» Chương 367: Cái Này Sẽ Là Của Ngươi Tông Môn?
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025
Chợt nhìn lên, tựa hồ hắn cũng giống chim chóc bay lượn trên bầu trời vậy, đầy trôi chảy hàm súc thú vị.
Càng làm cho Đường Vũ Tiên cảm thấy kinh ngạc chính là, con Ngân Huyết Kim Vũ Ưng của tiểu công tử phía trước rõ ràng cũng làm theo động tác tương tự.
Hai cánh vàng óng trải rộng, tiếng hót không ngừng trong miệng, cánh vạt áo động, xoáy lên từng đợt cuồng phong.
Chỉ có điều giờ phút này kim vũ ưng đã không còn tràn ngập địch ý như mấy ngày trước, tiếng kêu của nó dường như còn có một loại cảm giác muốn thân mật.
Theo thời gian trôi qua, khi một người một ưng hoàn toàn trùng khớp với nhau, tiểu công tử và ưng nhi đồng thời chậm rãi bay lên khỏi mặt đất.
Tựa hồ trong khoảnh khắc đó, nhân và ưng hoàn mỹ trùng khớp thành một khối, tuy hai mà một.
Đồ Phong và Đường Vũ Tiên đều ngây ngốc, vẻ mặt kinh ngạc.
Hai người bọn họ thực lực cường đại, cảnh giới cao siêu. Nhưng tự vấn lòng, đối với con kim vũ ưng này lại không có chút nào biện pháp. Cả Dương gia, ngoại trừ người chuyên môn chăn nuôi dạy dỗ chúng, kim vũ ưng đối với bất kỳ người nào đều sắc mặt không chút thay đổi, nhưng hôm nay nó rõ ràng cùng tiểu công tử chơi đùa.
Đây là sau khi tiểu công tử nhổ hai cây kim vũ của nó!
Trong nhất thời, hai vị huyết thị đều sinh ra một loại cảm giác không quá chân thật, liếc mắt nhìn nhau. Trong mắt đều là mê mang cùng khiếp sợ, không biết Dương Khai rốt cuộc dùng thủ đoạn thần kỳ gì mới có thể làm được điểm này.
Một lát sau, một người một ưng đã cách mặt đất hơn mười trượng.
Nương theo một tiếng cười to, Dương Khai bỗng nhiên thân thể chuyển, trực tiếp bay đến trên người kim vũ ưng, trong ánh nhìn của hai vị huyết thị. Kim vũ ưng một tiếng hót thanh thúy, giương cánh bay lượn.
Lưng kim vũ ưng không rộng, miễn cưỡng có thể ngồi xuống một người.
Nhưng vô luận là Đồ Phong hay Đường Vũ Tiên, đều có thể rõ ràng phát giác được, Dương Khai hiện tại căn bản không dùng một chút sức khí cùng chân nguyên, hoàn toàn là kim vũ ưng chở hắn bay lượn, hơn nữa là tự nguyện làm như vậy.
“Không phải nói súc sinh này rất mang thù sao?” Đường Vũ Tiên lập tức cảm thấy đầu có chút không quá đủ.
Đồ Phong há to miệng, bỗng nhiên cười hắc hắc: “Không sai, hắn quả thực khiến chúng ta thay đổi cách nhìn. Chẳng qua nếu như gần kề chỉ là như vậy… còn chưa đủ.”
Đường Vũ Tiên khẽ gật đầu.
Muốn huyết thị vui lòng phục tùng quy thuận, cũng không phải là một kiện đơn giản sự tình. Nhất là Đồ Phong cùng Đường Vũ Tiên hai người, đều là thực lực siêu tuyệt Thần Du Cảnh cao thủ, sao lại đơn giản thần phục chỉ vì một con ưng nhi thay đổi?
Hồi lâu sau, kim vũ ưng mới chậm rãi phi rơi xuống, khi cách mặt đất vài chục trượng. Dương Khai cũng thả người theo lưng nó nhảy xuống, kim vũ ưng thu hồi cánh, trực tiếp rơi vào trên đầu vai Dương Khai, nhu thuận đến cực điểm.
Cái mỏ chim cong cong kia, còn thân mật giúp Dương Khai sửa tóc.
“Tiểu công tử lợi hại.” Đồ Phong tự đáy lòng tán thưởng một tiếng.
Dương Khai sờ lên đầu kim vũ ưng, ha ha cười một tiếng: “Mấy ngày trước đắc tội nó. Tìm chút khí lực mới cùng nó hóa thù thành bạn.”
“Ngươi làm sao làm được?” Đường Vũ Tiên tò mò hỏi.
Dương Khai nghiêm sắc mặt, nghiêm túc nói: “Cảm thụ nội tâm của nó, khiến nó phát giác tâm ý của ngươi, là được rồi.”
Đường Vũ Tiên không khỏi nháy nháy mắt, lập tức cảm thấy thật thâm ảo.
“Đi thôi!” Dương Khai cũng không có khoe khoang ý tứ, nói một tiếng, lật mình lên người Đạp Vân Câu.
