» Chương 369: Ta Không Nợ Ngươi

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025

Buổi sáng đã ra ngoài chúc tết, trời tối đen mới về nhà. Hôm nay chỉ có hai canh. Ngày mai còn phải tiếp tục ra ngoài, bất quá đổi mới sẽ không ngắt đoạn.

Phiến Khinh La, cái tên này không phải là có thể tùy tiện nhắc đến.

Mắt thấy công tử nhà mình lớn mật không kiêng nể như vậy, hai vị huyết thị lập tức ghé mắt, biểu lộ đặc sắc hiện ra.

Thu Ức Mộng à! Đại tiểu thư Thu gia, nhân vật phong vân trong Trung Đô, mục tiêu theo đuổi của tất cả đại công tử thế gia, từ trước đến nay chưa ai dám đối xử với nàng như vậy.

Hết lần này đến lần khác bị đối xử như vậy, nàng vậy mà cũng không công kích, chỉ giống như một nữ tử bình thường giãy giụa.

Liếc nhau, cả hai đều nhìn ra thần sắc hưng phấn trong mắt đối phương.

Trong này có kỳ quặc! Đồ Phong và Đường Vũ Tiên thầm nghĩ trong lòng.

“Buông tay!” Thu Ức Mộng giãy không thoát, hàm hồ kêu lên một tiếng.

Dương Khai uy hiếp nhìn nàng một cái, lúc này mới chậm rãi buông tay, lui ra sau vài bước.

Nhíu mày, Dương Khai thần sắc đạm mạc nói: “Ta không nợ các ngươi cái gì, các ngươi gặp phải cũng chỉ là gieo gió gặt bão, cùng ta không có nửa điểm quan hệ.”

“Vô tình vô nghĩa!” Thu Ức Mộng cắn răng.

“Đừng nói lời dễ gây hiểu lầm như vậy, chúng ta vốn là bình thủy tương phùng, không có gì tình nghĩa!” Dương Khai hừ lạnh một tiếng.

Thu Ức Mộng lập tức khí khổ, nàng phát hiện những thủ đoạn trước kia vốn xuôi chèo mát mái của mình, trên người Dương Khai lại không có nửa điểm tác dụng. Nếu dùng với các công tử Trung Đô khác, những người đó cam đoan vui vẻ chịu đựng, đắc ý rồi, sao lại lãnh đạm đối đãi như hắn?

“Ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi ngươi, có chỗ nào thuận tiện nói chuyện không?” Dương Khai nhìn xung quanh.

Thu Ức Mộng bĩu môi. Bất quá tâm tư chuyển động, vẫn gật đầu nói: “Đi theo ta.”

Xung quanh rất nhiều đệ tử Lăng Tiêu Các ai nấy đều vẻ mặt mờ mịt, cảm giác khó hiểu.

Vừa rồi Dương Khai và Thu Ức Mộng đối thoại bọn họ không nghe được, chỉ thấy được cái cảnh mập mờ đó.

Thu Ức Mộng, bọn họ cũng nhận thức, sao nhìn lại thấy Dương Khai dường như là cố nhân của nàng, hơn nữa quan hệ còn không cạn.

Hắn rốt cuộc có năng lực gì, rõ ràng có thể kết giao với nhân vật lớn như đại tiểu thư Thu gia.

Đợi một đám người rời đi không lâu, Giải Hồng Trần mới đầy bụi đất từ trên trời rơi xuống, truy đuổi lâu như vậy, hắn ngay cả một cọng lông kim vũ ưng cũng chưa bắt được, lại suýt nữa bị kim vũ ưng làm bị thương.

Sau khi rơi xuống đất, thình lình phát hiện Dương Khai đã không thấy bóng dáng.

“Dương Khai đâu rồi?” Giải Hồng Trần mặt lạnh hỏi thăm người xung quanh.

“Bị Thu tiểu thư mời đi.” Bên cạnh có một sư đệ đáp.

“Mời đi?” Giải Hồng Trần nhíu mày, vẻ mặt không tin, “Ngươi xác định là mời đi hay sao?”

