» Chương 298: Mãn Chủy Hỗn Thoại
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025
Converter: 2B Động
Cũng may vừa rồi hạ xuống, tốc độ chậm lại rất nhiều, cho nên mặc dù chật vật, hai người cũng không ai bị thương. Ngược lại phen giày vò cùng ngăn cản này, Dương Khai khí lực lại lớn hơn rất nhiều.
Bụi đất tung bay, Dương Khai liều lĩnh áp nữ tử dưới thân thể, thò ra một tay bao trùm lên một bên ngực đầy đặn, tinh chuẩn tìm được nhũ hoa nhô lên, làm càn vuốt ve.
Quần áo màu đỏ có chút xốc xếch, nơi ngực nữ tử lộ ra một vòng tuyết trắng trong suốt kinh tâm động phách. Đôi ngực run rẩy dữ dội, cứ như muốn thoát khỏi ràng buộc, lột quần áo ra. Độ đàn hồi cũng kinh người vạn phần.
Nữ tử dường như hoàn toàn mất đi sức phản kháng, đôi mắt đẹp nhắm chặt, hàng mi dài không ngừng run run. Thân thể mềm mại như rắn nước uốn éo dưới người Dương Khai, trong cổ họng phát ra từng đợt rên rỉ khát vọng bị áp chế.
Nàng dường như đã nhận mệnh, không còn phản kháng. Hai tay dịu dàng nâng lấy đầu Dương Khai, dẫn dắt hắn từ ngực đi lên, sau đó hai gò má ửng hồng in đôi môi đỏ mọng lên.
Dương Khai vốn còn thầm cảnh giác nàng thổi hồn hương, lại không ngờ nàng lại phối hợp như vậy. Lập tức cũng không khách khí nữa, sói tính nổi lên, một ngụm hôn lên.
Vị ngọt diệu kỳ lan tràn trên đầu lưỡi. Vừa nếm được chút mỹ diệu, nàng kia lại đột nhiên mở mắt đẹp, trong mắt có chút giảo hoạt cùng khoái ý.
Phát giác không đúng, Dương Khai vội vàng nâng đầu lên.
“Ngươi…” Vừa mới thốt ra một chữ, Dương Khai liền cảm giác thế giới trước mắt điên đảo, lập tức mất đi tất cả tri giác, ngã vật lên ngực nữ tử.
Nữ tử không ngừng thở hổn hển, bình phục khí huyết đang cuộn trào trong ngực. Một lát sau mới hồi phục chút khí lực, đưa tay hất Dương Khai ra khỏi người mình, chậm rãi ngồi thẳng dậy, cắn một loạt răng ngà, thầm hận.
Một lát sau, đột nhiên nàng lại cười kiều lên, nhếch bờ môi đỏ au, lẩm bẩm: “Thằng nhóc thối này lại rất thành thạo. Chắc chắn không phải thứ gì tốt! Hừ, mỹ diệu của bổn tọa há lại ai cũng có thể nếm được!”
Nói xong, đứng dậy sửa sang lại quần áo, oán hận nhìn Dương Khai đang hôn mê dưới đất, một tay nhấc hắn lên, lần nữa thả người bay lên.
…
Dương Khai hỗn loạn tỉnh lại. Chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, giống như bị kim châm, xung quanh không có nhiều ánh sáng. Chỉ có một ngọn đuốc xiên cắm trên vách núi đá, ngọn lửa run rẩy lay động.
Một luồng hương thơm như lan như xạ quanh quẩn nơi chóp mũi. Hương này… có chút quen thuộc. Chính là mùi hương của nữ tử lẳng lơ kia, cũng không biết là mùi cơ thể nàng hay do thứ gì.
Không đậm không nhạt, ngửi vào khiến người ta vui vẻ chịu đựng, hơn nữa còn có chút hiệu quả kích thích.
Nhớ tới yêu nữ kia, Dương Khai bỗng nhiên thanh tỉnh, cảnh giác vạn phần dò xét về phía trước.
Chỉ thấy nữ tử kia đang khoanh chân ngồi cách mình không xa. Chân nguyên toàn thân hung mãnh khởi động, hai mắt nhắm chặt, không biết đang vận chuyển công pháp gì.