Mấy ngày kế tiếp, tốc độ của vài người vẫn không nhanh không chậm, nhưng quan hệ giữa kim vũ ưng và Dương Khai lại càng ngày càng thân mật, thậm chí con ngũ giai yêu thú này đã có thể rõ ràng hiểu Dương Khai các loại mệnh lệnh, vô luận là đơn giản hay phức tạp, tất cả đều có thể hoàn thành hào không tỳ vết.
Hai vị huyết thị lập tức kinh ngạc nhìn Dương Khai.
Ngay cả người chăn nuôi dạy dỗ kim vũ ưng của Dương gia, e rằng cũng không có bản sự này của Dương Khai.
Lần này nếu tiểu công tử thất bại trong đoạt đích chiến, ở Dương gia làm người nuôi ưng thật cũng không sai.
Dương Khai cũng âm thầm buồn cười, nếu không phải vì thu phục hai cái huyết thị này, hắn cũng sẽ không lớn phí công như vậy, chỉ là một con ngũ giai yêu thú, một cái Nô Thú Ấn đánh qua, dù bướng bỉnh không huấn cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.
Hết lần này tới lần khác hắn còn phải diễn vài ngày, vất vả rối tinh rối mù.
Lại là ba ngày sau.
Trước Lăng Tiêu Các.
Cả tông môn một mảnh phá thành mảnh nhỏ, tường đổ.
Đất khô cằn khắp nơi, nhà cửa sụp đổ khắp nơi.
Đại địa một mảnh rên rỉ.
Dương Khai sắc mặt tối tăm phiền muộn, tâm tình có chút trầm trọng.
Kéo mấy trăm năm tông môn, hôm nay đã thành phế tích. Nếu như là mấy năm trước, Dương Khai đối với nơi đây còn không có gì lòng trung thành. Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy về sau, Dương Khai đã đem nơi đây trở thành sư môn của mình.
“Đây là tông môn của tiểu công tử ngươi?” Đường Vũ Tiên tò mò nhìn Dương Khai, không biết tại đây vì sao một mảnh tiêu điều, tựa hồ có chút dấu hiệu bị người diệt môn.
Dương Khai xoay người xuống khỏi Đạp Vân Câu, khẽ gật đầu.
Đồ Phong đi lên phía trước, trên mặt đất tìm được một khối tấm biển cực lớn bị đốt cháy, tiện tay cầm lên lật ra. Đường Vũ Tiên hiếu kỳ đầy mình ghé qua nhìn.
Lần trước nàng hỏi thăm Dương Khai tông môn tương ứng thời điểm, Dương Khai tránh không đáp, làm cho nàng luôn để ý.
“Lăng tiêu…” Đồ Phong nhẹ giọng lẩm bẩm.
Tấm biển bị lửa thiêu đến không thành hình, chữ cuối cùng đã có chút không rõ, nhưng Đồ Phong và Đường Vũ Tiên kiến thức tự nhiên cũng không thiển, trong nháy mắt liền nghĩ đến một khả năng.
“Lăng Tiêu Các?” Trên mặt đẹp của Đường Vũ Tiên một mảnh kinh ngạc, cùng Đồ Phong liếc nhau, vội vàng hướng Dương Khai nhìn lại.
“Vâng!” Dương Khai khẽ gật đầu.
Hai vị huyết thị hít sâu một hơi, sắc mặt thay đổi!
Lăng Tiêu Các. Chỉ là một nhị đẳng tông môn, nhưng tông môn này bây giờ lại nổi tiếng khắp thế gian!
Nó là tông môn xuất thân của Tà Chủ!
Hơn nữa nghe nói trước kia cao thủ Thu gia tới đây thời điểm, tựa hồ cũng nếm qua lần đầu tiên thiệt lớn.
Đại tiểu thư Thu gia Thu Ức Mộng mất tích ở đây, ngay cả Lạc Tiểu Mạn của Tử Vi Cốc và Bạch Vân Phong của Bạch gia cũng mờ ảo không tin tức. Vài vị Thần Du Cảnh cao thủ bị thương.
Lần đó về sau, cao thủ Thu gia truyền ra tin tức, trong Lăng Tiêu Các có một vị cao thủ đứng đầu Thần Du phía trên.
Thần Du phía trên, không có nhị đẳng tông môn nào có nhân vật như vậy. Có một nhân vật như vậy tọa trấn, Lăng Tiêu Các hoàn toàn có thể trở thành nhất đẳng thế lực lớn!
Cũng bởi vì Thu Ức Mộng mất tích, cho nên cao thủ Thu gia mới dưới sự giận dữ, hỏa thiêu Lăng Tiêu Các.
Cho tới hôm nay, đại tiểu thư Thu gia cũng không có tin tức gì.
Đều là Bát đại gia, hai vị huyết thị Dương gia đối với những tin tức này tự nhiên rành mạch.
Biết được sư môn của Dương Khai, hai vị huyết thị quả thực bị chấn động.
Đồ Phong sững sờ cầm khối tấm biển kia, ném cũng không phải, cầm cũng không phải, thẳng mắt trợn trắng.
Dương Khai đã cất bước đi vào.
