» Chương 308: Năm Ngày Đại Nạn

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025

Converter: 2B Động

Trong điện quang hỏa thạch, mọi người lần nữa bị trói.

Những con nhện tám chân lớn bằng con nghé quơ thân thể khổng lồ, với dáng vẻ dữ tợn đáng sợ, tiến đến trước mặt đám người kia, không sợ phiền hà nhổ ra mạng nhện, bao họ lại như bánh chưng, sau đó từ từ rút lui.

Thấy tính mạng tạm thời không lo, những người kinh hồn táng đảm không khỏi thở dài một hơi, thực sự không hiểu rõ vì sao vừa rồi có một con nhện lại ra tay sát hại.

Chưa kịp hoàn toàn buông lỏng, con nhện giết người đó lại tiến đến trước mặt mọi người, giơ cao một chân trước sắc bén, đâm mạnh xuống đất.

Phốc…

Huyết quang vẩy ra, tiếng kêu thảm thiết truyền đến, thân thể Quách Nguyên Minh trực tiếp bị xuyên thủng, giãy giụa nhúc nhích, kêu sợ hãi không ngừng. Con nhện này cũng không để tâm đến hắn nữa, tùy ý hắn bị những con nhện khác kéo đi, trên mặt đất nhanh chóng xuất hiện một vệt máu tươi đỏ thẫm.

Không chỉ hắn, tất cả võ giả Thương Vân Tà Địa đều bị con nhện này đâm một lỗ thủng lớn trên thân thể. Có mấy người không may mắn, mất mạng tại chỗ, không chết cũng sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng dứt, trên mặt đất một vệt lại một vệt ấn ký màu đỏ như máu, nhìn thấy mà giật mình.

Đôi mắt đẹp của Thu Ức Mộng đầy vẻ giật mình, thần sắc cũng hoảng sợ đến cực điểm. Vừa rồi nghe Quách Nguyên Minh kêu gọi đầu hàng, nàng cũng suýt chút nữa nhịn không được chạy trốn ra ngoài.

Nếu thực sự thoát ra đi, hơn phân nửa sẽ cùng chung một kết cục với bọn họ.

May mắn là trước khi đi, nàng nhìn một chút động tĩnh bên Dương Khai và Phiến Khinh La. Họ không nhúc nhích, Thu Ức Mộng cũng cắn răng giữ lại, chuẩn bị ký thác tất cả hy vọng vào Phiến Khinh La.

Hiện tại xem ra, quả nhiên đã đưa ra một lựa chọn chính xác.

Những võ giả Thương Vân Tà Địa còn lại bị kéo trở về, tất cả yêu thú đều vây quanh một con bạn đồng hành có chân trước đẫm máu, dò xét không ngừng. Không biết vì sao đột nhiên nó lại sát hại những người này.

Quan sát một hồi lâu, những yêu thú này mới dần dần tản đi.

“Vì sao…” Quách Nguyên Minh ôm bụng, mặc dù dù có vận chuyển công pháp thế nào, cũng không ngăn được máu tươi chảy xuôi, thanh âm dần dần suy yếu, “Vì sao lại như vậy?”

Con súc sinh kia dường như chuyên môn tìm võ giả Thương Vân Tà Địa để giết, ngược lại những người khác không động đến một ai. Điều này khiến Quách Nguyên Minh làm thế nào cũng không nghĩ thông.

“Đây là báo ứng, ha ha ha!” Tiếng cười to càn rỡ của Dương Khai truyền đến từ phía bên kia.

“Ngươi làm sao?” Phiến Khinh La kinh dị vạn phần nhìn chằm chằm Dương Khai, trong giọng nói tràn đầy không thể tin được.

Dương Khai vừa mới nói muốn giáo huấn một chút bọn họ. Những người kia liền bị công kích thảm thiết. Nếu nói không liên quan gì đến Dương Khai, Phiến Khinh La làm sao cũng sẽ không tin tưởng.

Nhưng không thấy hắn động tay động chân gì. Làm sao lại khống chế được một con yêu thú lục giai?

“Sướng rồi à?” Dương Khai cười hắc hắc.

