» Chương 325: Lôi Kéo
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025
Converter: 2B Động
“Ngươi có muốn theo ta trở lại Thu gia không?” Thu Ức Mộng bỗng nhiên nghiêm túc đề nghị, trong đôi mắt một mảnh chân thành.
Đây tuyệt đối là một cơ hội. Thu Ức Mộng cũng có thể nhìn ra Dương Khai cùng Phiến Khinh La ở giữa “bằng mặt không bằng lòng”. Nếu như có thể đưa ra những điều kiện hữu hiệu để đả động hắn, thì không nghi ngờ gì là đã kéo về cho Thu gia một thành viên mãnh tướng. Nỗi khổ bị nhốt lần này cũng coi như có chút giá trị.
Thu Ức Mộng là nữ tử quyết đoán, tự nhiên biết rõ lúc này nên làm như thế nào.
“Thu đại tiểu thư ngươi nói đùa đi à nha?” Dương Khai thần sắc đạm mạc nhìn nàng, nhẹ nhàng cười lạnh.
“Ta rất nghiêm túc.” Thu Ức Mộng vuốt dưới bên tai toái phát, “Ta có thể cho ngươi đãi ngộ tốt hơn ở đây. Ngươi muốn cái gì cũng có thể, tu luyện tài nguyên, mỹ nữ phục thị, cái gì cần có đều có!”
“Thu tỷ tỷ…” Lạc Tiểu Mạn thở nhẹ một tiếng, không nghĩ tới Thu Ức Mộng vì lôi kéo Dương Khai rõ ràng có thể đưa ra những điều kiện phong phú như vậy.
Thu gia thân là một trong Trung Đô Bát Đại Gia, thế lực khổng lồ, vốn liếng hùng hậu. Trong thiên hạ rất nhiều người đều chen phá đầu nghĩ chui vào bên trong. Nhưng Thu gia cũng “mắt cao hơn đầu”, “thà thiếu chứ không lấy vật nát”, từ trước đến nay chỉ tiếp nhận những người tinh anh hoặc cao thủ từ bên ngoài.
Nhưng… cho dù là lôi kéo mấy người Thần Du Cảnh cũng không cần cái giá lớn như vậy a?
Người trước mắt này có giá trị như vậy sao?
Bất quá, Lạc Tiểu Mạn tuy tâm tư không mẫn tuệ bằng Thu Ức Mộng, nhưng sống cùng Thu Ức Mộng một thời gian lâu, cũng biết nàng xem người gần đây rất chuẩn.
Nàng đã dám nói như vậy, thì người nam nhân trước mắt này nói không chừng thật sự đáng giá lôi kéo!
Nghĩ như vậy, Lạc Tiểu Mạn cũng không dám nhỏ nhẻ dò xét Dương Khai nữa, ngay cả nhìn qua thần sắc của hắn cũng đoan chính hơn một chút.
“Thế nào? Ta rất chân thành nói với ngươi chuyện này.” Thu Ức Mộng thần sắc nghiêm túc nhìn qua Dương Khai, tiếp tục truy vấn.
Dương Khai nhướng mày. Không nghĩ tới nữ nhân này chẳng những tư chất, thực lực tốt, tâm tính cũng tương đương quyết đoán. Chỉ bằng các loại biểu hiện trong khoảng thời gian này của nàng, nếu nữ nhân này không chết non, ngày sau nhất định là một nhân vật!
“Thậm chí trước kia đã nói với ngươi, ngươi nếu muốn kết hôn nữ tử chi thứ của Thu gia ta, ta cũng có thể làm chủ đáp ứng ngươi. Vừa vặn ta có một biểu muội, dung mạo cũng khá, muốn cưới làm vợ hay làm thiếp đều tùy ngươi.”
Dương Khai thần sắc nghiền ngẫm nhìn qua nàng: “Nữ sắc không hấp dẫn được ta.”
Thu Ức Mộng khẽ cười một tiếng, mắt đẹp nước gợn lưu chuyển: “Thế thì vừa rồi…”
“Vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn.” Dương Khai bình thản ung dung, không có chút nào không có ý tứ.
“Vậy ngươi rốt cuộc có đáp ứng không?” Thu Ức Mộng thấy Dương Khai cẩn thận, càng phát ra cảm giác hắn khó chơi, không khỏi có chút tức giận.
