» Chương 354: Uy Hiếp Ta?

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025

Đống lửa nhúc nhích, truyền đến từng đợt nổ vang, vô số ánh mắt tập trung trên người Dương Khai, lo lắng, ngoài ý muốn, khiếp sợ, hoảng sợ, khuất nhục cùng phẫn nộ, các loại tâm tình đan xen.

Trong nhóm người của Lôi Quang, một thanh niên bước ra, sắc mặt khó coi nhìn Dương Khai, trầm giọng nói: “Vị bằng hữu kia, có chuyện hảo hảo nói, có thể trước tiên thả người được không?”

Người của Phi Hồng viện cũng lập tức hưởng ứng, có người reo lên: “Mau thả Lê Phù sư tỷ!”

Thiên chi kiều nữ trong tông môn mình, nhân vật được vô số sư huynh đệ ngưỡng mộ, giờ phút này lại bị người dùng một chiếc giày dẫm lên khuôn mặt xinh đẹp. Những người trẻ tuổi của Phi Hồng viện nào chịu được?

Đây là khinh nhờn! Đây là vũ nhục!

Dương Khai híp mắt, trong mắt lóe hàn quang, nhếch miệng cười nói: “Có chuyện hảo hảo nói?”

“Chúng ta cũng không làm sao bằng hữu của ngươi, cách làm của bằng hữu ngươi hơi quá đáng a?” Thanh niên Lôi Quang kia không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp.

“Có ý tứ!” Dương Khai hắc hắc nở nụ cười, nghiêng đầu, nhìn về phía Quản Trì Nhạc, nói: “Tiền bối, ngươi cảm thấy thế nào?”

Mọi người ở đây, trừ Quản Trì Nhạc là cao thủ Thần Du Cảnh, những người khác đều chưa tới Thần Du Cảnh, tự nhiên không cảm nhận được hiểm nguy vừa rồi.

Hai đạo công kích thần hồn kỹ vô thanh vô tức đến từ cao thủ của Lôi Quang và Phi Hồng viện, nếu không phải Dương Khai đã sớm tu luyện ra thần thức, và có thần hồn kỹ phòng ngự, giờ phút này chỉ sợ đã mất mạng.

Trong mắt người khác, chỉ là Tạ Vinh quát lên động thủ, Dương Khai liền đã ra tay trước, hơn nữa cách làm tương đương dã man bá đạo.

Nhưng tình hình thực tế, chỉ có Dương Khai và Quản Trì Nhạc rõ.

Quản Trì Nhạc cũng có chút thất thần, ông không hiểu làm sao Dương Khai có thể bình an vô sự. Nghe Dương Khai hỏi, vội vàng đứng lên, thần sắc không còn tùy ý như trước, nhìn Dương Khai còn có một tia ngưng trọng.

Mắt hí trầm ngâm một lát, Quản Trì Nhạc lạnh cười: “Có thể nhẫn, không thể nhục!”

“Ha ha, tiền bối nói rất hay!” Dương Khai cười lớn. Chiếc giày dẫm trên khuôn mặt Lê Phù càng dùng sức hơn một chút.

“Ngươi… Ngươi dám đối với ta như vậy!” Lê Phù khàn giọng hét lên, lời vừa ra khỏi miệng, lập tức ngậm một miệng bùn cát. Trên dung nhan xinh đẹp đã không còn huyết sắc, trong mắt tràn đầy khuất nhục và không cam lòng.

Thực lực của nàng không coi là rất cao, tư chất cũng không thật tốt. Nhưng ở Phi Hồng viện, một tông môn nhị đẳng, cũng coi là không tồi rồi, hơn nữa nàng rất xinh đẹp, tự nhiên là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, ngày thường cũng có chút kiêu căng, trừ Hướng Sở ra, chưa bao giờ để nam tử cùng lứa khác vào mắt, lúc nào gặp phải khuất nhục như vậy?

Cảm giác được cát đất trong miệng, tưởng tượng tư thế mình đang bị người dẫm dưới chân, Lê Phù suýt nữa bất tỉnh.

“Câm miệng!” Dương Khai nhàn nhạt liếc nàng.