Đôi mắt xếch phong tình vạn chủng của Phiến Khinh La hiện lên ánh sáng khác thường, nhìn sâu vào Dương Khai, không chớp mắt, trong mắt hiện lên một tia cảm động nho nhỏ.

Bỗng nhiên, mũi chân hơi nhón, đôi môi đỏ mọng ấn lên.

“Oa…” Dương Khai bị đánh bất ngờ, hai tay ôm Phiến Khinh La không tự chủ được dùng thêm chút lực. Cái eo non liễu yếu của yêu nữ này hung hăng gập lại, dường như có thể tan vào trong cơ thể Dương Khai.

Đôi môi đỏ mọng mỏng manh mềm mại, óng ánh sáng long lanh. Không chỉ nhìn thấy câu hồn đoạt phách, nếm thử cũng thực cốt…

Hương mềm tư vị truyền đến, Phiến Khinh La lại vội vàng buông lỏng ra.

Mỉm cười nhìn qua Dương Khai nói: “Không thể quá lâu, vạn nhất thực sự… thực sự động tình thì sẽ không tốt.”

Dương Khai thần sắc một khổ, liếm láp miệng nói: “Mẹ ơi. Chỉ biết ngươi cái yêu phụ này chưa thỏa mãn dục vọng, đáng thương ta còn trẻ như vậy khỏe mạnh cường tráng tiểu tử, rơi xuống tay ngươi thì làm sao đây?”

“Thiếu được tiện nghi còn khoe mã!” Giọng Phiến Khinh La đầy giận ý, “Nam nhân khác đúng là ngay liếc nhìn ta một cái cũng không dám, ngươi đã muốn chiếm thiên đại tiện nghi.”

“Đầu tiên nói trước, ta sẽ không đối với ngươi phụ trách.” Dương Khai vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Các ngươi đang làm gì?” Thu Ức Mộng bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi.

“Nói chuyện yêu đương!”

“Vô sỉ!” Thu Ức Mộng tranh thủ thời gian im miệng không nói, sắc mặt hơi có chút hồng, nghĩ thầm trách không được bên cạnh truyền đến một hồi thở khẽ.

Thời gian trôi qua, ngày thăng mặt trặn lặn…

Bị những con nhện này nắm giữ đã qua vài ngày, bị vây trong mạng nhện mọi người vẫn không có phương pháp thoát khốn. Dương Khai cùng Phiến Khinh La hai người một mực ôm cùng một chỗ, cái yêu nữ này không hổ danh tiếng tươi đẹp truyền xa, có đôi khi bất quá là một động tác, một hơi thở, một ánh mắt, liền có thể câu dẫn Dương Khai muốn ngừng mà không được. Khổ nỗi trở ngại thể chất của nàng, Dương Khai chẳng những không thể tùy ý làm bậy, vẫn không thể khiêu khích (xx) nàng, thời gian trôi qua đừng đề cập nhiều gian khó tân.

Thu Ức Mộng ngược lại trấn định tự nhiên, từ đầu đến cuối đều không toát ra chút nào lo lắng cùng hoảng sợ ý. Lạc Tiểu Mạn mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, một mực lo lắng hãi hùng.

Bạch Vân Phong tiểu tử kia cũng tỉnh, biết được tình cảnh hiện tại liền trầm mặc không nói, cũng không biết suy nghĩ gì.

Những võ giả Thương Vân Tà Địa kia đã chết hết, tất cả đều là do mất máu quá nhiều mà vong, tử trạng cực kỳ thê thảm.

Một ngày này, Dương Khai trong thần thức điều tra bỗng nhiên cảm giác được một cổ khí huyết cực kỳ cường hoành tồn tại.

Mức độ tràn đầy khí huyết của tồn tại này so với những con độc nhện lục giai kia còn vượt qua một cấp bậc. Hắn xuất hiện đột ngột, giống như vẫn ở đó, chỉ có điều giờ phút này mới vừa vặn thức tỉnh.

Chưa kịp nhắc nhở Phiến Khinh La, một loại cảm giác long trời lở đất từ trên trời giáng xuống.

Trong tối tăm, mọi người bỗng nhiên cảm giác trên đỉnh đầu phảng phất có thêm một đôi mắt đang đánh giá chính mình.