Đổi lại những nam tử trẻ tuổi khác, chính mình đưa ra những điều kiện như vậy, chỉ sợ sớm đã phục tùng tại chỗ. Hắn lại vẻ mặt không sao cả, thậm chí ngay cả động tâm thần sắc cũng không có.
Tên hỗn đản này khẩu vị có gì đặc biệt?
“Không cần, ta bây giờ sống rất tốt.” Dương Khai cũng không định lại cùng nàng nói nhảm, dứt khoát từ chối.
Thu Ức Mộng khẽ giật mình, bỗng nhiên mỉm cười: “Ngươi vẫn nên suy nghĩ kỹ một chút. Nếu nghĩ thông suốt, tùy thời có thể tìm ta, đại môn Thu gia cho ngươi rộng mở!”
Nàng biết rõ loại nam nhân này không thể ép buộc, phải cho hắn quyền tự do lựa chọn. Nếu không, chẳng những không thành công, chỉ sợ còn hỏng việc. Trong lòng nàng cũng âm thầm ảo não chính mình vừa rồi đã vội vàng.
Nhưng nhìn hắn ung dung như vậy, Thu Ức Mộng liền không nhịn được có chút tức giận, cho nên mới hỏi nóng nảy chút ít.
“Nói chuyện khác đi. Ngươi có thể giúp ta và tiểu man truyền lời cho Yêu Mị Nữ Vương không?”
“Ta có thể gặp được nàng rồi mới nói.” Dương Khai nhíu mày, nhún vai nói: “Ngươi cũng thấy đấy, ta mình bây giờ coi như là tù phạm, bất quá đãi ngộ tốt hơn các ngươi rất nhiều mà thôi.”
“Cũng thế.” Thu Ức Mộng mỉm cười, “Mặc kệ thế nào, đều muốn cảm ơn ngươi. Lần này nếu có thể đại nạn không chết, ta trở lại Thu gia về sau nhất định sẽ vì Lăng Tiêu Các của các ngươi chính danh!”
Dương Khai đôi mắt sáng ngời, rạng rỡ sinh huy nhìn qua nàng, thật lâu mới hơi gật đầu.
Những lời này của Thu Ức Mộng, cuối cùng vì nàng tranh thủ được chút ít hảo cảm của Dương Khai.
“Các ngươi tự tiện nhé!” Dương Khai nói một tiếng liền nhắm mắt Ngưng Thần, bắt đầu tĩnh tọa.
Thu Ức Mộng xem một lát, phát hiện người này lại thật sự đang ở trước mặt mình và Lạc Tiểu Mạn khổ tu luyện, không khỏi nhịn không được cười lên. Nàng biết rõ đối phương đang muốn tiễn khách, lập tức cũng không dừng lại nữa, lôi kéo Lạc Tiểu Mạn nói: “Đi thôi.”
“Đúng rồi.” Vẫn chưa đi ra ngoài, Dương Khai lại bỗng nhiên gọi, “Các ngươi nếu muốn tắm rửa, thì để Vân Lệ và Nhược Vũ Nhược Tinh chuẩn bị chút ít nước ấm. Bể tắm ở lầu một, ta tạm thời cũng sẽ không rời khỏi gian phòng này.”
Thu Ức Mộng da mặt đỏ lên, lúc này mới biết mình và Lạc Tiểu Mạn khi lên lầu nói chuyện đều bị hắn nghe thấy không sót một chữ.
“Cảm ơn, hy vọng chúng ta về sau không phải kẻ địch!” Thật sâu dừng lại nhìn Dương Khai, Thu Ức Mộng thanh âm trầm thấp nói.
Xuống lầu một, Lạc Tiểu Mạn nhịn không được nhẹ giọng hỏi: “Thu tỷ tỷ, ngươi thật sự coi trọng người đó như vậy?”
Thu Ức Mộng thần sắc ngưng trọng, trầm tư một chút, gật đầu nói: “Ừm, trong số những người ta đã giao thủ, người này là lợi hại nhất. Hơn nữa, mới nửa tháng không thấy, hắn hình như lại cường lớn thêm không ít. Hắn tuy cảnh giới thấp hơn ta, nhưng ta ở trước mặt hắn, luôn có một loại áp lực vô hình.”