Cảm thụ tình trạng cơ thể mình lúc này, Dương Khai không khỏi sắc mặt trầm xuống.
Khí lực đã hồi phục không ít, chân nguyên cũng có thể vận chuyển. Nhưng toàn thân mình lúc này lại bị một luồng lực lượng thần bí giam cầm tại chỗ, căn bản không thể động đậy.
Hơn nữa dường như cũng đã trúng độc. Vừa vận chuyển chân nguyên liền có chút cảm giác đầu váng mắt hoa truyền đến, sợ đến Dương Khai vội vàng trầm giọng tĩnh khí, không dám vọng động.
Đây hẳn là một sơn động. Sơn động không sâu, chỉ khoảng vài chục trượng. Mình đang khoanh chân ngồi ở tận cùng bên trong, đối diện với nữ tử cách không xa đang chắn đường phía trước, rõ ràng là không muốn cho mình rời đi.
Đánh giá nữ nhân này, Dương Khai không thể không thừa nhận nàng lớn lên cực đẹp, hơn nữa giòn mị tận xương. Mỗi bộ phận trên cơ thể nàng dường như là sinh ra vì hai chữ lẳng lơ, nhất là nốt ruồi nước mắt dưới khóe mắt, khiến nàng nhìn vũ mị đến cực điểm.
Dường như phát giác được ánh mắt làm càn của Dương Khai, nữ tử hơi mở hai con ngươi, trong mắt đẹp mê ly một mảnh, ẩn chứa xuân tình nhàn nhạt, ướt át câu hồn đoạt phách. Trên hai gò má nàng vẫn còn ửng hồng, hơi thở phả ra cũng nóng hổi cực nóng.
“Ngươi đã tỉnh?” Nữ tử nở một nụ cười đẹp mắt, có chút hứng thú đánh giá Dương Khai.
“Hắc hắc, tỷ tỷ đây là ý gì?” Dương Khai thần sắc bình thản nhìn nàng, miệng cười nhẹ, “Ngươi giam cầm ta còn chưa tính, còn chắn ta làm gì?”
Nữ tử kiều cười nói: “Không chắn ngươi, vạn nhất ngươi chạy làm sao bây giờ?”
Dương Khai ưỡn mặt nói: “Ta làm sao sẽ chạy. Bóng đêm đang đậm đặc, tiểu đệ mới không nỡ để tỷ tỷ vườn không nhà trống. Kỳ thật tỷ tỷ đại không cần như thế. Ngươi chỉ cần nói lên một tiếng, tiểu đệ nguyện vì ngươi xông pha khói lửa, tinh tận người vong!”
Nữ tử giống như cười mà không phải cười liếc hắn. Nhớ lại trước đây hắn đã động thủ động cước trên người mình, chiếm tiện nghi lớn. Cơ thể lại không khỏi một hồi mềm yếu, không khỏi hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Ánh mắt Dương Khai nóng bỏng như lửa, một bên liếm láp bờ môi khô khốc, một bên làm càn du đãng trên người cô gái. Trong ánh mắt tràn đầy xâm lược không gì sánh kịp, cứ như muốn lột sạch nữ tử toàn thân. Hắn khẽ nỉ non nói: “Kỳ thật không dối gạt tỷ tỷ, tiểu đệ đối với ngươi mới quen đã thân, gặp lại ái mộ. Tỷ tỷ không bằng thả ta ra, chúng ta hảo hảo trò chuyện thế nào? Ta là thật tâm thích tỷ tỷ, lần này tâm thiên địa chứng giám, nhật nguyệt làm chứng ah!”
Nữ tử nhịn không được khanh khách nở nụ cười, cười run rẩy cả người. Trong lòng thầm mắng thằng nhóc hỗn láo này miệng đầy nói bừa, nơi cổ trắng nõn lại hơi hiện hồng.
Thấy nàng không chút nào tức giận, Dương Khai lá gan cũng lớn hơn rất nhiều. Dù sao sự tình cũng đã như vậy, cô gái này thực lực cao thâm, mình căn bản không thể thoát được. Chi bằng xem trước một chút nàng rốt cuộc muốn làm gì.