“Đờ mờ mày…” Tạ Vinh hiển nhiên cũng không cam chịu bị chế trụ. Mở miệng mắng lên.

Một câu chưa kịp mắng, há lớn miệng liền đón nhận một đấm của Dương Khai.

Oanh một tiếng, nửa câu lời nói phía sau của Tạ Vinh trực tiếp nuốt trở lại bụng, một ngụm hàm răng đổ năm sáu hạt, miệng đầy máu đen.

Trong thần sắc hoảng sợ, cũng không dám mở miệng nói chuyện nữa.

“Dừng tay!” Cho tới giờ khắc này, hai vị cao thủ Thần Du Cảnh của Lôi Quang và Phi Hồng viện mới vội vàng chạy đến. Hai người bọn họ bị thần hồn kỹ của Dương Khai công kích xong, lập tức nhận ra tình huống không ổn, vội vàng xông tới, nhưng vẫn không kịp.

Xoát xoát. Hai người đồng thời xuất hiện cách Dương Khai mười trượng, âm lãnh và cảnh giác nhìn hắn.

Quản Trì Nhạc bất động thanh sắc dịch thân, chắn ở vị trí trung tâm.

Dương Khai ngẩng mắt, thần sắc tự nhiên nhìn hai người vừa đến.

Hai người này thực lực cũng không cao lắm, so với Quản Trì Nhạc còn thấp, cũng chỉ ở trình độ Thần Du Cảnh hai tầng.

Dù sao cao thủ chân chính cũng đã được điều đi, người ở lại chỉ là để trông nom thế hệ trẻ tuổi, không cần cảnh giới quá mạnh.

Ba người đối mặt, khí thế trầm trọng và quỷ dị.

Rất lâu, hai người kia mới nhìn Tạ Vinh miệng đầy máu đen và Lê Phù nửa mặt lún trong đất bùn, mặt mo không khỏi đỏ lên.

Đệ tử hậu bối bị người khi dễ, trên mặt bọn họ cũng không sáng sủa. Huống chi, đây còn là chuyện xảy ra sau khi hai người bọn họ đánh lén trước, càng显得 bọn họ vô năng.

“Lĩnh giáo.” Cao thủ Thần Du Cảnh của Lôi Quang trầm giọng nói.

“Cũng vậy!” Dương Khai ôn hòa trả lời một câu.

Cao thủ Thần Du Cảnh của Phi Hồng viện vội ho một tiếng, chần chờ nói: “Người trẻ tuổi, trước tiên thả người đi, như vậy không hay lắm.”

“Đó là chuyện của các ngươi rồi, không liên quan đến ta!”

Sắc mặt người này hơi chìm xuống, nói: “Sao lại như thế?”

Cao thủ Thần Du Cảnh của Lôi Quang cũng mặt đầy không vui, mặt lạnh nói: “Người trẻ tuổi, chuyện vừa rồi, hai lão phu xin lỗi ngươi một tiếng, ngươi trước thả người thế nào? Cần biết làm người lưu một đường, ngày sau dễ tương kiến a.”

Hắn nói lấp lửng, người ngoài chỉ cho là hắn xin lỗi vì Tạ Vinh và Lê Phù vô lễ, nhưng Dương Khai lại biết hắn đang nói đến việc đánh lén mình.

Nhếch miệng cười một tiếng, Dương Khai thần thái phi dương: “Có một số việc, không phải xin lỗi là có thể giải quyết.”

“Ngươi muốn thế nào?” Sắc mặt cao thủ Lôi Quang đột nhiên chìm xuống. Mặc dù biết Dương Khai không đơn giản, nhưng hắn cũng không có sợ hãi, hiện tại chỉ là vì sinh tử của Tạ Vinh và Lê Phù bị đối phương khống chế, hắn mới nể mặt, với hắn mà nói, đây đã là cực hạn.

“Ta không muốn thế nào!” Dương Khai cười lạnh liên tục, chân nguyên trên tay phun ra nuốt vào bất định, như lưỡi rắn độc, nguy hiểm vô cùng.