Sư đệ đó nhìn mặt mà nói chuyện, cũng không dám khẳng định như vậy, chỉ ngập ngừng nói: “Dường như là bị Thu tiểu thư gọi đi.”

Giải Hồng Trần lúc này mới hài lòng gật đầu, bất quá lại nghi ngờ, Thu Ức Mộng gọi hắn đi qua làm gì? Chỗ này hiện tại nên do ta làm chủ mới đúng, hắn có tư cách gì bị gọi đi?

Nghi hoặc dưới, vội vàng hướng chỗ tạm nghỉ của Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn đi đến.

Trong một căn phòng, Thu Ức Mộng, Lạc Tiểu Mạn và Dương Khai phân ngồi ở một bên bàn.

Phòng rất đơn sơ, bên trong không có bao nhiêu bài trí. Nhìn ra được là mới xây dựng, đại khái là để cung cấp chỗ ở cho Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn.

Ngoài phòng, Đồ Phong và Đường Vũ Tiên hai người như môn thần đứng đó, tám phong bất động, thần sắc lạnh lùng.

Thu đại tiểu thư tự mình châm trà nước, lúc này mới ngồi xuống, vuốt tóc mai, nhìn qua Dương Khai nói: “Có gì muốn hỏi, cứ việc hỏi đi!”

“Nàng lúc nào thả các ngươi đi?” Dương Khai nâng chén trà, thuận miệng hỏi một câu.

“Một tháng trước à.” Thu Ức Mộng cười khổ một tiếng, tự nhiên biết Dương Khai trong miệng nàng là Yêu Mị Nữ Vương Phiến Khinh La. “Nàng xác thực không làm khó chúng ta, chỉ đưa chúng ta dạo một vòng trên chiến trường, trước khi quyết chiến bắt đầu, liền để chúng ta rời đi.”

“Có thu hoạch gì?”

“Thay đổi không ít cái nhìn, ha ha.” Thu Ức Mộng trầm ngâm hồi lâu, khẩn thiết nói: “Trước kia ta chỉ cho rằng người trong Thương Vân Tà Địa đều đáng chết, nhưng bây giờ không dám nghĩ như vậy nữa. Ta thấy không ít người vô tội bị những người tự xưng là chính nghĩa tàn nhẫn giết chóc. Cũng nhìn thấy rất nhiều thế lực bên ngoài, làm xằng làm bậy trong Thương Vân Tà Địa. Nàng nói không sai, thế giới này không chỉ có hai màu đen trắng, trong lòng mỗi người đều có tà ma, mỗi người cũng có thể trở thành tà ma, chỉ xem có giữ được bản tâm hay không.”

“Ừm.” Dương Khai nhàn nhạt gật đầu, Thu Ức Mộng có thể có thay đổi như vậy, xác thực khó được.

Phiến Khinh La đưa nàng lên chiến trường là đúng.

Có thể Phiến Khinh La hy vọng nàng có thể dùng lực lượng Thu gia, để thay đổi cách nhìn của thế nhân đối với Thương Vân Tà Địa, cho nên mới tốn công như vậy.

“Sau khi trở về, ta liền tới đây.” Thu Ức Mộng nở nụ cười hớn hở.

“Vậy Thu gia các ngươi có biết ngươi bình an rồi không?” Dương Khai nhíu mày.

“Đã truyền thư về rồi.” Thu Ức Mộng gật đầu, “Bên Tử Vi Cốc cũng truyền tin qua, về phần Bạch gia…”

Dương Khai ánh mắt hơi ngưng tụ, thẳng tắp nhìn chằm chằm Thu Ức Mộng.

Hắn khẽ cười một tiếng: “Ha ha, đừng khẩn trương, ta và tiểu man nói với Bạch gia, Bạch Vân Phong bị thủ hạ Lôi Đình Thú Vương truy bắt, bất hạnh bỏ mình, cùng ngươi và nữ nhân kia không có vấn đề gì.”

“Như thế tốt lắm!” Dương Khai hài lòng mỉm cười, tuy nói cái chết của Bạch Vân Phong xác thực không có bao nhiêu liên quan đến hắn, nhưng chân tướng sự việc nếu truyền ra, chỉ sợ Bạch gia cũng sẽ không từ bỏ ý định.

