» Chương 348: Ta Chính Là Ma Tướng Mông Thương
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025
Hơn mười dặm bên ngoài, Quỷ Vương Cốc, Bảo Khí Tông cùng Hồ gia tỷ muội đang nhanh chóng phản hồi.
“Các ngươi đều cùng tới đây làm gì?” Hồ Kiều Nhi vừa cùng muội muội chạy vội, vừa cười khổ cuống quýt hỏi thăm.
“Vậy các ngươi trở lại làm gì?” Lãnh San không đáp hỏi lại.
“Chúng ta quan hệ với hắn không giống ah!” Hồ Kiều Nhi đáp. Lời vừa ra khỏi miệng, lập tức đưa tới rất nhiều ánh mắt. Ý thức được trong lời nói có nghĩa khác, nàng vội vàng nói: “Chúng ta thật lâu trước kia tựu nhận thức, Huyết Chiến Bang cùng Lăng Tiêu Các là láng giềng.”
Nghe nàng nói vậy, mọi người mới hiểu vì sao trước kia Dương Khai và các nàng trông có chút thân mật. Nguyên lai còn có tầng quan hệ như vậy.
“Đi trở về rất có khả năng sẽ chết!” Thanh âm Hồ Kiều Nhi trầm trọng dần lên.
Lãnh San bĩu môi: “Đó là các ngươi. Chúng ta tốt xấu coi như là người của Quỷ Vương Cốc, thuộc phạm vi quản hạt của Âm Minh Quỷ Vương. Si Mị Võng Lượng không nhất định sẽ đối với chúng ta hạ sát thủ.”
Thẩm Dịch gật đầu: “Nói không sai. Ngược lại, Đào huynh các ngươi đừng đến chuyến vũng nước đục này thì tốt hơn.”
Đào Dương ung dung cười một tiếng: “Chúng ta là Bảo Khí Tông, càng sẽ không chết. Bốn lão gia này chỉ cần còn chút lý trí, sẽ biết giá trị của chúng ta.”
“Các ngươi… Ai!” Hồ Kiều Nhi không nói gì. Nàng làm sao không biết đám người kia đều đang tự mình kiếm cớ, kỳ thực là muốn đi giúp đỡ.
Dù sao trước kia Dương Khai đã nhiều lần cứu vớt họ trong nước lửa. Hiện tại Dương Khai gặp nạn, bọn họ nếu bỏ đi mặc kệ, chỉ sợ lương tâm không yên.
Nhưng đối mặt bốn đại cao thủ kia, những người này đi có làm được gì?
Kiến càng lay cây mà thôi!
Đang chạy vội, bên kia bỗng nhiên truyền đến tiếng rống giận rung trời. Chợt, xanh mơn mởn quang mang trên người Hồ gia tỷ muội đột nhiên sụp đổ tan, biến mất không thấy gì nữa.
Một đám người vội vàng dừng bước, kinh ngạc nhìn các nàng.
“Đây là sao vậy?” Hồ Kiều Nhi vẻ mặt nghi hoặc. “Ngươi không phải nói trừ phi lão gia hỏa kia chết, Phụ Cốt U Ảnh mới có thể phá giải sao?”
Mọi người giật mình, đột nhiên nhớ tới điều gì, tất cả đều hoảng sợ.
“Không thể nào? Mới có bao lâu ah.” Thẩm Dịch vẻ mặt không tin được.
Si Mị Võng Lượng mới đi chưa đến nửa canh giờ, chẳng lẽ đã chết rồi? Nhưng nếu không phải vậy, Phụ Cốt U Ảnh trên người Hồ gia tỷ muội vì sao đột nhiên sụp đổ?
Bốn người kia, liên thủ sau vô địch trong Thần Du Cảnh, rốt cuộc gặp phải nguy hiểm gì mà có thể trong thời gian ngắn như vậy mất mạng?
Xoát xoát…
Trước mặt hai đạo nhân ảnh bay tới. Mọi người vội vàng đề phòng, ngẩng đầu nhìn lại, chính là hai người trong Si Mị Võng Lượng trước đó đang nhanh chóng tiếp cận.