“Tiểu công tử chú ý, bên trong có không ít người.” Đường Vũ Tiên tranh thủ thời gian lên tiếng nhắc nhở.
“Có người?” Dương Khai khẽ giật mình, vội vàng thả thần thức điều tra một phen, lát sau thần sắc kinh nghi.
Quả nhiên có người, hơn nữa nhân số còn không ít, tối thiểu nhất cũng có mấy trăm người.
Vẻ mặt hồ nghi nhìn vào, vội vàng đi vào.
Đi một chút, quả nhiên nhìn thấy trong Lăng Tiêu Các một mảnh cảnh tượng khí thế ngất trời. Người qua lại đều là gương mặt quen thuộc, những người này… rõ ràng tất cả đều là đệ tử Lăng Tiêu Các ban đầu!
Có một đời tuổi trẻ, cũng có thế hệ trước, mỗi người đều đang bận rộn, quét dọn sửa sang lại phế tích trong tông.
Tựa hồ là muốn trùng kiến Lăng Tiêu Các.
Dương Khai thấy vẻ mặt mờ mịt.
Lăng Tiêu Các bởi vì quan hệ của Tà Chủ, bị định là tà tông, trước khi tông môn đại nạn đến, Lăng Thái Hư phân phát chín thành đệ tử, chỉ còn lại hơn một trăm người thông qua hư không dũng đạo rời đi tông môn.
Hiện tại sao lại xuất hiện nhiều người như vậy? Hơn nữa lại trùng kiến rầm rộ như vậy.
Bọn hắn sẽ không sợ Thu gia lại đến tìm phiền phức sao?
Đang mê mang, một đệ tử Lăng Tiêu Các đi ngang qua bỗng nhiên dừng bước, kinh nghi hướng hắn nhìn lại, thất thanh nói: “Dương Khai?”
Dương Khai quay đầu nhìn lại, phát hiện người này dĩ nhiên là Tào Chính Văn.
Vốn là đệ tử dưới trướng đại trưởng lão, về sau bị Bạch Vân Phong của Bạch gia chiêu mộ, nhưng bị Dương Khai trọng thương về sau, Bạch Vân Phong cũng không còn để ý tới hắn, Tào Chính Văn tại tông môn tu dưỡng nhiều tháng mới khôi phục thương thế, sự tình quy thuận Bạch gia cũng cứ vậy không giải quyết được gì.
Từ đó về sau, cả tông môn người đều có chút không quá chào đón hắn.
“Tào sư huynh!” Dương Khai tùy ý hô một tiếng.
Tào Chính Văn mặt lộ vẻ kinh hoảng, lùi lại mấy bước. Lần trước Dương Khai trong điện quang hỏa thạch trọng thương hắn, để lại cho hắn không ít tâm lý oán hận, giờ phút này gặp lại Dương Khai, phát hiện hắn so với lần trước mạnh hơn nhiều, tự nhiên trong lòng hoảng sợ.
Hai tiếng người nói chuyện rơi vào tai một bên, lập tức đưa tới không ít người chú mục.
Chờ phát hiện Dương Khai về sau, những đệ tử Lăng Tiêu Các kia mỗi người đều có chút vẻ xấu hổ.
“Dương Khai ở đâu?” Một tiếng quát khẽ từ nơi không xa truyền đến, âm thanh lọt vào tai, Dương Khai không khỏi tròng mắt hơi híp.
Hướng bên kia nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên tuấn tú ngẩng đầu bước đi từ bên kia tới, một thân trang phục màu đen tôn lên sự anh vĩ bất phàm của hắn, hai con ngươi như điện, lạnh lùng hướng Dương Khai nhìn lại.
Đợi cho trước mặt Dương Khai ba trượng nơi đứng lại, thần sắc đạm mạc liếc nhìn Đồ Phong và Đường Vũ Tiên. Đôi mắt như điện kia khi nhìn đến Đường Vũ Tiên, không khỏi có chút sáng ngời.
Chợt lại thu liễm, hơi ngẩng đầu chăm chú nhìn Dương Khai, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, nói: “Dương sư đệ, ngươi đã trở lại.”
Dương Khai cũng nhếch miệng cười: “Giải sư huynh!”
Giải Hồng Trần, lúc trước là một trong những đệ tử hạch tâm Lăng Tiêu Các. Ân oán giữa Dương Khai và hắn quả thực đếm không xuể.
“Về là tốt rồi.” Giải Hồng Trần thần sắc bình thản gật đầu, giữ phong thái sư huynh đầy đủ, mang trên mặt nhàn nhạt kiêu căng nói: “Đã trở lại, giúp một tay trùng kiến tông môn đi, vừa lúc hiện tại nơi này cũng thiếu nhân thủ. Xem ra Dương sư đệ mấy năm này bên ngoài cũng trưởng thành không ít, nơi đây có rất nhiều chỗ cho ngươi đại triển thân thủ, sẽ không làm ngươi thất vọng đâu.”
Dương Khai khẽ chau mày.
Đồ Phong và Đường Vũ Tiên không khỏi kinh ngạc, thần sắc cổ quái đến cực điểm.