» Chương 302: Vênh Váo Hung Hăng
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025
Converter: 2B Động
Nghe Phiến Khinh La chất vấn như vậy, những người kia trong lòng không ngừng kêu khổ, trán thấy mồ hôi lạnh túa ra, thầm nghĩ tại sao lại ở đây đụng phải yêu nữ này? Ông trời không có mắt ah!
“Không dám!” Quách Nguyên Minh không khỏi nuốt nước bọt một cái, “Kính thưa đại nhân, thuộc hạ chỉ là đang truy lùng một đám Chân Nguyên Cảnh võ giả xâm nhập thánh địa, không dám mạo phạm uy danh của đại nhân, thuộc hạ tội đáng chết vạn lần!”
“À, thật sao…” Phiến Khinh La nhàn nhạt đáp lời, giọng mũi đậm, thanh âm vũ mị xinh đẹp. Những người kia nghe vào tai, chẳng những không cảm thấy êm tai, ngược lại như bị kim châm, mỗi người lạnh mồ hôi nhỏ giọt, không dám phát ra tiếng động.
Phiến Khinh La thản nhiên nhếch một ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve móng tay mình, thần sắc đạm mạc nói: “Đã biết tội đáng chết vạn lần, vì sao còn chưa động thủ? Chẳng lẽ muốn ta tiễn ngươi một đoạn đường?”
Thân hình Quách Nguyên Minh lập tức run rẩy, phù phù một tiếng quỳ rạp xuống đất, dập đầu xuống đất, một luồng cảm giác lạnh buốt từ đầu lan đến chân.
Vài người phía sau hắn cũng tương tự lạnh mồ hôi nhỏ giọt, giọt lớn mồ hôi từ đỉnh đầu chảy xuống, theo cổ trôi vào ngực.
Dương Khai ánh mắt lóe lên, không rên một tiếng đứng sau lưng Phiến Khinh La.
Hắn vẫn là lần đầu chứng kiến thủ đoạn của yêu nữ này, quả nhiên là uy phong lẫm lẫm, không ai bì kịp!
Đây mới thực sự là Yêu Mị Nữ Vương sao?
Tuy không biết rõ tình huống trước mắt là gì, nhưng Dương Khai phỏng đoán Phiến Khinh La cùng chủ nhân của mấy cao thủ này có chút ân oán, cho nên mới không phân biệt nguyên do khi dễ họ.
Hơn nữa, thực lực của Phiến Khinh La hiện giờ giảm sút lớn, chỉ sợ cũng muốn dùng thủ đoạn đánh đòn phủ đầu này để dọa lùi bọn họ.
“Khanh khách…” Phiến Khinh La đột nhiên cười duyên một tiếng, nói với bên kia: “Đứng lên đi. Ta chỉ đùa các ngươi một chút, sao lại tưởng thật, thật là không thú vị…”
Quách Nguyên Minh không dám cử động, hắn mới không tin lời nói của Phiến Khinh La loại phụ nữ này, vạn nhất đứng lên lại bị nàng trực tiếp đập chết…
Chỉ không ngừng dập đầu nói lời cảm ơn: “Đa tạ đại nhân ân không giết, đa tạ đại nhân ân không giết!”
Lạnh lùng liếc nhìn bên kia, Phiến Khinh La thanh âm lạnh lẽo, khẽ nói: “Trở về nói với chủ nhân của các ngươi một câu, chuyện tháng trước, sớm muộn gì ta cũng sẽ cùng hắn lý luận cho rõ. Cút đi!”
Quách Nguyên Minh lúc này mới như được đại xá, vội vàng bò dậy, vừa cúi đầu lùi lại vừa cung kính nói: “Xin đại nhân yên tâm. Lời dặn của đại nhân nhất định sẽ được chuyển đến!”
“Trong 10 nhịp thở, không rời khỏi tầm mắt ta, sẽ vĩnh viễn ở lại!”
Xoát xoát xoát…
Sáu bảy người như có gió dưới chân, dốc hết sức bú sữa mẹ, kinh hoàng chạy trốn, thoáng cái đã không thấy bóng dáng.
“Hừ!” Phiến Khinh La hừ lạnh một tiếng, xoay người nói: “Chúng ta đi!”
