» Chương 313: Tránh Mà Không Thấy

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025

Converter: 2B Động
Lại không quản Phiến Khinh La phái cái này một đại hai tiểu ba nữ tử đi vào nguồn có mục đích gì, ba người các nàng phục thị ngược lại rất tri kỷ.

Một tòa lầu các này, lầu hai là nơi nghỉ tạm, lầu một là hồ tắm lớn, bạch ngọc gọt giũa mà thành, giá trị chế tạo xa xỉ, về phần lầu ba đảo không có gì đáng chú ý, đại khái chỉ là vị trí thưởng thức phong cảnh.

Tại mỹ phụ Vân Lệ sai sử, Nhược Vũ Nhược Tinh hai cái tuổi trẻ thiếu nữ một trái một phải dìu Dương Khai, cũng không quản hắn có cam tâm tình nguyện hay không vui, trực tiếp đưa hắn dẫn tới lầu một trước bể.

Bên trong hơi nước bốc hơi, hương hoa đập vào mặt, lại không biết lúc nào đã chuẩn bị xong một trì nước ấm, hơn nữa cái ao này đầy các loại nhan sắc cánh hoa.

Dương Khai sắc mặt một hắc.

Một đám ông lớn ở đây ngâm cánh hoa tắm, nghĩ thế nào cũng thấy quái dị.

“Công tử xin trước tắm rửa thay quần áo.” Mỹ phụ Vân Lệ từ đầu đến cuối trên mặt đều treo nụ cười thản nhiên, trông rất thuận mắt.

Dương Khai trầm mặt gật đầu.

Đợi rất lâu, phát hiện vô luận là nàng hay Nhược Vũ Nhược Tinh đều không có ý rời đi, không khỏi ngạc nhiên nhìn các nàng, nói: “Các đại nhân các ngươi không biết gọi các ngươi tới giúp ta tắm rửa sao?”

Mỹ phụ Vân Lệ hé miệng cười một tiếng, nũng nịu nói: “Nếu là công tử nghĩ… Nô tài bọn người nghe theo phân phó… Đại nhân nói rồi, ngài bất luận yêu cầu gì đều được thỏa mãn…”

Nói xong lời cuối cùng, âm thanh dần dần thấp, hai má bắt đầu hồng lên, cũng có chút ngượng ngùng.

Nhược Vũ Nhược Tinh lại càng căng thẳng thân thể.

“Không cần làm phiền, các ngươi đi ra ngoài trước đi.” Dương Khai khoát tay áo.

Mỹ phụ một đôi mắt hoa đào không khỏi lộ ra một vòng kinh ngạc, liếc Dương Khai một cái. Ngược lại Nhược Vũ Nhược Tinh, nghe được lời Dương Khai, như nằm mơ đại xá, đều không tự chủ được thở dài một hơi.

Ba người nhẹ nhàng cáo lui, Dương Khai lúc này mới cởi quần áo, nhảy vào bồn tắm giặt rửa thân thể.

Nước ao độ ấm ôn hòa, vừa vặn tẩy đi mệt mỏi đoạn thời gian này.

Cũng không biết Tô Nhan hiện tại thế nào. Theo hư không dũng đạo rời đi, hẳn là ngay lập tức có thể đến ngàn dặm bên ngoài, bọn họ bây giờ đang ở đâu? Lăng Tiêu Các thì thế nào rồi? Sư Công bọn họ trận chiến ấy kết quả ra sao?

Dương Khai có chút tâm phiền ý loạn.

Ngoài lầu các, Bích Lạc đang tức giận đứng chờ đợi, nàng thật sự nghĩ mãi không rõ vì sao đại nhân lại đối tiểu tử kia tốt như vậy, chẳng những cho hắn cung cấp chỗ ở tốt nhất, thậm chí ngay cả tỳ nữ tốt nhất trong hành cung cũng phái tới.

Ba người kia bất kể là tư sắc hay khí chất, đều xếp hạng thượng số trong nội cung, sự chăm sóc chu đáo như vậy, chính là khi các Tà Vương khác tới bái phóng cũng chưa từng có.

Tiểu tử kia nhìn là biết không phải loại đứng đắn gì, giờ khắc này sẽ không phải đã ăn Vân Lệ cùng Nhược Vũ Nhược Tinh rồi sao?

