» Chương 330: Tiêu Dao Tông, Nhất Tiêu Dao, Ngươi Hiểu
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025
Converter: 2B Động
Tại trong hung địa này, chỉ có thời khắc bảo trì trạng thái toàn thịnh mới có thể bảo đảm an toàn của mình.
Mặc dù là đang ngồi nghỉ ngơi, nhưng những người này cũng vẫn không có chút nào buông lỏng, một mực cảnh giác động tĩnh bốn phía, để phòng những tà linh màu đỏ kia đột nhiên giết ra.
Dương Khai xem thầm gật đầu, tò mò đánh giá Lãnh San liếc. Gần một năm không thấy, thiếu nữ lạnh như băng này bề ngoài giống như phát triển không ít.
Lãnh San tại trong một nhóm người này, thực lực không phải mạnh nhất, niên kỷ cũng không phải lớn nhất, nhưng quyền chỉ huy của mọi người lại đặt trên tay nàng. Đúng là dưới sự điều hành sắp xếp của nàng, một nhóm người này mới có thể đâu vào đấy như vậy.
Thân phận của nàng tại Quỷ Vương Cốc tương đối cao tính toán là một nguyên nhân, chỉ sợ cũng có cái lần thứ nhất tại Dị Địa lịch lãm rèn luyện trung tôi luyện ra không ít kinh nghiệm nguyên nhân.
Thanh niên Thẩm Dịch kia cũng cười ha hả ngồi ở một bên, thần sắc hiền lành nhìn qua Dương Khai.
Hắn tựa hồ cũng không biết Dương Khai đã đánh chết hai tinh anh đệ tử của Quỷ Vương Cốc, cũng không rõ lắm ân oán giữa hắn và Lãnh San.
“Ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Dương Khai tò mò hỏi. Hắn thật sự không nghĩ tới lần này đến hung thần tà động sẽ đụng phải người quen.
Tuy nhiên lúc ấy tại dị địa, quan hệ của Dương Khai cùng Tử Mạch muốn tốt hơn Lãnh San một ít, nhưng bởi vì thần thức lạc ấn trong đầu Lãnh San, giữa hai người vẫn có một chút liên lạc nhàn nhạt.
Chỉ có điều liên lạc này là đơn phương, Dương Khai có thể cảm nhận được Lãnh San, nàng lại không cảm nhận được Dương Khai.
“Ta tự nhiên có thể ở chỗ này.” Trên khuôn mặt lạnh như băng của Lãnh San hiện ra vẻ tươi cười. “Ngươi chẳng lẽ không biết đây là địa phương nào sao?”
“Hung thần tà động.” Dương Khai nhíu mày, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Âm Minh Quỷ Vương lãnh địa… Quỷ Vương Cốc, nguyên lai Quỷ Vương Cốc của các ngươi là ở Thương Vân Tà Địa.”
“Không sai.” Lãnh San nhàn nhạt gật đầu.
Dương Khai lập tức kinh nghi: “Quỷ Vương Cốc cùng Âm Minh Quỷ Vương có quan hệ?”
“Tuy nhiên đều có Quỷ Vương hai chữ, nhưng cũng không có quan hệ quá lớn, chỉ là thuộc về phạm vi quản hạt của hắn mà thôi.” Thẩm Dịch kia cười xen vào. “Xem ra Dương huynh ngươi đối với Thương Vân Tà Địa cũng không phải rất hiểu rõ a.”
“Ừm.” Dương Khai gật gật đầu.
Thẩm Dịch cười to nói: “Không sao, nếu có cái gì không biết, cứ việc hỏi ta. Ngươi nếu là ân nhân cứu mạng của sư muội, đó chính là bằng hữu của Quỷ Vương Cốc, dĩ nhiên là bằng hữu của ta, Thẩm Dịch. Mạo muội hỏi một câu, Dương huynh xuất thân nơi nào?”
“Sư huynh!” Lãnh San khẽ quát một tiếng. Nàng biết rõ sư môn của Dương Khai, nhưng chính là bởi vì biết rõ, mới cảm thấy sự tình trọng đại.
Lăng Tiêu Các trước kia không nổi danh, đúng vậy, tại Tà Chủ xuất thế về sau đã nghe tên thiên hạ.