Dương Khai theo sát phía sau, trong lòng rất bội phục thủ đoạn của yêu nữ này và uy nghiêm nàng vừa thể hiện.
Phiến Khinh La chạy càng lúc càng nhanh, lát sau lại bay lên với tốc độ gió.
“Nhanh vậy làm gì? Ngươi không phải đã lừa được bọn họ rồi sao?” Dương Khai vừa đuổi theo nàng vừa nghi hoặc hỏi.
“Chỉ là nhất thời thôi, Quách Nguyên Minh tâm cơ thâm trầm. Không chừng lúc nào sẽ nhìn ra sơ hở. Ta cùng Lôi Đình Thú Vương quan hệ không tốt, trước kia bị thương cũng vì bị hắn dẫn người phục kích, những người kia là thủ hạ của Thú Vương, vạn nhất để bọn họ bắt được thì xong!” Phiến Khinh La vội vã giải thích, chân sau không ngừng, thoáng qua đã đi xa vài chục trượng.
“Chậc chậc…” Dương Khai biểu cảm kỳ dị, “Ngươi dầu gì cũng là một Tà Vương, Lôi Đình Thú Vương ngang hàng với ngươi, dám dẫn người phục kích ngươi, nếu không có gì mâu thuẫn lợi ích quá nghiêm trọng, đó chính là hắn thèm muốn sắc đẹp của ngươi. Sức hấp dẫn của mỹ nữ quả nhiên rất mạnh mẽ!”
“Ngươi câm miệng!” Phiến Khinh La trừng mắt nhìn hắn một cái, sắc mặt lạnh băng.
Dương Khai nhún vai, không nói thêm gì nữa.
…
Sáu bảy người Quách Nguyên Minh chạy trọn vẹn hơn mười dặm, lúc này mới đột nhiên dừng lại.
“Sao vậy Quách huynh?” Một cao thủ Thần Du Cảnh tầng 2 nhìn hắn hỏi.
Quách Nguyên Minh chau mày, quay đầu nhìn phương vị của Phiến Khinh La, tựa hồ nghĩ tới điều gì, mở miệng nói: “Các ngươi có cảm thấy, yêu nữ đó hôm nay có chút không thích hợp không?”
“Lạ ở chỗ nào?”
“Nàng sẽ dễ dàng buông tha chúng ta như vậy sao?” Quách Nguyên Minh càng nghĩ càng hoài nghi, “Đại nhân đã dẫn người phục kích nàng tháng trước, chưa kể ân oán ngày xưa giữa nàng và đại nhân, nói chuyện trận chiến tháng trước, hôm nay chúng ta gặp nàng cũng khẳng định không có gì tốt đẹp.”
“Vậy nàng kia vì sao lại buông tha chúng ta?”
Quách Nguyên Minh nhíu mày trầm tư, chần chờ nói: “Ta nghe người ta nói, trận chiến đó tuy không bắt được yêu nữ kia, nhưng nàng đã trúng một chiêu của đại nhân.”
“Đúng rồi, vừa rồi ta thấy nàng giống như cũng có chút khí tức bất ổn. Chẳng lẽ nàng bị trọng thương trong trận chiến đó, đến bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn?”
“Uy lực chiêu thức của đại nhân há lại dễ dàng hóa giải như vậy.” Quách Nguyên Minh hai mắt sáng lên, “Tất nhiên là bị trọng thương, nếu không nàng không có lý nào dễ dàng để chúng ta rời đi như vậy! Ta còn nhớ rõ nửa năm trước, đệ đệ của Viên huynh đệ chỉ vì nhìn yêu nữ kia một cái liền bị nàng tại chỗ giết chết… Yêu nữ tâm ngoan thủ lạt, sao lại dễ nói chuyện như vậy?”
Nghe vậy, Viên Thạch trên mặt hiện lên một tia oán độc hiểm ác, hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu không phải công pháp tu luyện của nhất mạch các nàng đặc biệt, nữ vương đời trước có thể truyền xuống hơn phân nửa tu vi của bản thân, nàng làm sao có thực lực mạnh mẽ đến thế! Một tiểu nha đầu, lão tử đã sớm đập chết nàng!”
