử nhà ta cho mời!”
Dương Khai gật gật đầu.
Vào nội đường, theo cầu thang một đường lên trên, thẳng lên lầu ba. Đợi tới cửa, tiểu nhị cung kính nói: “Công tử đang ở bên trong!” Nói xong, cung kính lui ra.
Dương Khai đẩy cửa phòng ra, sải bước tiến vào. Liếc thấy một khuôn mặt to hơi mập mạp, đang mỉm cười nhìn về phía mình. Đổng gia, Đổng Khinh Hàn! Phía sau hắn, thình lình chính là Phong Vân song vệ của Đổng gia. Hai lão giả gầy gò không nói một tiếng, nhìn như tuổi già sức yếu, kỳ thực trong mắt sạch bóng nội liễm, chỉ khẽ gật đầu với Dương Khai. Bên cạnh hắn, còn ngồi một tiểu cô nương đoan trang xinh đẹp, đang tức giận bưng một chén trà. Dương Khai lướt mắt nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau, ngạc nhiên tại chỗ.
Cô gái kia cũng không thể tưởng tượng, thần sắc cực kỳ đặc sắc, trợn lớn đôi mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm Dương Khai, vừa uống vào miệng trà không tự chủ được phun ra, phun Đổng Khinh Hàn một đầu một mặt.
Đã đủ mập để thẩm.