Bởi vì Tà Chủ, tất cả người của Lăng Tiêu Các hiện tại cũng không được người chào đón. Hiện tượng này chẳng những ở bên ngoài như thế, tại Thương Vân Tà Địa cũng vậy!
Bởi vì Tà Chủ vừa xuất thế, liền mang đến chiến tranh cho Thương Vân Tà Địa, đó cũng không phải mỗi người đều hy vọng nhìn thấy.
Phát giác Lãnh San nhắc nhở, Thẩm Dịch xấu hổ cười một tiếng, khoát tay nói: “Khi ta không có hỏi, Dương huynh không cần phải để ý.”
Trong lòng cũng có chút tò mò. Dương Khai này rốt cuộc xuất thân địa phương nào, thế nào nói liên tục cũng không thể nói.
Dương Khai cười nhạt một tiếng.
“Ngược lại ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Lãnh San tò mò hỏi. Lăng Tiêu Các cách nơi đây xa vạn dặm, nghĩ tới đây đến, khẳng định rất phí trắc trở.
“Nghe nói tại đây có nhiều thứ, tới chơi đùa!”
Thẩm Dịch cùng Lãnh San cùng nhau ngạc nhiên, không khỏi liên tục cười khổ.
“Ngươi lá gan thật đúng là đại, một người rõ ràng cũng dám tới nơi này chơi đùa…” Lãnh San bất đắc dĩ lắc đầu. Bất quá nàng biết rõ sự cường đại cùng quỷ dị của Dương Khai, cho nên cũng không biểu hiện quá giật mình.
Có lẽ hắn thực có tư cách tới… chơi đùa.
“Đúng rồi, vì cái gì các ngươi đối phó là tà linh màu đỏ, ta cái này cùng nhau đi tới đụng phải đều là màu xanh lục.” Dương Khai hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
“Ha ha ha.” Thẩm Dịch cười to không thôi, giờ mới hiểu được Dương Khai thật sự là tới chơi đùa, nếu không làm sao ngay cả tình báo hung thần tà động cũng không thăm dò hết.
Lãnh San buồn cười, nhẹ nhàng mấp máy miệng.
Những người khác trong Quỷ Vương Cốc cũng vẻ mặt buồn cười nhìn qua Dương Khai.
Dương Khai hơi có chút thần sắc xấu hổ gãi gãi đầu.
“Được rồi.” Lãnh San ho nhẹ một tiếng. Thẩm Dịch lúc này mới chính sắc mặt, mở miệng hỏi: “Dương huynh ngươi đụng phải tà linh xanh lục cùng tà linh đỏ vừa rồi có chút không giống nhau a?”
“Ừm, màu đỏ không thể nghi ngờ cường đại không ít.”
“Chính là như vậy, hung thần tà động, càng đi vào bên trong, gặp được tà linh càng cường đại. Tà linh xanh lục chỉ có tại rất xa bên ngoài mới sẽ đụng phải, đều tương đối dễ dàng đối phó. Tà linh đỏ chỉ mạnh hơn tà linh xanh lục chút ít, cũng không tính toán rất khó ứng phó. Lại vào bên trong, còn có tà linh tím, tà linh đen, một loại so một loại lợi hại, hơn nữa thân thể cũng càng ngày càng ngưng thực. Tà linh đen đã có nguyên vẹn thật thể thân thể, đó là ngay cả cao thủ Thần Du Cảnh cũng phải nhượng bộ lui binh tồn tại. Giống chúng ta, nhiều lắm cũng chỉ có thể đánh chủ ý tà linh tím, nếu gặp phải tà linh đen, có lẽ hay là tranh thủ thời gian chạy a, không cẩn thận tựu muốn mất mạng ở nơi này.”
Dương Khai nghe được trong lòng vừa động. Tà linh tím, chỉ sợ tử khí tà thân của Nhạc Dục cùng tà hỏa của Tử Linh, đều là theo bản nguyên tà linh tím mà có được.
“Thì ra là thế!” Dương Khai khẽ gật đầu.
“Hơn nữa, hung thần tà động ngoại trừ bốn loại màu sắc tà linh bình thường này, Dương huynh ngươi còn phải chú ý một loại tà linh đặc biệt.” Thẩm Dịch đối với Dương Khai sau khi quan cảm đại sửa cũng có ý giao hảo, hơi có chút tri vô bất ngôn (không biết không nói) ngôn vô bất tẫn (biết gì nói nấy) ý tứ.
