» Chương 340: Tự Tìm Đường Chết?

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025

Lão giả vừa nói như vậy, mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Nguyên lai hắn tốn sức tâm tư đem hồn tà linh dẫn tới, vì chính là muốn Dương Khai giúp bọn hắn bề bộn. Nếu như Dương Khai thật có thể xuất thủ tương trợ, hắn cũng không cần lại khổ cực thủ hộ bốn phía như hiện tại.

Đến lúc đó, bọn hắn cũng có thể an ổn ngồi trên đài cao, sống chết mặc bây như Dương Khai bọn người.

Chỉ cần kéo dài đến tà sát nước suối biến mất, tự nhiên có thể an toàn thoát thân.

Nếu không phải lão giả cố kỵ thực lực mọi người bên Dương Khai không tệ, đã sớm ra tay cướp đoạt đài cao của bọn hắn rồi, không cần phiền toái như thế?

Không thể không nói, kế hoạch của hắn quả thật không tệ.

Tiêu Dao tông Dư Khánh mắt thấy thế cục như thế phát triển, nhịn không được cười lên ha hả, nói: “Tiền bối hảo thủ đoạn, vãn bối bội phục!”

Vừa rồi lão giả biểu hiện tính trước kỹ càng, tin tưởng mười phần, Dư Khánh còn hơi sờ không được ý nghĩ, nhưng bây giờ lại nhìn, rõ ràng là đã sớm lập kế hoạch, chỉ sợ hắn đã sớm phát giác hồn tà linh tồn tại, cho nên mới bảo mình cùng các sư đệ hiến tế mị nô, để hắn có thời gian dẫn hồn tà linh đi qua.

“Hắc hắc, đi ra lưu lạc không có điểm thủ đoạn sao được, đều học điểm.” Lão giả âm hiểm cười, bên cạnh bốn người trẻ tuổi cũng cười không ngừng, tựa hồ rất sùng bái thủ đoạn của lão giả.

Quỷ Vương Cốc cùng Bảo Khí Tông một đám người mặt trầm như nước, phẫn nộ đến cực điểm, rồi lại vô kế khả thi.

“Tiểu hữu, cân nhắc thế nào?” Thế cục chiếm hết thượng phong, lão giả ngược lại không vội rồi, hắn vừa rồi khoe khoang khoác lác, để Dương Khai bọn người cầu xin hắn.

Trong mắt hắn, đám Chân Nguyên Cảnh này sớm muộn đều phải cúi đầu trước hắn, trừ phi bọn hắn muốn chết! Không có tu luyện ra thần thức, chỉ dựa vào một kiện thần hồn bí bảo đó, căn bản ngăn cản không nổi hồn tà linh công kích.

Nhiều nhất chỉ cần một hồi công phu, thần hồn của bọn hắn sẽ chịu trọng thương, đến lúc đó lão giả càng có thể cố định giá, cho nên hắn cũng không thúc giục, chỉ nhàn nhạt hỏi thăm một tiếng.

Dương Khai nhíu mày nhìn hắn, hừ nhẹ một tiếng, cũng không đáp lại.

Bên kia trên đài cao, Dư Khánh nhỏ giọng nói với lão giả kia: “Tiền bối, đợi lát nữa nếu bọn hắn không kiên trì nổi cầu xin ngài, ngài có thể nhắc lại một điều kiện được không?”

Lão giả nhíu mày: “À? Điều kiện gì?”

Dư Khánh không để lại dấu vết nhìn Hồ gia tỷ muội, trong mắt chảy ra dâm uế quang mang, liếm liếm bờ môi nói: “Bảo bọn họ giao đôi song bào thai này ra đây!”

Lão giả thâm ý sâu sắc nhìn Dư Khánh, hắn biết Tiêu Dao tông nô dịch dạy dỗ mị nô, mị nô cũng phân cấp bậc, nếu là song bào thai được dạy dỗ thành mị nô, có thể mang đến trợ giúp càng lớn cho nam đệ tử Tiêu Dao tông, nhất là Hồ gia tỷ muội thân mình thực lực bất phàm, tự nhiên khiến Dư Khánh rất để ý.