“Thế thì có thể là do chân nguyên của chúng ta bị giam cầm rồi. Nếu thật là khôi phục thực lực, chưa chắc sợ hắn!”
“Không…” Thu Ức Mộng chậm rãi lắc đầu, “Ta tin tưởng trực giác của mình. Liễu Khinh Dao của Liễu gia chỉ sợ cũng không bằng hắn!”
“À… Đệ nhất công tử Bát Đại Gia cũng không bằng hắn?” Lạc Tiểu Mạn trong hai tròng mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
“Là Thất Đại Gia, Dương gia bọn họ đều ở bên ngoài, không tính ở trong đó.” Thu Ức Mộng cười khổ một tiếng, nhớ tới phương thức bồi dưỡng đệ tử dòng chính của Dương gia, không khỏi có chút chẳng thèm ngó tới.
Nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên cảnh giác, Dương Khai cũng họ Dương, lẽ nào…
Chắc không đến mức. Nàng tuy không nhận biết Dương gia bọn họ, nhưng những người đó đều khó có khả năng ở độ tuổi này. Duy nhất chỉ có một công tử nhỏ nhất của Dương gia ở độ tuổi tương tự Dương Khai, nhưng nghe nói vị tiểu công tử đó bẩm sinh kém cỏi, căn bản không thích hợp tu luyện.
Bất quá, sự lạnh lùng vô tình và bá đạo ương ngạnh của người này, lại giống người Dương gia không sai biệt.
“May mắn người này không có bối cảnh gì. Nếu bối cảnh của hắn rất lớn, ha ha…” Thu Ức Mộng cười khổ lắc đầu. Khi ở Trung Đô, nàng từ trước đến nay “mắt cao hơn đầu”, những công tử ca kia ít có người có thể lọt vào mắt nàng. Lại không ngờ lần này “tĩnh cực tư động” đi ra ngoài một chuyến, lại gặp nhân vật như vậy.
Vừa nói chuyện, vừa đi ra ngoài phòng tìm được Vân Lệ, nhờ nàng giúp chuẩn bị chút ít nước ấm. Sau đó cảnh giác vạn phần tắm rửa ở bể tắm lầu một.
Lại không ngờ Dương Khai thật sự luôn ở lầu hai tu luyện không xuất hiện.
…
Từ ngày đó phát tiết những tích tụ lâu ngày ở cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Bích Lạc, tâm tính của Dương Khai cũng triệt để đạm bạc xuống.
Tu luyện chi đồ, “căng thẳng có đạo”.
Lần buông lỏng đó dường như đã tiêu trừ hoàn toàn sự mỏi mệt suốt hơn một năm của Dương Khai, cả người cũng từ trong ra ngoài rạng rỡ hẳn lên.
Dương Khai ẩn ẩn có chỗ cảm ngộ, tâm tình lại có chút ít tăng lên.
Tâm tình tăng lên, thể xác và tinh thần buông lỏng, ngay cả tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn không ít.
Mặc dù không có đan dược bổ sung thần thức lực lượng tương trợ, nhưng Dương Khai cũng vẫn không ngừng nhìn trộm Luyện Đan Chân Quyết.
Lần đầu nhìn trộm, hao hết thần thức lực lượng, chậm đợi mấy canh giờ, để thần thức phục hồi từ từ. Trong quá trình chờ đợi, hắn vận chuyển Chân Dương Quyết, một khắc cũng không buông lỏng.
Ngạo Cốt Kim Thân bí quyết và Hương Lô trong khoảng thời gian này cũng cuối cùng phát huy ra tác dụng. Hai thứ này đã bị phủ bụi rất lâu. Những chiêu quyền cước này đã rất lâu chưa dùng.
Bất quá, chỉ cần có cơ hội, Dương Khai đều nhớ lại sử dụng.
Ba ngày sau.
Phiến Khinh La trở về Phiêu Hương Thành.
Đầu tiên đi tới Phượng Hoàn Lâu.