“À?” Dương Khai kinh ngạc nhìn xem Thẩm Dịch, phát hiện thần sắc hắn ngưng trọng đến cực điểm, hơn nữa trong mắt còn ẩn có một chút lo lắng thần sắc, không khỏi truy vấn: “Tà linh gì?”
“Hồn tà linh!” Thẩm Dịch trầm giọng nói, hơi cảnh cáo ngữ khí. “Thứ này cùng những tà linh khác lớn lên giống nhau, cực không dễ dàng phân biệt, nhưng nếu gặp phải, huynh đệ ta khuyên ngươi một câu, cũng đúng tranh thủ thời gian chạy!”
“Vì sao?”
“Bởi vì hắn hội thần hồn kỹ!” Thẩm Dịch nhếch nhếch miệng. “Chúng ta cũng chỉ là võ giả Chân Nguyên Cảnh, nếu gặp phải loại tà linh này căn bản không có cách nào ứng phó. Dương huynh ngươi có bí bảo phòng ngự thần hồn công kích không?”
Dương Khai lắc đầu.
“Vậy không dễ làm.” Thẩm Dịch khẽ nhíu mày. “Người tới nơi này, giống nhau đều mang theo chút ít bí bảo phòng ngự thần hồn công kích. Nếu điều kiện tốt, còn có thể mang theo một ít bí bảo khắc chế tà linh công kích. Bất quá Dương huynh ngươi tu luyện công pháp cùng chân nguyên thuộc tính vốn là khắc chế tà linh, đảo không dùng tại hồ cái này.”
“Không sao, hẳn không đến mức xui xẻo như vậy a.” Dương Khai ha ha cười một tiếng.
Tuy nhiên hắn không có bí bảo phòng ngự thần hồn công kích, nhưng trong đầu lại có thần hồn kỹ. Lực phòng ngự của Chi Cung hẳn không kém.
Cho nên hắn cũng không thế nào để ý.
“Ừm, cũng đúng, hồn tà linh giống nhau rất ít sẽ đụng phải.” Thẩm Dịch nhẹ gật đầu.
Mấy câu nói rằng đến, bầu không khí cũng trở nên vui vẻ hòa thuận.
Đang nói, xa xa, bỗng nhiên truyền đến một hồi thanh âm quái dị. Thanh âm này bén nhọn chói tai, như cây sáo, lại như quỷ khóc.
Người của Quỷ Vương Cốc nghe được thanh âm này cũng không khỏi nhất tề quay đầu hướng phương hướng phát ra thanh âm nhìn lại.
“Có động tĩnh.” Thẩm Dịch nghiêm sắc mặt, thấp giọng nói.
“Ừm, qua đó xem.” Lãnh San cũng khẽ gật đầu.
Dương Khai không hỏi, nhưng xem sắc mặt đám người kia, cảm thấy không hề giống xảy ra cái đại sự gì.
“Đi.” Thẩm Dịch mời mọi người đi. Nhìn nhìn Dương Khai nói: “Dương huynh không ngại, cùng đi thế nào?”
“Tốt!” Dương Khai gật gật đầu. Vừa rồi không cẩn thận thu bọn hắn một đoàn bản nguyên tà linh. Đã nói đền bù tổn thất bọn hắn, nên nói được thì làm được.
Chiếm tiện nghi của người khác nhưng không phải chuyện tốt.
Mọi người đi phía trước, Lãnh San cố ý rơi lại cuối cùng, cùng Dương Khai sóng vai mà đi.
“Yên tâm, không biết lại đối với ngươi làm gì.” Dương Khai cho rằng nàng có chút bận tâm, vội vàng nói trước một tiếng.
“Ta biết rõ ngươi không biết.” Lãnh San lắc đầu. “Ta không phải nói cho ngươi cái này.”
“À, vậy muốn nói gì?”
Lãnh San nhạt cười một tiếng: “Ta là muốn nói cho ngươi biết, chúng ta lần này tới hung thần tà động, thực sự không phải vì lịch lãm rèn luyện.”