Những thế lực lớn đó, nổi tiếng là không nói đạo lý, nếu không Lăng Tiêu Các cũng sẽ không gặp tai họa.

Thu Ức Mộng chậm rãi vươn vai, đường cong uyển chuyển lộ ra, nàng nhưng lại không thèm để ý chút nào, lạnh nhạt nói: “Ta đã từng nói với ngươi, nếu một ngày kia ta có thể thoát khốn, nhất định giúp Lăng Tiêu Các các ngươi chính danh! Hiện tại ta, không có năng lực này, cho nên chỉ có thể trước tiên ở đây trùng kiến, rồi mới đưa ra quyết định.”

Thu Ức Mộng tuy là đại tiểu thư Thu gia, nhưng việc chính danh cho Lăng Tiêu Các thật sự là trọng đại, không phải nàng một mình có thể quyết định.

Tối thiểu, cũng cần một người phát ngôn của siêu cấp thế lực dẫn đầu mới được.

“Công việc trùng kiến ở đây là do ngươi chủ trì?” Dương Khai kinh ngạc nhìn nàng.

“Thế ngươi cho rằng ai?” Thu Ức Mộng hé miệng cười duyên, “Lăng Tiêu Các bị định là tà tông. Ta như không ra mặt, ai dám ở đây xây dựng rầm rộ? Ta vốn chuẩn bị tạm thời coi đây là một sản nghiệp của Thu gia, đợi sau này tìm cơ hội khôi phục Lăng Tiêu Các, cũng coi như trả lại ngươi một phần nhân tình.”

“Không phải trả nhân tình, đây là các ngươi Thu gia phải làm.” Dương Khai cười lạnh một tiếng.

Thu Ức Mộng khẽ giật mình, cũng không phản bác, gật đầu nói: “Nói cũng có lý. Dù sao nơi này là người Thu gia ta phóng hỏa thiêu đốt, bất quá bất kể thế nào, hiện tại ngươi đã trở lại. Hơn nữa ngươi coi như là người có bối cảnh, sẽ coi đây là sản nghiệp của mình đi, ta cũng chẳng muốn nhúng chàm. Hì hì, sản nghiệp của Dương gia công tử, cũng không có người nào sẽ nói gì a?”

Dương Khai giật mình, cũng không từ chối, trầm ngâm hồi lâu, cảm thấy đây đúng là một biện pháp không tệ, lúc này mới gật đầu nói: “Cám ơn.”

Thu Ức Mộng đôi mắt sáng ngời, vui vẻ mỉm cười.

“Bất quá những người bên ngoài đó là sao? Ngươi tìm về từ đâu vậy?” Dương Khai nghi hoặc hỏi thăm.

“Ngay tại phụ cận nha.” Thu Ức Mộng cười cười, một tay chống trên bàn nâng má, hơi lười biếng nói: “Bọn họ đều là người đầu phục hai tông môn phụ cận. Ta tìm cao tầng hai phái đó nói một tiếng, thì đem bọn hắn mang về.”

Dương Khai lập tức hiểu rõ.

Người bên ngoài, nên đều là đệ tử lúc đầu đầu phục Phong Vũ Lâu và Huyết Chiến Bang! Chỉ là không ngờ, trước khi tông môn gặp đại nạn, Giải Hồng Trần, đệ tử cốt lõi này cũng rời Lăng Tiêu Các. Ngược lại là những người như Lý Vân Thiên, lại kiên định giữ lại, cuối cùng thông qua hư không dũng đạo, trốn thoát ngàn dặm xa.

Thật là đường xa mới biết sức ngựa, lâu ngày mới gặp lòng người.

Bất quá Dương Khai cũng không có quá nhiều suy nghĩ, lúc đó bọn họ lựa chọn rời tông môn, cũng là tự do của họ.

Những người đó bị Phong Vũ Lâu và Huyết Chiến Bang hai phái thu lưu, hiện tại Thu Ức Mộng lại ra mặt đem bọn họ tìm về, thân phận đại tiểu thư Thu gia đặt ở đó, Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu nào dám nói gì?