Hắn hiện tại muốn biết rõ nhất là tại sao hai người kia lại có sát ý với mình!

Mình hôm nay mới cùng Hồ gia tỷ muội trở về đây, không có lý do gì đột nhiên trêu chọc đến sát cơ và nhằm vào này.

Hỏi thẳng nhất định là hỏi không ra, Dương Khai mơ hồ cảm thấy việc này có chút kỳ lạ, không khéo lại là có người tranh giành tình nhân với mình!

“Lão phu khuyên ngươi một câu, tranh thủ thời gian thả người, nếu không ngươi nhất định sẽ hối hận cả đời!” Cao thủ Lôi Quang dựa vào thân phận mình, lười dây dưa với Dương Khai như vậy, vừa nói chuyện chân nguyên đã như có như không rung chuyển, rất có ý tứ nếu Dương Khai không thả người, lập tức sẽ động thủ.

“Uy hiếp ta?” Dương Khai nhướng mày, trên mặt hiện ra một chút lệ khí.

“Ngươi có thể coi là như vậy!” Cao thủ Lôi Quang mặt lạnh đáp.

“Vậy còn ngươi?” Dương Khai đưa mắt nhìn sang cao thủ Phi Hồng viện, trong ánh mắt nheo lại tràn đầy nguy hiểm đang lóe lên.

Người này hừ nhẹ một tiếng. Không nói gì, hiển nhiên cũng là ý này.

“Tốt!” Dương Khai hơi gật đầu, thần sắc bỗng nhiên dữ tợn, chân nguyên trên hai cánh tay lập tức phun ra nuốt vào, đồng thời đánh úp về phía vai Tạ Vinh và Lê Phù.

Kèm theo hai tiếng giòn vang, sắc mặt Tạ Vinh và Lê Phù đột nhiên tái nhợt, chợt tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ miệng bọn họ.

Hai người đều bị chặt đứt một cánh tay!

“Ngươi…” Sắc mặt cao thủ Lôi Quang và Phi Hồng viện đại biến, hoảng sợ mà không thể tin nhìn Dương Khai, vạn không nghĩ tới hắn lại điên cuồng như vậy.

Quản Trì Nhạc càng giống như xem kẻ điên, ánh mắt cổ quái.

Tất cả người trẻ tuổi cũng vậy.

Dương Khai thần sắc lạnh lùng, nhẹ liếc hai người kia, trong mắt hiện ra hèn mọn khinh thường. Hừ lạnh một tiếng nói: “Chưởng tiếp theo, ta sẽ đánh vào ngực bọn hắn!”

“Ngươi dám!” Cao thủ Lôi Quang và Phi Hồng viện đồng thời tức giận, thật muốn bị đánh vào ngực, Tạ Vinh và Lê Phù sao còn mạng sống?

“Các ngươi có thể thử xem!” Dương Khai hèn mọn cười một tiếng.

Hai người không khỏi có chút thất thần, bọn hắn không nhìn thấy chút chần chờ và sợ hãi nào trên mặt Dương Khai, cũng không nghe ra bất kỳ sự uy hiếp hay đùa giỡn nào trong ngữ khí của hắn.

Hắn nói là nói thật.

Hai người giờ mới hiểu, người trẻ tuổi trước mắt này căn bản chưa sợ bọn họ, nếu không cũng sẽ không quyết đoán động thủ như vậy. Hơn nữa, cá tính của hắn nhất định là ăn mềm không ăn cứng, sự uy hiếp vừa rồi của hai người hiển nhiên đã chọc giận hắn.

“Nói vậy thôi. Ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới chịu bỏ qua!” Cao thủ Thần Du Cảnh của Phi Hồng viện hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi.

“Các ngươi không có cách nào cho ta đáp án muốn tìm.” Dương Khai cười hắc hắc, ánh mắt hơi chuyển động, nhìn về phía một chỗ trong bóng tối.

Tại phương vị đó, Hướng Sở không khỏi nhéo nhéo mũi. Trên khuôn mặt nho nhã hiện ra một vòng thú vị dáng tươi cười.