Dưới ánh mắt nhìn soi mói này, bất kể là ai cũng sinh ra một loại ảo giác nhỏ bé hèn mọn, bản thân căn bản không cách nào chống lại.

Dương Khai sắc mặt đại biến, chân nguyên trong người không khỏi thúc động.

Phiến Khinh La bỗng nhiên mở miệng nói: “Đừng động!”

“Sao vậy?” Thấy thần sắc nàng phảng phất biết chút ít gì, Dương Khai vội hỏi một tiếng.

“Đúng hắn.” Mắt đẹp của Phiến Khinh La khẽ run, thần sắc vạn phần phức tạp.

“Ai?”

“Chu Mẫu!” Phiến Khinh La nhẹ giọng đáp, “Thất giai yêu thú! Chúng ta không ai là đối thủ của nó!”

“Thất giai?” Dương Khai kinh hô một tiếng.

“Ừm.” Phiến Khinh La thần sắc ngưng trọng gật đầu, “Bằng không ngươi cho rằng đám yêu thú này vì sao lại sống như vậy hiền lành, yêu đan của yêu thú lục giai cũng là giá trị xa xỉ. Nơi đây nhiều yêu thú lục giai như vậy, nếu không có Chu Mẫu tọa trấn, sớm đã bị người tiêu diệt hết.”

Một con yêu thú thất giai trấn giữ, cho dù có người vô tình bước vào đây, muốn đánh chủ ý những yêu thú lục giai kia, cũng phải suy nghĩ xem bản thân có đủ sức nặng hay không.

“Bất quá Chu Mẫu nhiều khi đều ở trong lúc ngủ say đẻ trứng, trừ khi có người tiến công nơi đây, nếu không hắn chắc sẽ không để ý tới.” Phiến Khinh La nhẹ giọng giải thích, “Nơi đây có một tòa tượng đá con nhện, ngươi nhìn bên kia!”

Theo hướng nàng chỉ dẫn, Dương Khai quả nhiên nhìn thấy một cái tượng đá mông lung sừng sững ở cách đó không xa. Cái tượng đá này cực lớn vô cùng, hẳn là tạo hình một con nhện tám chân.

“Chu Mẫu bình thường tựu sinh hoạt tại bên trong, mà ta muốn lấy mấy cái gì đó, chính là nọc độc Chu Mẫu phân bố ra tới! Trong thiên hạ, chỉ có nữ nhân mạch Độc Quả Phụ mới có thể an toàn tiến vào cái cụ tượng đá kia bên trong.”

“Nói như vậy, Chu Mẫu chẳng phải là có thể cảm giác được huyết mạch của ngươi?”

“Ừm, nên vậy là như vậy.” Phiến Khinh La khẽ gật đầu, nàng cũng là lần đầu tiên tới nơi này, cụ thể là tình huống nào cũng không phải quá rõ ràng.

“Vậy ngươi cùng hắn thương lượng một chút, xem có thể hay không khiến nó đem chúng ta thả ra.” Dương Khai đề nghị.

“Ta thử xem a!” Phiến Khinh La cắn cắn môi đỏ mọng, cũng không có gì nắm chắc.

Nhắm mắt lại, dựa theo phương pháp mẫu thân lưu lại, nếm thử câu thông Chu Mẫu.

Một lát sau, bỗng nhiên một cái thanh âm kiều mị truyền vào tai tất cả mọi người, mà ngay cả Dương Khai cũng nghe được rõ mồn một.

“Ừm? Ngươi là nữ nhân mạch Độc Quả Phụ?”

Dương Khai thần sắc biến đổi, vặn vẹo nhìn về phía bốn phía, lại là cái gì cũng không nhìn thấy. Thanh âm kia nghe giòn mềm yếu mềm, dường như một cái mỹ phụ động lòng người đang nhẹ nhàng mềm giọng bên tai mình, làm cho người ta không khỏi tâm thần rung động.

Phiến Khinh La tranh thủ thời gian nhắc nhở: “Đừng sợ, đúng Chu Mẫu dùng thần thức đang cùng ta trao đổi!”

Dương Khai mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Có thể cùng người dùng thần thức trao đổi yêu thú!