Quách Nguyên Minh đảo mắt, cười hắc hắc nói: “Viên huynh muốn báo thù cho đệ đệ, lần này chỉ sợ là một cơ hội!”
Mọi người nghe ra ý ngoài lời của hắn, không khỏi kinh ngạc sợ hãi.
Đánh chủ ý lên Yêu Mị Nữ Vương, đây không phải ai cũng dám có ý nghĩ đó.
“Chư vị sợ?” Quách Nguyên Minh cười lạnh, “Nàng sẽ thả chúng ta đi, chắc chắn có chỗ cố kỵ, nàng cố kỵ cái gì? Cố kỵ chính mình đánh không lại chúng ta!”
Viên Thạch gật đầu nói: “Quách huynh nói có lý, nhưng đây dù sao cũng chỉ là suy đoán, vạn nhất nàng không bị thương, hoặc là vết thương đã lành rồi thì sao?”
“Thử một lần là biết!” Quách Nguyên Minh cười hắc hắc, “Chỉ xem chư vị có đủ lá gan này không thôi!”
Mấy người khác đều trầm mặc, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thần sắc chần chờ. Không thể phủ nhận, Quách Nguyên Minh nói rất có lý, phàm là chuyện gì cũng sợ cái vạn nhất ah.
Thấy mấy người có ý động, Quách Nguyên Minh rèn sắt khi còn nóng nói: “Chư vị. Đây chính là Yêu Mị Nữ Vương tên tuổi lẫy lừng, các ngươi sẽ không muốn nếm thử là tư vị gì? Có thể cùng loại phụ nữ này một lần **, chính là chết cũng đáng!”
Nhớ tới thân hình mềm mại cùng thanh âm giòn tan mị hoặc của Phiến Khinh La, nhớ tới nàng bị lột sạch sau đó dưới háng mình hầu hạ, nhớ tới nàng rên rỉ kêu thảm thiết, hơi thở của mọi người đều có chút dồn dập.
Quách Nguyên Minh lại nói: “Hơn nữa, nhất mạch các nàng đã có thể truyền tu vi của bản thân cho đời sau. Chưa chắc không thể truyền cho chúng ta! Thực lực Thần Du Cảnh chín tầng ah, cho dù chúng ta chia đều, mỗi người ít nhất cũng có thể tăng lên một hai tầng cảnh giới a?”
Mọi người rốt cục tim đập thình thịch!
Ánh mắt hiểm ác của Viên Thạch lóe lên. Trầm giọng nói: “Quách huynh nói không sai, đã có thể nhấm nháp vẻ đẹp của nàng, lại khả năng đến tu vi của nàng… Thực sự đáng giá liều chết đánh cược một lần!”
Vài người khác cẩn thận cân nhắc một phen. Cũng đều cắn răng ứng lời.
Quách Nguyên Minh cười ha ha: “Chư vị huynh đệ đủ nghĩa khí! Việc này không nên chậm trễ, chúng ta tranh thủ thời gian đuổi theo!”
…
Dương Khai và Phiến Khinh La hai người chạy vội trong rừng mê, phương hướng phiêu dạt bất định.
Nửa ngày sau, sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng bước chân vội vàng.
Phiến Khinh La sắc mặt trầm xuống, cắn răng nói: “Quả nhiên bị phát hiện.”
Đang nói chuyện, vội vàng dừng bước, hít sâu một hơi ổn định khí huyết trong lòng, cùng Dương Khai hai người thản nhiên dừng lại tại chỗ.
“Là bọn hắn!” Dương Khai hơi thả ra thần thức, phát hiện số lượng người đến, sắc mặt cũng âm trầm xuống.
Phiến Khinh La lo lắng quả thật có lý. Nàng trước kia tuy dùng thái độ vênh váo hung hăng dọa lùi đám người kia, nhưng hành động lời nói không có nhiều sơ hở, người có tâm tư kín đáo vẫn có thể từ đó nhìn ra dấu vết.
Giống như trong biển rộng thêm một điểm mùi máu tươi, cá mập hung mãnh luôn có thể nghĩ… rồi đến.