“Thiếu gia…” Cao thủ Thần Du Cảnh phía sau hắn lông mày không khỏi nhíu một cái, “Hắn đang nhìn ngươi?”

“Ừm.” Hướng Sở nhẹ nhàng gật đầu, “Người ta biết ta ở chỗ này đây, hắn làm sao mà biết?”

“Người trẻ tuổi kia trực giác quá nhạy cảm rồi!”

“Có lẽ vậy.” Hướng Sở trong lòng cũng có một loại cảm giác kỳ lạ, nhưng không giải thích được, nghĩ nghĩ. Tiêu sái cười một tiếng, suất lĩnh trước đi ra ngoài.

Một lát sau, liền đã tiếp cận địa điểm xảy ra chuyện, Hướng Sở giương giọng hô: “Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ta nghe thấy động tĩnh đánh nhau?”

Tựa hồ là cảm thấy người có thể chủ sự xuất hiện, không khí căng thẳng của hai phe đột nhiên dịu đi nhiều.

Tuy nhiên đệ tử Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu bên này có chút lo lắng, ngược lại đệ tử Lôi Quang và Phi Hồng viện nhìn có chút hả hê.

Bọn hắn cảm thấy, Dương Khai công kích Tạ Vinh và Lê Phù rõ ràng như vậy, nhất định sẽ bị truy cứu trách phạt.

“Hướng thiếu gia!” Ba cao thủ Thần Du Cảnh ở đây vội vàng phóng tới Hướng Sở hành lễ.

Hướng Sở chỉ là nhàn nhạt gật đầu, ôn hòa cười với Hồ gia tỷ muội.

Tạ Vinh và Lê Phù càng sau trước ồn ào: “Hướng thiếu cứu mạng, người này muốn giết chúng ta!”

Lời còn chưa dứt, Dương Khai vung tay cho hai bàn tay.

Bis bis… Hai tiếng, trong đêm tối vang vọng chói tai.

Hướng Sở nhíu mày, cách mấy chục trượng khoảng cách, liếc mắt với Dương Khai.

Trong ánh mắt ẩn ẩn có chút không vui, bất quá rất ẩn nấp.

“Hướng thiếu, việc này là như vậy…” Cao thủ Lôi Quang lập tức bước lên trước, định bẩm báo chuyện vừa xảy ra.

Hướng Sở lại giơ tay, ánh mắt đảo qua đám người, cuối cùng dừng lại trên người Hồ Mị Nhi, nói: “Mị nhi ngươi nói xem, rốt cuộc làm sao vậy?”

Hồ Mị Nhi trong lòng lo lắng cho Dương Khai, cũng không để ý cách xưng hô của Hướng Sở, lập tức kể lại chuyện vừa xảy ra từ đầu đến cuối.

“Là như vậy sao?” Hướng Sở nghe xong, nhìn về phía người của Lôi Quang và Phi Hồng viện hỏi.

Những người kia chần chờ một chút, cũng không biết nên trả lời thế nào, chỉ đưa ánh mắt về phía trưởng bối của mình.

Hướng Sở cười lạnh một tiếng: “Thế nào? Bổn công tử hỏi, không có người trả lời sao?”

Mọi người vội vàng cúi đầu xuống, đồng thanh nói: “Đúng vậy.”

Hướng Sở đột nhiên cười nói: “Đã như thế, đó chính là Tạ Vinh ngươi và Lê Phù cô nương làm không đúng. Mọi người tuy tông môn khác nhau, nhưng đã tới đây, đó chính là một phần tử cùng chống lại Thương Vân Tà Địa, nên giúp đỡ lẫn nhau. Các ngươi khiêu khích người ta trước, vị bằng hữu kia ra tay giáo huấn cũng là chuyện đương nhiên, tài nghệ không bằng người, chẳng trách ai. Còn không tranh thủ thời gian đứng dậy, bồi tội với chư vị Phong Vũ Lâu và Huyết Chiến Bang?”

đã đủ mập để thẩm :lenlut

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 482: Nhân Họa Đắc Phúc

Chương 481: Phong Thần Điện

Chương 480: Ngươi Thật Muốn Giết Ta?