Như vậy tưởng tượng, Bích Lạc lại càng tức giận, trong lòng âm thầm cảm thấy không đáng cho ba nữ kia, Vân Lệ thì thôi, thủ tiết nhiều năm, lâu không được thỏa mãn, đối với phương diện này tất nhiên cũng là muốn, cùng tiểu tử kia cùng một chỗ, Thiên Lôi động đến địa hỏa chẳng có gì lạ, nhưng Nhược Vũ Nhược Tinh là tỷ muội cùng Bích Lạc lớn lên, hai người đều là tiểu nha đầu tâm tư đơn thuần. Thân thể trong sạch nếu thật là bị tiểu tử kia phá nát…

Lão nương thiến hắn! Bích Lạc trong mắt lóe lên một tia sát cơ, thiếu nữ tâm âm thầm hạ quyết tâm.

Đang phẫn nộ, đã thấy Vân Lệ cùng Nhược Vũ Nhược Tinh hai người cùng nhau từ bên trong đi ra.

“Ồ…” Bích Lạc giật mình, chợt vui mừng quá đỗi, tranh thủ thời gian xông lại kéo tay Nhược Vũ Nhược Tinh, vội vàng nói: “Các ngươi không sao chứ? Không bị hắn phi lễ đấy chứ?”

Nhược Vũ Nhược Tinh hai nữ mặt đỏ lên, tranh thủ thời gian lắc đầu.

Mỹ phụ Vân Lệ cười khúc khích: “Bích Lạc cô nương quá lo lắng, vị công tử kia trông không giống như là đồ háo sắc gì, rất nghiêm chỉnh đấy.”

“Không thể nào?” Bích Lạc lắp bắp kinh hãi, “Ngươi đem lời đại nhân dặn dò nói với hắn rồi?”

“Một chữ không sót.” Vân Lệ nhẹ gật đầu.

“Hắn sẽ không đối với các ngươi động tay động chân?” Bích Lạc nghiêng đầu nhỏ vẻ mặt không tin hỏi.

“Không có.” Vân Lệ cười nhẹ, “Không tin lời thì hỏi Nhược Vũ Nhược Tinh hai nha đầu.”

Bích Lạc hồ nghi nhìn về phía các nàng.

Nhược Tinh lắc đầu, đỏ mặt nói: “Bích Lạc ngươi nghĩ nhiều rồi, vừa rồi dọa hỏng ta rồi, ta còn tưởng người đó là dê xồm gì.”

“Chuyện lạ, sao có thể như vậy? Bổn cô nương xem nam nhân gần đây rất chuẩn, tiểu tử kia trông như một bụng ý nghĩ xấu loại hình, không có lý do không phi lễ đùa giỡn các ngươi nha.” Bích Lạc cau mày, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, hừ hừ nói: “Đúng rồi, đích thị là mới tới đột nhiên ngại ngùng chút ít, nam nhân mà, đều là cái đức hạnh đó, các ngươi cũng không phải chưa thấy qua những Tà Vương công tử tới hành cung làm khách, người nhìn các ngươi không chảy nước miếng, hận không thể ăn tươi các ngươi rồi ôm lên giường đi.”

Nghe nàng vừa nói như vậy, Nhược Vũ Nhược Tinh lại khẩn trương lên.

“Hắn chắc chắn là loại này, trước giả vờ nhã nhặn để giảm cảnh giác của các ngươi, sau đó thừa dịp các ngươi không sẵn sàng, liền thân thể lẫn tâm hồn cùng một chỗ ăn tươi, kỳ thật hắn chính là kẻ mặt người dạ thú!” Bích Lạc hai mắt sáng rực suy đoán.

“À…” Nhược Vũ Nhược Tinh lại càng sợ hãi.