Nếu như nàng thật sự muốn giết mình, cũng không cần phải nhịn đến bây giờ không động thủ.
Nữ tử chậm rãi thu liễm nụ cười, bàn tay trắng nõn che bờ môi đỏ mọng, mị thái tràn lan, phong tình vạn chủng. Nàng khẽ nói: “Thích ta… Vậy ngươi mới vừa rồi còn hạ nặng tay như vậy? Ngươi cứ như vậy cam lòng (cho)? Vạn nhất làm hư nhân gia làm sao bây giờ!”
Yêu tinh! Dương Khai trong lòng thầm mắng, suýt nữa lần nữa mất đi lý trí.
Vội vàng bảo vệ tâm thần, cười hắc hắc: “Tục ngữ nói một lần đường nhỏ lạnh nhạt, hai lần quen việc dễ làm sao! Tiểu đệ chưa nhân sự, cũng không biết làm thế nào mới có thể lấy lòng tỷ tỷ. Vừa rồi quả thật có chút đường đột rồi, bất quá bây giờ ta có kinh nghiệm. Không biết tỷ tỷ có hứng thú hay không thử lại một lần, cam đoan cho ngươi thỏa mãn!”
“Tiểu lưu manh!” Nữ tử hàm răng khẽ cắn, nhẹ giọng mắng, sóng mắt mê ly.
Mặt dày của Dương Khai thật sự khiến nàng bình sinh chưa thấy. Cái bản sự trợn mắt nói lời bịa đặt quả thực nhất lưu. Cái động tác thành thạo vô cùng kia, ở đâu là chưa nhân sự rồi? Rõ ràng là tình trường lão luyện, chắc chắn không biết đã bại hoại bao nhiêu thanh bạch của nữ nhi nhà.
Tuy nhiên nàng cũng coi như là nữ tử phóng khoáng, nhưng Dương Khai trêu chọc trắng trợn như vậy vẫn khiến nàng có chút ngượng ngùng. Huống chi, nàng hiện tại thân thể cũng không thoải mái, nhất nghe không được người ta nói loại lời này.
Đang lúc thầm hận, đã thấy Dương Khai nghiêm sắc mặt, nói: “Tỷ tỷ trúng mị dược?”
Trạng thái của nàng rõ ràng là xuân tình khởi động, muốn tìm nam nhân giải nỗi lòng. Nhưng hết lần này tới lần khác có thể chịu đựng thời gian dài như vậy, khiến Dương Khai nghi hoặc không thôi.
Nữ tử hơi sững sờ, thần sắc có chút không tự nhiên. Gượng cười nói: “Có thể nói như vậy, cũng có thể nói không phải.”
“Cái đó rốt cuộc phải hay không ah.” Dương Khai hồ đồ rồi.
“Coi như là rồi, bất quá cái mị dược này là do ta duyên cớ!” Nữ tử cười mỉm nhìn Dương Khai, cũng không có ý giấu giếm, nói: “Là ta tu luyện công pháp muốn đột phá. Mỗi lần đột phá đều có thể như vậy, bất quá lần này trên đường bị người phục kích chịu chút tổn thương, cho nên so trước kia mạnh liệt hơn chút. Ta không biết mình có thể hay không ngăn cản…”
“Cho nên đem ta bắt tới?” Dương Khai bừng tỉnh đại ngộ.
Nhưng trong lòng thì nổi lên một hồi sóng to gió lớn. Công pháp gì mà khi đột phá lại khiến một nữ tử sinh ra xuân tình?
Tà công! Mười phần tà công!
Tám phần chính là công pháp hái dương bổ âm!
Dương Khai trong lòng một cổ cảm giác mát. Nếu thật sự ở đây bị yêu nữ này hái, cuộc đời này cũng quá bi thương.
“Ta cũng chỉ là dùng phòng ngừa vạn nhất!” Nữ tử khẽ gật đầu, cũng không phủ nhận.
Dương Khai giờ phút này bị giam cầm, căn bản không thể gây sóng gió gì. Nàng cũng không cần phải nói dối.
“Vậy tại sao tìm tới ta?”
“Chỗ đó trừ ngươi ra, cũng chỉ có ba lão già bị thương, còn có hai nữ tử… Ta không bắt ngươi thì bắt ai?” Nữ tử thản nhiên cười nhẹ trả lời.