Một người là lão giả áo xanh bắt đi Dương Khai, một người là lão giả tử sam. Lão giả mặc hoàng lục hai màu không còn ở đó.
Hơn nữa, hai người kia cũng không còn sự ngang ngược càn rỡ và vênh váo hung hăng vừa rồi. Giờ phút này, họ sắc mặt tái nhợt, khóe miệng có vết máu đỏ thẫm chảy ra. Trên thân thể càng có nhiều đạo khí tức đen kịt bao quanh. Những khí tức này giống như độc xà, quấn lấy thân thể họ, khiến họ trông đặc biệt khủng bố.
Hai người đều bị thương rất nặng. Trong đó, lão giả áo xanh một cánh tay rũ xuống bên người, hiển nhiên đã gãy. Bụng lão giả tử sam có năm cái lỗ máu, trông giống như bị người dùng ngón tay khoét vào. Theo ông ta chạy vội, huyết thủy đỏ tươi róc rách chảy ra, vương vãi một đường.
Không thấy bóng dáng Dương Khai, tất cả mọi người trong lòng trầm xuống.
Hai người này thần sắc hốt hoảng, xoáy như gió lướt qua đỉnh đầu mọi người, ngay cả nhìn cũng không nhìn họ lấy một cái, tựa hồ nhận lấy sự kinh hãi rất lớn.
Sự chạy trốn và kinh hoảng của hai người càng làm cho mọi người thêm lo lắng.
Bốn người tiến đến, trong vòng nửa canh giờ chết hai người, còn hai người trọng thương bỏ chạy. Nguy hiểm bên kia đã không phải là thứ mà nhóm người trẻ tuổi này có thể chạm vào rồi. Nếu tiếp tục xâm nhập, chỉ sợ là thập tử vô sinh.
Hơn nữa, Dương Khai còn sống hay không cũng không biết chừng, rất có khả năng, Dương Khai cũng đã chết.
“Tỷ tỷ…” Hồ Mị Nhi nhẹ nhàng hô một tiếng, thần sắc kiên nghị nhìn về phía trong.
“Ừm.” Hồ Kiều Nhi lạnh mặt gật đầu, không nói một lời, cùng muội muội hai người thân như cầu vồng, như thiểm điện vọt vào.
Quỷ Vương Cốc và Bảo Khí Tông mọi người liếc nhau, cũng không do dự đi theo.
…
Dương Khai một thân chân nguyên ngưng tụ, bước tiến không nhanh không chậm, cẩn thận mà lớn mật tiếp cận mảnh chiến trường kia.
Không bao lâu, thi thể lão giả áo lục và lão giả áo vàng khắc sâu vào tầm mắt. Chứng kiến hình dáng cái chết của họ, Dương Khai không khỏi mi mắt co rút lại.
Hai người này, tuy thực lực cá nhân không tính đỉnh tiêm, chỉ có Thần Du Cảnh bảy tám tầng, nhưng Lãnh San nói qua, bốn người họ liên thủ rất lợi hại.
Cái gọi là ma linh, có thể trong thời gian ngắn phá vỡ thuật liên thủ của họ, hơn nữa đánh chết hai người, thực lực cường đại đã không thể hoài nghi.
Áo lục lão giả và áo vàng lão giả tử trạng đều cực kỳ thê thảm. Một người mất nửa người, chết không nhắm mắt. Người kia cũng huyết nhục mơ hồ, vô cùng thê thảm. Xem thương thế của họ, rõ ràng là bị ma linh một chiêu mất mạng, căn bản không có thời gian phản ứng.
Cách đó không xa truyền đến tiếng thở hổn hển. Dương Khai vội vàng ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy cách đó vài chục trượng, một thân hình khôi ngô đến cực điểm, trần truồng, tướng mạo cuồng dã Đại Hán bị một ngọn trường mâu dài vài trượng đóng xuống đất.
Ma linh!