Mỹ phụ Vân Lệ dở khóc dở cười: “Bích Lạc cô nương ngươi đừng hù dọa các nàng nữa, vị công tử kia hẳn không phải là người xấu gì… Hơn nữa, như hắn thực muốn động thủ… Chúng ta cũng không cách nào phản kháng…”

Bích Lạc hầm hừ nhìn nàng, bỗng nhiên nhào tới, một đôi tay chặt chẽ bắt được hai bầu mềm mại trước ngực Vân Lệ, dùng sức xoa nắn, nhe răng cười nói: “Xem ra Vân tỷ tỷ ngươi đã chuẩn bị tâm lý tốt rồi, có phải là hành cung chưa từng có nam nhân ở, những năm này không được thỏa mãn, mình nhịn không nổi muốn tìm lại rồi?”

Bỗng nhiên bị tập kích, hai hạt mẫn cảm trước ngực bị Bích Lạc tinh chuẩn xoa nắn, mỹ phụ Vân Lệ suýt nữa yếu đuối trong ngực nàng, trên khuôn mặt trắng nõn bỗng nhiên hiển hiện vẻ đỏ hồng say lòng người, cắn răng âm thanh như muỗi nói: “Ngươi nói mò mẫm cái gì?”

“Hừ, nhạy cảm như vậy, quả nhiên là rồi!” Bích Lạc chẳng những không buông tay, ngược lại còn làm nặng thêm, vận chuyển chân nguyên, hóa thành một luồng xung kích, tự đầu ngón tay có tiết tấu lao ra, hung mãnh kích thích hai hạt đỏ thẫm kia.

“Ưm…” Tiếng rên rỉ từ mỹ phụ trong miệng truyền ra, một đôi mắt hoa đào lập tức mê ly, trên da thịt cũng nổi lên hồng quang khác thường.

Âm thanh lọt vào tai, Nhược Vũ Nhược Tinh trong lòng nổi lên cảm giác kỳ lạ.

Bích Lạc hì hì cười một tiếng, đầu tiến tới giữa cổ trắng nõn thon dài của mỹ phụ, thè ra đầu lưỡi đinh hương, liếm liếm vành tai mỹ phụ.

Vân Lệ lập tức giật mình.

Nhược Vũ Nhược Tinh trợn mắt há hốc mồm mặt đỏ tới mang tai nhìn, thiếu nữ tâm như nai con chạy loạn.

Tuy sớm chỉ biết Bích Lạc tu luyện công pháp giống đại nhân là mị công, đối với chuyện nam nữ cũng hiểu rất nhiều, lại không nghĩ nàng điên lên lại không thể ngăn cản như vậy.

“Nha đầu chết tiệt kia, đừng làm loạn!” Mỹ phụ Vân Lệ cố nén chấn động trong lòng cùng vui thích thân thể, giãy dụa nhảy ra khỏi ngực Bích Lạc, hai cái chân đẹp suýt nữa duy trì không được trọng lượng thân thể, mềm nhũn không còn khí lực, mà ngay cả tiếng nói cũng rất kỳ lạ.

“Hừ! Quả nhiên chín mọng nữ nhân chính là không giống với.” Bích Lạc liếm liếm bờ môi đỏ thẫm, vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn, khóe mắt hàm xuân.

“Không cùng ngươi hồ đồ nữa, ngươi đi tìm Thiển Ảnh Thiển Ngấn hai nha đầu không được sao? Các nàng là đại nhân sai khiến cho ngươi tu luyện mị công. Ta cùng Nhược Vũ Nhược Tinh còn muốn phục thị vị công tử kia ăn điểm tâm đâu, chậm trễ thời gian cũng không hay.” Mỹ phụ Vân Lệ oán trách nhìn nàng một cái, tựa hồ cũng biết tính nết Bích Lạc, cũng như chạy trốn gọi Nhược Vũ Nhược Tinh nói: “Chúng ta đi.”

“Nha.” Nhược Vũ Nhược Tinh vội vàng đuổi kịp.

“Vân tỷ tỷ, buổi tối ta đi tìm ngươi nha.” Bích Lạc ở phía sau dùng giọng nũng nịu hô.

Vân Lệ quay đầu lại, trừng mắt nhìn nàng liếc: “Buổi tối ta cùng Nhược Vũ Nhược Tinh đều phải nghỉ tạm ở đây, ngươi có lá gan cứ tới đây đi!”

Tắm rửa xong, từ trong ra ngoài thay một bộ quần áo sạch sẽ.