Mấy ngày không thấy, yêu nữ này dường như càng phát ra diêm dúa lẳng lơ, vũ mị. Cả người lúc nào cũng tỏa ra xuân tình và mị ý như có như không. Thân hình mềm mại giống như liễu yếu dựa gió, nhìn như không chịu nổi một kích, kỳ thực chứa đựng lực lượng khổng lồ.
Đây là một trong những cao thủ nổi tiếng trong thiên hạ, bất luận kẻ nào cũng không thể khinh thường.
Mắt đẹp nước dịu dàng nhìn qua Dương Khai, kiều cười nói: “Tiểu hỗn đản, những ngày này rất trung thực nha.”
Dương Khai vẻ ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, hừ lạnh vài tiếng: “Ta có tự mình hiểu lấy!”
“Thôi nào, đừng tức giận.” Phiến Khinh La mềm giọng, mị thái mọc lan tràn, “Ta không phải để lại mấy người phu nhân phục thị ngươi sao? Sao nghe Vân Lệ nói ngươi một người cũng chưa ăn? Không ngờ, ngươi còn rất đứng đắn.” Phiến Khinh La kinh ngạc đánh giá hắn.
“Đúng vậy.” Dương Khai một hồi chột dạ.
Phiến Khinh La khanh khách cười nhẹ, cùng nhau đi lên, thổ khí như lan, nói khẽ: “Kỹ thuật của Bích Lạc cũng không tệ lắm phải không?”
“Cũng tạm được…” Dương Khai da mặt đỏ lên, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Ngươi yêu nữ này, giam giữ ta ở đây rốt cuộc muốn làm gì?”
“Không có muốn làm gì nha.” Phiến Khinh La kiều thân thể một chuyển, mang theo một mảnh mờ mịt hoa quang, bay bổng ngồi vào giường hương, cười mỉm nhìn qua Dương Khai, “Ngốc buồn bực rồi à?”
“Ngươi nói thử xem?” Dương Khai lạnh lùng nhìn qua nàng.
Phiến Khinh La nói: “Vậy tại sao không ra ngoài đi dạo một chút?”
“Ta có thể đi đâu?”
“Ngươi muốn đi đâu thì đi đó chứ, cũng không có người ngăn cản ngươi.”
Dương Khai trừng nàng một cái, bỗng nhiên kịp phản ứng, kinh nghi nhìn qua nàng: “Ngươi là nói, ta có thể rời đi lúc này rồi ư?”
“Đương nhiên, ta bao giờ nói ngươi không thể rời đi lúc này đâu? Khanh khách…”
“Ngươi nữ nhân này…” Dương Khai một bụng tức.
“Thôi nào, đừng tức giận.” Phiến Khinh La nghiêm sắc mặt, nghiêm túc nói: “Lần này trở về chính là muốn nói cho ngươi, ngươi có thể rời đi lúc này rồi. Muốn một người nam nhân, không phải giam giữ hắn là được. Điểm này ta sao không hiểu.”
“Không sai, ngươi giữ được người của ta, không giữ được lòng của ta!” Dương Khai nghiêm mặt gật đầu, kích động đề nghị nói: “Thế thì Truy Hồn Ấn…”
“Trước cứ giữ lại đi, bằng không ta tìm ngươi cũng không thấy.” Phiến Khinh La mấp máy cặp môi đỏ mọng, bộ dáng có chút ai oán.
“Được thôi.” Dương Khai cũng không miễn cưỡng nàng.
Tuy Phiến Khinh La nói hắn có thể rời đi rồi, Dương Khai lại không cảm thấy quá nhiều hứng thú. Ít nhất, không phấn khích như tưởng tượng.
Có lẽ là do biết yêu nữ này dù giam giữ mình bên cạnh cũng không có chút ác ý nào, cho nên tuy những ngày này bị nàng vây ở đây, cũng không có nhiều phản cảm.
Huống chi, mượn tên của nàng, Dương Khai cũng nhận được không ít chỗ tốt, cũng không thiệt thòi.
Nếu không phải lần đó xâm nhập thức hải của Phiến Khinh La đã gặp không ít hoạt động nội tâm của nàng, Dương Khai đã sớm trở mặt với nàng.
Dựa vào ca khúc đăng đỉnh giới giải trí, một tay nâng lên một đám siêu tân tinh… Link bài hát đầy đủ!!