Đây là ma linh thai nghén từ đại kén, cũng là thứ hội tụ tất cả tà sát nước suối, tinh hoa của mấy trăm chỉ tà linh mà thành.
Hắn khác với tà linh, đã có thân thể hoàn chỉnh, có tứ chi, ngũ quan, trông không khác gì một người.
Duy chỉ có bên ngoài thân thể hắn, từng đạo khí tức đen như mực bay múa. Mỗi một đạo khí tức đó đều chứa năng lượng gần như khủng bố.
Phát giác Dương Khai đến, ma linh chỉ nhàn nhạt liếc nhìn hắn. Ánh mắt trong hai tròng mắt căn bản không xem Dương Khai là gì.
Đồng thời, vài đạo khí tức màu đen ngoài cơ thể hắn bay thẳng đến Dương Khai cuốn tới.
Ma khí quay cuồng. Dương Khai thần sắc tự nhiên, thân thủ đỡ trước người. Một tầng chân dương nguyên khí ngưng tụ thành phòng ngự ngăn cản phía trước.
Phốc phốc phốc…
Ma khí xông tới bình chướng, chỉ đẩy Dương Khai lùi lại vài bước, không đột phá phòng ngự.
Ma linh hơi có chút kinh ngạc nhìn Dương Khai một cái, tựa hồ không nghĩ tới hắn lại có chiêu này. Ngẩn ngơ một chút, đúng là nhếch miệng cười dữ tợn với Dương Khai.
Chợt, hắn duỗi ra một bàn tay lớn cường tráng hữu lực, cầm trường mâu cắm ở bụng, gào rú, chậm rãi rút trường mâu ra khỏi bụng.
Cây trường mâu này, hẳn là bí bảo của bốn người Si Mị Võng Lượng. Dựa vào bí bảo ra uy, đóng ma linh xuống đất, hai người còn sống mới có cơ hội bỏ chạy.
Trường mâu từng tấc được rút ra. Ma linh chẳng những không có biểu lộ khó chịu, ngược lại vẻ mặt dữ tợn hưng phấn. Huyết thủy chảy ra. Chỉ là, máu tươi ma linh chảy ra không phải màu đỏ, mà là màu tím doanh doanh, quỷ dị không hiểu.
Không đợi hắn rút trường mâu ra hoàn toàn, Dương Khai đã động thủ.
Rầm rầm một tiếng xiềng xích bị vung vẩy vang lên. Một kiện bí bảo đột nhiên từ trong cơ thể Dương Khai bay ra, giữa không trung tản mát ra năng lượng cực nóng tinh thuần, phóng xạ khắp nơi.
Bị cổ năng lượng này ảnh hưởng, thân thể ma linh lại không tự chủ được run rẩy một chút. Những khí tức màu đen bay múa ngoài cơ thể cũng rụt vào trong thân thể.
Rầm rầm…
Giữa không trung tiếng xiềng xích càng phát ra thanh thúy vang dội. Trong tối tăm, tựa hồ còn chứa một loại lực lượng thần kỳ, khiến ma linh rất kiêng kỵ.
Trong thời gian ngắn, xiềng xích triệt để triển khai, dài không đầy ba thước, đỉnh có một cái vòng, tạo hình đơn giản, hơi giống xích chó.
Tỏa Ma Liệm! Bí bảo Dương Khai thu từ nguồn Khốn Long Giản. Vẫn luôn được ân cần chăm sóc bằng chân dương nguyên khí trong đan điền. Cho tới bây giờ chưa có tác dụng gì hắn, lúc này lại chủ động có phản ứng.
Nếu không có Tỏa Ma Liệm tồn tại, Dương Khai cũng sẽ không tùy tiện chạy đến đây.
Tỏa Ma Liệm là bí bảo tổ sư Lăng Tiêu Các lưu lại. Hắn có thể khóa lại ma khí của ma đầu ở nguồn Khốn Long Giản, chưa chắc không khóa được ma linh này.