Những bộ quần áo này đều là Phiến Khinh La sai người sáng sớm đi bên ngoài mua về, ngăn nắp sáng ngời, mặc lên người ngược lại rất hợp với hình thể Dương Khai, càng làm tôn lên phong thần bất phàm của hắn.

Mà ngay cả mỹ phụ Vân Lệ cùng Nhược Vũ Nhược Tinh hai nha đầu nhìn cũng mắt sáng rực.

Bên ngoài sớm đã dọn xong bữa sáng, các loại sơn hào hải vị, trông rất thuận mắt.

Mỹ phụ Vân Lệ vừa cho hắn múc cháo vừa nói: “Những thứ này đều là nô tài tự mình làm, công tử ăn lúc còn nóng.”

Dừng một chút lại cười nói: “Công tử hình thể này hơi gầy, hẳn là do quanh năm bôn ba bên ngoài nhỉ? Nên ăn nhiều chút bồi bổ thân thể.”

“Ừm.” Dương Khai nhàn nhạt lên tiếng, hồ nghi nói: “Đại nhân nhà các ngươi đâu?”

“Đại nhân hôm nay có việc phải xử lý.” Vân Lệ cười đáp.

“Ta còn tưởng nàng sẽ tới cùng ta ăn điểm tâm.” Dương Khai nhíu mày.

Nghe hắn vừa nói như vậy, mỹ phụ Vân Lệ cùng hai nha đầu đều ánh mắt kỳ quái, trong lòng lẩm bẩm xưng kỳ, càng không rõ Dương Khai rốt cuộc có địa vị gì.

Dám để Phiến Khinh La cùng ngồi ăn, năm Tà Vương khác đều không có phúc khí này nhỉ?

“Ta muốn đi tìm nàng, nên đi chỗ nào?” Dương Khai vừa ăn vừa hỏi.

Mỹ phụ Vân Lệ cười kiều diễm: “Đại nhân nói, mấy ngày nay hơi bận, gọi công tử ngươi có chuyện gì có thể đi hỏi Bích Lạc cô nương, nàng từ sáng sớm đã ở bên ngoài chờ đấy.”

“Bị xếp đặt một đường à!” Dương Khai hừ nhẹ một tiếng, hôm qua Phiến Khinh La còn nói hôm nay tới tìm mình, không ngờ hôm nay lại thay đổi, chắc chắn là biết mình muốn cùng nàng thương lượng chuyện rời đi, cho nên mới tránh mà không gặp.

Ăn sạch đồ ăn trên bàn, Dương Khai lúc này mới đi ra lầu các.

Nàng thiếu nữ Bích Lạc có chút xinh đẹp quả nhiên đứng ở bên ngoài chờ đợi, giữa hai đầu lông mày hơi có ý không muốn gặp Dương Khai, nhưng chuyện Phiến Khinh La phân phó, nàng cũng không dám chút nào ngỗ nghịch.

“Bích Lạc cô nương!” Dương Khai hô một tiếng.

“Ừm!” Bích Lạc nhàn nhạt đáp lời, trên mặt bày ra vẻ kiêu ngạo bẩm sinh vật gần.

Dương Khai cười khẽ, nói: “Ta muốn gặp đại nhân các ngươi!”

Bích Lạc nhíu mày, thần sắc không vui nói: “Đại nhân hôm nay cùng mấy vị trưởng lão trong thành thương nghị chuyện quan trọng, e là không có thời gian gặp ngươi.”

“Khi nào thương nghị xong?”

“Mấy ngày gần đây có lẽ đều không được, đại nhân rời khỏi Phiêu Hương Thành đã gần hai tháng, khoảng thời gian này lại chiến sự nhiều lần, rất nhiều chuyện đều cần nàng tọa trấn xử lý.”

Dương Khai thần sắc lạnh lẽo, tâm tình lập tức không vui.

Bích Lạc chần chờ một chút, có chút không tình nguyện nói: “Nhưng đại nhân đêm qua nói, để bù đắp lỗi lầm của nàng, cho phép ngươi vào bảo khố của nàng xem.”

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 418: Các Ngươi Hội Như Thế Nào Lựa Chọn

Chương 417: Hắn Là Thu Được Về Châu Chấu

Chương 416: Đánh Cuộc