Mẹ kiếp, xui xẻo như vậy! Thằng nhóc Bạch Vân Phong kia lúc đó sao không theo kịp? Nếu hắn theo kịp tự nói bất định không cần bị bắt.
“Có thể vì tỷ tỷ hiệu lực, đúng là vinh hạnh của tiểu đệ!” Dương Khai vẻ mặt tiện cười, thâm tình nhìn chằm chằm nàng, “Không bằng ngươi cũng đừng ngăn cản rồi, chúng ta sớm làm nghỉ ngơi a, một khắc đáng giá ngàn vàng ah.”
Nữ tử che miệng cười kiều, sẵng giọng: “Nghĩ hay quá nhỉ! Ta tu luyện bộ công pháp này đặc thù. Tuy nói phá thân cũng có thể tiếp tục tu luyện, nhưng ở trước khi đại thành một khi ‘phá trinh’, tốc độ tu luyện sẽ giảm đi nhiều. Ta chỉ còn kém một bước cuối cùng rồi, sao lại ở đây đốt củi ba năm thiêu một giờ?”
Hai con ngươi Dương Khai rạng rỡ sinh huy, lóe sáng: “Nguyên lai tỷ tỷ ngọc khiết không tỳ vết! Hảo hảo tốt, đúng lúc tiểu đệ ta cũng là xử nam, thật sự là trời sinh một đôi! Ngươi cũng đừng ngăn cản khổ cực như vậy, thật sự muốn ngăn cản không nổi chỉ cần tìm ta là được!”
Nhưng trong lòng thì thẳng bồn chồn. Tuy nhiên không biết bị nữ nhân này ‘hái’ có hậu quả gì không, nhưng xem nàng tu luyện công pháp tà ác như vậy, hậu quả chắc chắn sẽ không quá tốt.
Cho nên mặc dù sắc đẹp trước mắt, Dương Khai cũng không dám có chút tâm viên ý mã (đứng núi này trông núi nọ).
Nữ tử sâu sắc nhìn hắn, trong hai tròng mắt mê ly hiện lên một tia đáng tiếc cùng xót thương. Nàng run giọng hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Dương Khai!”
“Dương Khai…” Nữ tử buông xuống ánh mắt suy nghĩ, khẽ nỉ non một lần. Lúc này mới nghiêm mặt gật đầu: “Ta nhớ cái tên này rồi. Ta gọi Phiến Khinh La!”
“Tên rất êm tai…” Dương Khai không khỏi nhíu mày, tên… sao lại giống như đã nghe ai nói qua.
Bất quá nữ nhân này thực lực rất cao, nên là cao thủ nổi tiếng thiên hạ, có nghe thấy cũng bình thường. Dương Khai không suy nghĩ sâu xa nữa.
“Ta không có giam cầm chân nguyên của ngươi. Chính ngươi bảo vệ chặt tâm thần, đừng mất đi lý trí!” Phiến Khinh La kiều cười nhắc nhở, “Tâm trí của ngươi không sai, nhưng ta không biết ngươi có thể ngăn cản được sự hấp dẫn kế tiếp hay không. Mặt khác… Ngươi tốt nhất cầu nguyện ta có thể ngăn cản thành công!”
“Bằng không thì sao?” Dương Khai trong lòng tuôn ra một tia dự cảm không tốt.
“Ha ha…” Phiến Khinh La cười nhẹ, không trả lời. Đôi mắt ướt át nhìn chằm chằm Dương Khai một lát, nói: “Trường tướng cũng tuấn tú, tuy nhiên miệng đầy nói bừa, lưu manh vô sỉ. Nhưng đây không phải bản tính của ngươi, cho nên tỷ tỷ vẫn còn có chút thích ngươi!”
Đang nói chuyện, hai má đỏ hồng bắt đầu ửng lên. Nàng không cho Dương Khai thời gian phản ứng, đột nhiên nhắm mắt lại, toàn thân chân nguyên lần nữa cổ động!
(Dựa vào ca khúc đăng đỉnh giải trí, 1 tay nâng lên 1 đám siêu tân tinh… link bài hát đầy đủ !!)