Khi Tỏa Ma Liệm triệt để hiển hiện, ma linh vốn không xem Dương Khai là gì cuối cùng hoảng sợ. Thần sắc đột nhiên đại biến, kinh thanh nói: “Thuần dương chí bảo, ma khí khắc tinh!”
Đang khi nói chuyện, bàn tay lớn cầm trường mâu mãnh liệt co lại, trực tiếp rút trường mâu ra. Bất kể thương thế bản thân, dùng hết toàn thân khí lực, hung hăng ném trường mâu về phía Tỏa Ma Liệm.
Một tiếng xé gió bén nhọn, trường mâu gần như lập tức phá vỡ không gian quấy nhiễu, quỷ dị xuất hiện trước Tỏa Ma Liệm.
Nhưng cú đánh đủ để hủy thiên diệt địa này, lại đánh trượt.
Tỏa Ma Liệm bỗng nhiên trở nên chói vàng. Trường mâu không hề trở ngại xuyên thấu nó. Khoảnh khắc sau, kim quang lóe lên, Tỏa Ma Liệm xuất hiện ở cổ ma linh, vừa vặn khớp.
Tiếng xoẹt xẹt truyền ra. Ma linh tựa hồ bị dội nước sôi nóng hổi. Trên người không ngừng bốc lên khói trắng. Ma khí đen kịt ngoài thân thể cũng nhanh chóng bị trấn áp vào trong cơ thể.
Tiếng kêu thảm thiết truyền ra. Thân thể khổng lồ ma linh mạnh mẽ đâm tới, hai tay nắm lấy Tỏa Ma Liệm, muốn đẩy hắn ra. Nhưng vô luận dùng sức thế nào cũng không thể lay chuyển mảy may. Ngược lại, hai tay bị cháy khói trắng cuộn trào, kêu thảm thiết liên tục.
Tỏa Ma Liệm lúc sáng lúc tối, lập lòe bất định.
Ma khí đen kịt trên người ma linh cũng lúc hiện ra, lúc bị trấn áp.
Hai người hiển nhiên đang liều chết đấu.
Dương Khai trầm mặt, nhanh chóng lùi lại, vẻ mặt kinh nghi.
Hắn không nghĩ tới ma linh này lại có thể mở miệng nói chuyện.
Sự hình thành của ma linh, hắn tận mắt thấy. Chính là dùng bản nguyên trong tà linh tuyền nhãn làm đầu mối, hội tụ nước suối và tinh hoa của mấy trăm chỉ tà linh mà thành.
Ma linh hình thành như vậy, lý đương không có nhận thức gì mới đúng. Có thể nói tư tưởng hắn hẳn là trống rỗng, chỉ có bản năng.
Thế nhưng hắn liếc thấy ra Tỏa Ma Liệm là khắc tinh của ma khí! Tình huống này rõ ràng có chút không đúng.
Dương Khai thần sắc lập lòe, cũng không biết nên giải thích thế nào về mọi chuyện trước mắt.
Ma linh và Tỏa Ma Liệm tranh đấu không kéo dài bao lâu. Trước sau không quá một nén nhang, hai người liền phân thắng bại.
Tỏa Ma Liệm trấn áp triệt để ma khí của ma linh. Ma linh cũng không còn phản kháng giãy dụa, tùy ý thân thể mình toát ra sương trắng, khoanh chân ngồi dưới đất, hắc hắc nhe răng cười nhìn Dương Khai.
Không có chút sợ hãi khi sắp nhận lấy cái chết. Ngược lại hứng thú nồng đậm, mắt lộ ra dị sắc.
“Tiểu tử, ta chính là ma tướng mông thương. Ngươi dám làm tổn thương một phân thần của ta, bổn tọa ghi nhớ ngươi. Ngày khác nếu có cơ hội, bổn tọa sẽ đích thân bắt ngươi, bảo ngươi muốn sống không thể, muốn chết không được! Hắc hắc hắc hắc!”
Dựa vào ca khúc đăng đỉnh giải trí, 1 tay nâng lên 1 đám siêu tân tinh… link bài hát đầy đủ !!