“Không phải lịch lãm rèn luyện các ngươi tới đây làm gì?” Dương Khai nghi hoặc khó hiểu.
“Chúng ta là tìm người.”
“Tìm người?”
“Ừm, có mấy người ở bên ngoài giết không ít đệ tử của Tiêu Dao tông. Sau đó chạy đến đây. Quỷ Vương Cốc cùng Tiêu Dao tông cách nhau không xa, cho nên chúng ta liền bị kéo vào đến hỗ trợ.”
Dương Khai tùy ý liếc nàng một cái, phát hiện nàng khi nói đến Tiêu Dao tông, thần sắc hơi có chút phẫn uất.
Khẽ cười nói: “Tiêu Dao tông kia thường xuyên khi dễ Quỷ Vương Cốc các ngươi? Các ngươi lần này cũng không phải cam tâm tình nguyện đến a?”
“Chỉ ngươi biết nhiều!” Lãnh San lườm hắn một cái, càng phát ra khẳng định suy đoán trong lòng Dương Khai, thản nhiên nói: “Ta nói trước cho ngươi biết một tiếng, dù sao ngươi không thuộc về Thương Vân Tà Địa, mà người Tiêu Dao tông truy bắt là võ giả thế lực bên ngoài. Nếu đến lúc đó nhìn thấy đồng đạo có nguy nan, chỉ sợ sẽ rất khó làm.”
“Đồng đạo?” Dương Khai cười lạnh một tiếng. “Lão tử tông môn cũng mất, ở đâu ra đồng đạo?”
Lãnh San thần sắc buồn bã, nói: “Chuyện của Lăng Tiêu Các ta cũng nghe nói, ngươi… nén bi thương!”
Dương Khai hừ nhẹ một tiếng.
Có lẽ là bị Phiến Khinh La ảnh hưởng, lại có lẽ là bởi vì biến cố của Lăng Tiêu Các, cho nên Dương Khai bây giờ đối với chính tà cũng không thèm để ý. Thiên hạ đại thế cùng hắn cũng không có gì liên quan, nhìn người đợi sự tình cũng chỉ bằng cá nhân hỉ ác.
“Tiêu Dao tông kia muốn truy là người nào?” Dương Khai không khỏi lại có chút tò mò.
“Ngoài nữ nhân còn có thể là ai.” Lãnh San hèn mọn cười một tiếng. “Tiêu Dao tông, nhất Tiêu Dao, hàng đêm sênh ca thương không ngã, ngươi hiểu.”
“Ách… ta hiểu.” Dương Khai một hồi xấu hổ, không nghĩ tới Lãnh San lạnh như băng rõ ràng cũng có thể nói ra loại lời này.
“Hơn nữa nghe nói một đôi song bào thai, tư sắc bất phàm vô cùng, thực lực cũng mạnh nhất, hai người liên thủ rất có sáo lộ (đường theo động tác võ thuật).” Trong mắt Lãnh San âm thầm chảy ra chút ít khoái ý. “Các nàng giết mười đệ tử của Tiêu Dao tông, làm thật không tệ, bất quá đáng tiếc, cuối cùng vẫn bị buộc đến nơi đây.”
“Ngươi đối với Tiêu Dao tông rất có thành kiến a.” Dương Khai cười khẽ dò xét nàng. “Tiêu Dao tông có người ngấp nghé sắc đẹp của ngươi?”
“Hừ!” Lãnh San cao ngạo hất đầu, cũng không trả lời trực diện. Bất quá đáp án này đã đủ rõ ràng.
“Hắc hắc…” Dương Khai cười khẽ, bỗng nhiên nghiêm sắc mặt, thấp giọng hỏi: “Nếu thật sự bắt được hai nữ tử kia, các ngươi chuẩn bị làm như thế nào?”
“Ta cũng không biết.” Lãnh San lắc đầu. “Ta không muốn nhúng tay chuyện này, nhưng sư phụ phân phó xuống, chúng ta cũng chỉ có thể làm làm bộ dáng, không nhất định tựu thực bắt được. Đợi bắt được… nói sau.”
“Cũng thế.” Dương Khai nhàn nhạt gật đầu.
Dựa vào ca khúc đăng đỉnh giải trí, 1 tay nâng lên 1 đám siêu tân tinh… link bài hát đầy đủ !!