“Tông môn của mình, cũng nên người một nhà trùng kiến mới có hứng thú chứ, ngươi nói có đúng không?” Thu Ức Mộng hi hi cười lấy, ánh mắt mong chờ, dường như đang chờ đợi Dương Khai khen ngợi.

Dương Khai ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ nhìn nhìn Lạc Tiểu Mạn, hắn như tiểu lão hổ nhe răng trợn mắt với nàng.

Thu Ức Mộng lập tức trợn trắng mắt, biết người này đang giả vờ hồ đồ, cũng không miễn cưỡng.

“Đúng rồi, lúc các ngươi tới đây, khu vực lân cận có gì đặc biệt không?” Dương Khai chợt nhớ tới một chuyện.

“Chỗ đặc biệt?”

“Ừm, ví dụ như sát khí tà khí gì đó.” Dương Khai chính sắc mặt.

“À, ngươi nói cái đó à.” Thu Ức Mộng mỉm cười, “Chúng ta tới lúc không gặp, bất quá nghe đồng môn ngươi Giải Hồng Trần nói qua, chỗ Khốn Long Giản đã từng tà khí bốc lên, vốn hai phái lân cận đều chuẩn bị dời đi rồi, không ngờ dưới đó dường như có vật gì đang thôn phệ tà khí, qua nhiều tháng sau, nơi đây liền gió yên sóng lặng.”

“Có người xuống điều tra qua chưa?” Dương Khai không khỏi hơi khẩn trương.

Thứ thôn phệ tà khí là gì, người bên ngoài không biết, nhưng Dương Khai lại rõ ràng.

Địa Ma!

Lúc về đây, Dương Khai cảm ứng qua một chút, nhưng không phát hiện dấu vết và khí tức của Địa Ma. Hắn hẳn là đã thành công, nhưng không biết đi đâu.

Chẳng lẽ lão ma này muốn nhân cơ hội thoát khỏi khống chế của bổn thiếu gia? Dương Khai tâm tư chuyển động, nghĩ đến một khả năng.

Không phải là không thể được, Địa Ma là ma đầu chân chính, không coi trọng chữ tín, không nói đạo nghĩa là bình thường.

“Đảo là không có người xuống điều tra qua, võ giả phụ cận, đối với Khốn Long Giản kiêng kỵ sâu sắc!” Thu Ức Mộng chậm rãi lắc đầu.

Điều này cũng có thể hiểu được, ai biết phía dưới bây giờ còn có nguy hiểm không, lấy lúc tà khí phóng lên trời, bất cứ ai cũng có thể cảm giác được uy hiếp trí mạng, hiện tại tuy bình an vô sự rồi, thế nhưng không ai dám lấy tính mạng mình ra đùa giỡn.

“Ngươi biết dưới đó có gì?” Thu Ức Mộng bỗng nhiên cảnh giác, ánh mắt rạng rỡ nhìn qua Dương Khai.

“Không biết.” Dương Khai lắc đầu.

Thu Ức Mộng mạnh mẽ bĩu môi, biết hắn không tin mình lắm, đối với mình còn có rất nhiều giữ lại.

“Được rồi, không nói cái này, nói về chuyện trùng kiến tông môn của các ngươi đi. Ta ở đây cũng trì hoãn không ít thời gian, tuy đã truyền tin về Trung Đô, nhưng phải về nhà sớm mới được, bằng không trong nhà sợ lại phái người tới tìm ta.” Thu Ức Mộng khổ sở nói, dường như rất không tình nguyện trở lại Trung Đô, “Cho nên ta muốn, nơi đây sẽ để đồng môn ngươi tự mình trùng kiến, ta cũng không quản, tất cả đều giao cho Giải Hồng Trần quản lý, ngươi thấy sao?”

Dựa vào ca khúc đăng đỉnh giải trí, một tay nâng lên một đám siêu tân tinh… link bài hát đầy đủ!!

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 464: Ta Tới Thử Xem

Chương 463: Thủy Nguyệt Bích Đào Giáp

Chương 462: Ngươi Lá Gan Cũng Quá Lớn Đi À Nha