Tiêu Dao tông lần này bất kể phong hiểm truy vào hung thần tà động, chính là nhìn trúng Hồ gia tỷ muội là đôi song bào thai.

“E rằng khó dẫn ra.” Lão giả nhíu mày, hắn tuy có thể đoán chừng Dương Khai bọn người, nhưng bản thân cũng muốn Dương Khai hỗ trợ, nhắc lại yêu cầu quá phận, chỉ biết hoàn toàn ngược lại, làm không tốt trộm gà không được còn mất nắm gạo.

“Vãn bối có thể hiến tặng bốn mị nô cho tiền bối nữa, thế nào?” Dư Khánh nhỏ giọng đề nghị.

“Như thế có thể lo lo lắng…” Lão giả hài lòng gật đầu, “Vậy đi, đợi bên này xong, lão phu giúp ngươi bắt toàn bộ nữ tử bên kia! Ngươi lại cho ta tám cái mị nô, thế nào?”

“Tám cái nhiều quá, đôi song bào thai này xác thực giá trị bốn mị nô, nhưng hai nữ tử khác thì… sáu cái mị nô, không thể nhiều hơn nữa.” Dư Khánh mặt lộ vẻ ẩn nấp đau xót, coi như ăn thiệt thòi lớn.

“Đi, vậy sáu cái, nhớ rõ, ngươi nợ lão phu mười bốn mị nô rồi!” Lão giả cười hắc hắc, cũng rất dễ nói chuyện.

“Tự nhiên nhớ rõ.” Dư Khánh cũng tương đối hài lòng lần này đàm phán, không để lại dấu vết vỗ mông ngựa tâng bốc, “Tiền bối quả nhiên là cao nhân, xem ra cũng không quá trọng nữ sắc à.”

Nếu thật trọng nữ sắc, hắn đã không giao toàn bộ bốn nữ tử đối diện ra đây.

Đôi song bào thai hoa tỷ muội bên kia không cần nói, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, Quỷ Vương Cốc Lãnh San cũng tư sắc bất phàm, một thiếu nữ khác nhìn ngây thơ chút ít tuy kém ba người kia, thế nhưng có một phong vị khác.

Lão giả hèn mọn cười một tiếng, ngạo nghễ nói: “Nữ sắc tính toán cái gì, chỉ các ngươi những người trẻ tuổi tinh trùng thượng não mới để ý, lão phu nếu muốn nữ nhân, loại nữ tử nào không có được?”

“Vâng, tiền bối giáo huấn đúng.” Dư Khánh liên tục gật đầu, không dám phản bác, lúc này, xem lão giả cũng thuận mắt rất nhiều, lại nhìn Hồ gia tỷ muội, thậm chí nhịn không được lộ ra một tia tươi cười đắc ý, phảng phất đã bắt các nàng về Tiêu Dao tông, đang dùng các loại dược vật cùng thần hồn kỹ hoạt động giáo các nàng.

Bên này thỏa đàm, lão giả cùng Dư Khánh đều vui vẻ, ngay cả bốn người trẻ tuổi lão giả mang theo cũng mặt lộ vẻ vui mừng.

Bọn hắn biết, lão giả tìm được mười bốn mị nô sau, chắc chắn ban thưởng cho bọn hắn mỗi người một cái.

Mị nô à, vừa ấm giường, lúc mấu chốt lại hút khô tinh nguyên gia tăng tu vi, ai không muốn?

Mang theo một mị nô, từ nay về sau không còn cô đơn tịch mịch.

“Tiểu hữu, chớ nói lão phu không nhắc nhở ngươi, ngươi lại không muốn hợp tác, bạn bè của ngươi sợ có người phải chết rồi!” Lão giả nhàn nhạt nhìn Dương Khai bọn người, âm cười nói.

“Không nhọc hao tâm tổn trí!” Dương Khai ôn hòa trả lời.