“Đại nhân!” Một lát sau, Quách Nguyên Minh và bọn người đột nhiên hiện thân cách đó không xa. Mỗi người thần thái đều có chút căng thẳng, chỉ có điều hiện tại bọn họ không giống trước kia câu nệ, ánh mắt ai nấy giao nhau bất định, trong mắt lóe lên ý vị thâm trường, cũng dám lén lút dò xét Phiến Khinh La, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên một đạo dâm uế quang mang.
“Chuyện gì?” Phiến Khinh La mặt lạnh hỏi.
“Ha ha… Tốc độ của đại nhân thật nhanh ah. Chúng ta đuổi hồi lâu mới đuổi kịp!” Thái độ của Quách Nguyên Minh so với trước kia rõ ràng làm càn không ít, hiển nhiên là đang thăm dò. Nhưng về phán đoán của mình, hắn đã có tám phần chắc chắn.
Chia tay nàng chưa đến một lát công phu, lại đuổi hồi lâu mới đuổi kịp, nếu không phải chột dạ, làm gì chạy trốn nhanh như vậy?
“Đừng nói nhảm, rốt cuộc chuyện gì?” Phiến Khinh La sắc mặt tỏ vẻ không kiên nhẫn, lạnh giọng quát.
“Là như vậy, thuộc hạ trước kia quên một chuyện rồi, chủ nhân nhà ta đã từng dặn dò, nếu gặp ngài, sẽ tặng ngài một tiểu lễ vật, xin đại nhân đối với chuyện tháng trước, không cần nhớ trong lòng!” Vừa nói, Quách Nguyên Minh vừa tiện tay ném đi, hướng Phiến Khinh La ném ra ngoài một vật.
Đây là một khối quân cờ, tính chất đặc biệt, rõ ràng là một kiện bí bảo cấp bậc không tệ.
Mà giờ khắc này, bí bảo này được Quách Nguyên Minh rót vào chân nguyên, nhìn như tùy ý ném đi, kỳ thực lại có ý đồ xấu.
Phiến Khinh La tiện tay tiếp nhận, tuy đã có chuẩn bị, nhưng vẫn bị khối quân cờ này làm cho thân thể mềm mại run lên, cánh tay hơi run.
Nhìn thấy cảnh này, những người kia đều hai mắt sáng lên.
“Quách Nguyên Minh ngươi muốn chết!” Phiến Khinh La quát.
Quách Nguyên Minh nhưng lại ha ha cười một tiếng: “Ai nha, đại nhân thứ tội, thuộc hạ không cẩn thận dùng lực hơi lớn một chút, bất quá với thực lực của đại nhân, sao lại không đỡ được đâu? Chẳng lẽ đại nhân ngài bây giờ… Thực lực giảm sút lớn?”
Nói xong câu cuối, thanh âm đã trầm thấp xuống, đôi mắt gian tà không che giấu chút nào ánh sáng dâm uế, không ngừng liếc nhìn Phiến Khinh La.
Phiến Khinh La sắc mặt hơi đổi, biết đối phương đã nhìn ra hư thật của bản thân, lập tức cũng không che giấu nữa, khẽ cười một tiếng: “Không sai, ta là thực lực giảm sút lớn, nhưng ta muốn giết mấy tên tạp chủng các ngươi cũng dễ như trở bàn tay!”
Đang nói chuyện, một đôi mắt đẹp đột nhiên nước dịu dàng nổi lên mờ mịt quang mang, tựa hồ chứa đựng ma lực vô cùng, dẫn dắt thần hồn của tất cả mọi người, muốn kéo bọn họ vào trong đó.
Cùng lúc đó, trong thiên địa dâng lên một mùi thơm kỳ lạ, hương khí ập đến, mỗi người đàn ông đều không tự chủ được tim đập nhanh hơn, huyết dịch sôi trào.
Đôi mắt Dương Khai có chút mê mang một sát na, rồi lại khôi phục tỉnh táo. Một thân chân nguyên nhanh chóng lui về trong đan điền, Tu La Kiếm xuất hiện trên tay, năng lượng tà ác trong Ngạo Cốt Kim Thân toàn diện bắn ra.
Bọc lấy một đoàn hắc khí, liền đã giết đến trước mặt Quách Nguyên Minh.
đã đủ mập để thẩm :lenlut