Đây là lần đầu tiên gặp phải, yêu thú có thể làm được loại trình độ này sao? Ít nhất yêu thú lục giai là không được, nhưng Chu Mẫu này là yêu thú thất giai, nói không chừng thực sự có bản sự này.

Phiến Khinh La đã mở miệng đáp: “Vâng! Vãn bối bái kiến Chu Mẫu!”

“Hàn Phi Yên là gì của ngươi?” Chu Mẫu nhẹ nhàng mà hỏi.

“Đúng là gia mẫu!” Phiến Khinh La giờ phút này cũng cẩn thận từng li từng tí, không dám có chút qua loa.

“Hơn ba mươi năm… Thế hệ này cũng đã lớn lên rồi sao, bất quá thực lực của ngươi sao lại thấp như vậy?”

Phiến Khinh La cười khổ một tiếng: “Ra chút ít đường rẽ, qua ít ngày nên vậy có thể khôi phục.”

“Ừm.” Chu Mẫu nhẹ giọng đáp lời, tốt một lát mới nói: “Đã có thể tìm được, vậy thì đến nơi này của ta lấy đồ rồi đi thôi. Tốt xấu các ngươi mạch này theo ta cũng có chút sâu xa!”

Thấy nàng tốt bụng nói chuyện như vậy, Phiến Khinh La không khỏi thần sắc vui vẻ, vội vàng nói: “Chu Mẫu thứ lỗi, vãn bối đúng là cùng loại người bên cạnh cùng đi, có thể hay không cho hắn cũng theo ta cùng rời đi?”

Dương Khai kinh ngạc nhìn nàng một cái, không nghĩ tới nữ nhân này còn rất diễn giải nghĩa.

“Hừ!” Chu Mẫu hừ lạnh một tiếng, “Những người này làm hư ổ của ta, còn vọng muốn rời đi sao? Trừ ngươi ra, những người khác toàn bộ đều phải chết!”

“Chu Mẫu thỉnh khai ân…”

“Không cần nhiều lời!”

Phiến Khinh La cắn răng, nhìn thoáng qua Dương Khai, trong thần sắc hiện lên một tia giãy giụa, bất quá rất nhanh liền kiên quyết xuống, lớn tiếng nói: “Thỉnh Chu Mẫu khai ân, ta chỉ muốn dẫn hắn đi!”

“Làm càn!” Thanh âm Chu Mẫu nghe có chút não ý, ngay cả những con nhện tám chân bên ngoài đều sì sì nhả tơ nhện, hình thái bất thiện.

“Được rồi, cho ngươi năm ngày, chính mình cẩn thận cân nhắc hạ a. Năm ngày sau ta sẽ tỉnh lại lần nữa, đến lúc đó ngươi nếu không đi… Hừ, cũng đừng hòng đi nữa!” Chu Mẫu bất cận nhân tình, sau khi nói xong liền không có động tĩnh.

Cảm giác áp lực trên đỉnh đầu mọi người cũng đồng thời biến mất không thấy gì nữa, hiển nhiên hắn lại lần nữa lâm vào trong lúc ngủ say.

Đồng tử của Thu Ức Mộng cùng Lạc Tiểu Mạn run rẩy. Vừa rồi cuộc đối thoại giữa Phiến Khinh La và Chu Mẫu truyền vào tai các nàng, các nàng cũng cùng Dương Khai đồng dạng kinh hãi tới cực điểm, tựa hồ cũng không nghĩ tới thế gian sẽ có một con yêu thú cường đại như vậy.

Bạch Vân Phong nhưng lại đột nhiên khàn giọng liệt phổi kêu lên: “Năm ngày sau sẽ chết rồi?”

Chu Mẫu chưa hiện thân trước, mọi người tuy nhiên hoảng loạn, nhưng những con nhện kia cũng không làm gì họ, ít nhiều còn có cái chờ mong. Nhưng bây giờ tai họa năm ngày bày ở trước mắt, ai có thể tiếp nhận?

Dựa vào ca khúc đăng đỉnh giải trí, 1 tay nâng lên 1 đám siêu tân tinh… link bài hát đầy đủ !!

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 428: Hắn Không ở Nhà

Chương 427: Cướp Người

Chương 426: Đoạt Lệnh Kỳ