“Hừ, không biết tán thưởng!” Lão giả mặt hơi giận, cười lạnh nói: “Đợi lát nữa ngươi không cầu lão phu, lão phu tuyệt đối sẽ không ra tay!” Dương Khai không để ý đến hắn, mắt không rời nhìn chằm chằm hồn tà linh phiêu đãng giữa không trung.

Ba người Bảo Khí Tông cũng cầm Ngũ Long Thúc Ấn, khẩn trương chuẩn bị.

Lão giả cùng Dư Khánh đàm phán, Dương Khai bên này cũng thương nghị xong biện pháp ứng đối.

“Dương huynh, ngươi chịu được sao?” Đào Dương hơi lo lắng, cầm kiện thần hồn bí bảo hình vòng tròn nói: “Nếu không ngươi mang theo cái này đi.”

“Đúng vậy, mang theo phòng ngừa vạn nhất.” Lãnh San nhẹ giọng an ủi, mày hơi lo lắng.

Vừa rồi Dương Khai nói muốn ra ngoài chém giết hồn tà linh đó, mọi người giật mình, chỉ cho là hắn điên rồi, Hồ gia tỷ muội càng thất kinh, liên tục khuyên can.

Hồ Mị Nhi mắt tràn ra lo lắng nước mắt.

“Không sao, ta có chừng mực. Thực ứng phó không được ta sẽ trở lại.” Dương Khai thần sắc bình thản.

“Vậy ngươi hết thảy chú ý.” Thẩm Dịch trầm giọng nói.

Dương Khai khẽ gật đầu.

Đúng lúc này, hồn tà linh đó lại há miệng, muốn thi triển thần hồn kỹ thét lên.

“Động thủ!” Dương Khai trầm quát một tiếng.

Ba đệ tử Bảo Khí Tông liền nhanh chóng rót chân nguyên vào Ngũ Long Thúc Ấn.

Ngũ long đều lộ ra, thừa dịp hắn thi triển thần hồn kỹ, miệng phun bạch sắc quang mang, định hồn tà linh tại chỗ.

Dương Khai cầm dương dịch trường kiếm, nhanh như chớp thoát ra, đón luồng tử sắc quang chóng mặt bùng nổ bay vút lên.

“Đương…” Đào Dương cũng vận dụng thần hồn bí bảo, triệt tiêu thần hồn công kích chứa trong tử sắc quang chóng mặt.

“Thật nhanh!” Thẩm Dịch nhịn không được kinh ngạc lên tiếng, chỉ trong nháy mắt, Dương Khai đã tới trước mặt hồn tà linh, trường kiếm trên tay múa kín không kẽ hở, không ngừng cắt thân thể hồn tà linh.

Tiếng tru lên càng lúc càng mạnh. Tử sắc quang chóng mặt từng luồng bùng nổ, Đào Dương cũng liên tiếp không ngừng búng ra thần hồn bí bảo, tuy nhiên vô pháp ngăn cản công kích dày đặc như vậy.

Mặt trắng bệch, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, thân hình suy sụp xuống.

Thẩm Dịch nhanh mắt nhanh tay, nhanh chóng tiếp lấy bí bảo của hắn, chắn phía trước, lúc này mới tránh cho mọi người vận rủi.

“Người trẻ tuổi ngươi muốn chết phải không?” Lão giả bên kia cũng phát hiện động tác táo bạo của Dương Khai, đồng tử co lại, nghiêm nghị quát.

Hắn không hề tốt bụng lo cho Dương Khai chết sống, chỉ là Dương Khai nếu chết rồi, sẽ không ai tạo ra phòng ngự tráo cho bọn hắn.

Nhưng Dương Khai mặc kệ tiếng hô của hắn, chỉ một mực tấn công mạnh thân thể hồn tà linh.

Ngắn ngủi một lát, thân thể tử doanh doanh của hồn tà linh liền ảm đạm đi không ít.

Nhưng thực lực của nó rõ ràng mạnh hơn tím tà linh bình thường rất nhiều, dù bị chân dương nguyên khí khắc chế, cũng không bị đánh tan.

“Không chịu nổi rồi!” Triệu Dung Bảo Khí Tông bỗng nhiên kiều quát một tiếng, sau khắc, nàng cùng hai người khác đều mặt tái đi, Ngũ Long Thúc Ấn trên tay ảm đạm xuống.

Năm đầu hình rồng trói buộc hồn tà linh, trực tiếp sụp đổ tán.

Khôi phục tự do, hồn tà linh không thể nghi ngờ triệt để nổi nóng. Ngũ quan vặn vẹo, một đạo màu tím quang mang nhanh chóng phóng tới Dương Khai.

Dương Khai tránh né không kịp, bị tử sắc quang mang này đánh thẳng vào đầu.

Đau đớn kịch liệt tự trong đầu khuếch tán, Chi Cung rõ ràng không ngăn cản nổi công kích nhằm vào thần hồn như vậy.

Chút thành tựu Chi Cung vốn bao bọc xung quanh óc, nhưng giờ phút này cũng bị đánh ra một lỗ hổng.

Dương Khai mặt bỗng nhiên tái nhợt, động tác trên tay ngừng lại một chút, chính lúc này, hồn tà linh nhe răng múa vuốt hướng Dương Khai lao tới.

Xoạt một tiếng, quần áo bị xé mở, bụng Dương Khai thoáng cái có thêm vài miệng vết thương thật dài, máu tươi chảy ròng.

“Dương huynh!” Một đám người kinh hô, mặt sợ hãi nhìn hắn.

“Muốn chết!” Lão giả kia hừ lạnh một tiếng, mặt tương đương căm tức, vốn trông cậy vào Dương Khai sẽ nhịn không được hợp tác với hắn, lại không ngờ người trẻ tuổi này cốt khí cứng rắn như thế, thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành, khiến kế hoạch của hắn toàn bộ thất bại.

Trúng chiêu thần hồn kỹ đặc biệt nhằm vào như vậy, với đặc thù của hồn tà linh, dù Thần Du Cảnh cao thủ e rằng cũng bị phá hủy thần trí.

Dương Khai một Chân Nguyên Cảnh tầng năm, sao có thể may mắn thoát khỏi?

Đáng đời! Lão giả trong lòng cười lạnh, không đồng tình, chỉ hơi tiếc hận.

Dương Khai chết rồi, hắn bên này cũng hơi phiền phức.

“Không sao!” Dương Khai bỗng nhiên lên tiếng, thân thể lung lay sắp đổ cũng thoáng cái ổn định lại, vội vàng tránh hồn tà linh tiếp theo công kích.

Trong đầu truyền cảm giác mát nhàn nhạt, tuy đau đớn khó nhịn, nhưng Ôn Thần Liên lại một lần phát huy tác dụng.

“Sao có thể?” Lão giả nghẹn ngào kêu lên, hắn Thần Du Cảnh, tự nhiên cảm nhận được lực lượng khủng bố chứa trong chiêu thần hồn kỹ vừa rồi, dù là hắn, cũng không dám bị chính diện đánh trúng, nhưng người trẻ tuổi kia làm sao chịu đựng được?

Quỷ Vương Cốc cùng Bảo Khí Tông mọi người cũng nhịn không được thở dài một hơi, ai nấy kinh dị nhìn Dương Khai, nghĩ thầm hắn có thần hồn bí bảo hiệu quả rất cao, cho nên mới phòng ngự được.

Bất quá dù Dương Khai có thần hồn bí bảo, khẳng định cũng chỉ có thể bảo vệ mình, nếu không vừa rồi hắn đã không lấy ra.

“Lại tới một lần!” Dương Khai vừa cùng hồn tà linh dây dưa bay múa, vừa hướng đài cao quát.

“À!” Lãnh San vội vàng đáp lời, nhanh chóng đi đến trước Triệu Dung, cầm Ngũ Long Thúc Ấn lên, Hồ gia tỷ muội sóng vai tiến lên, cùng Lãnh San một đạo rót chân nguyên vào Ngũ Long Thúc Ấn.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 581: Người Hủy Ta Một Lật, Ta Đoạt Người Ba Đấu

Chương 580: Giết

Chương 579: Không Phải Là Đến Báo Thù A?