» Chương 513: Ai Làm

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025

Nhìn khắp bốn phía, Dương Khai lập tức phát hiện phía Lăng Tiêu Các có biến động, tuy nhiên không rõ ràng lắm rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thế nhưng ý thức được có chút không đúng, mặt sắc không khỏi trầm xuống.

“Dương sư huynh, Tô sư tỷ!” Lí Vân Thiên tê tâm liệt phế kêu to: “Tô thiếu… Tô thiếu hắn bị người đâm!”

Tô Nhan mặt mày lập tức biến sắc, thân ảnh trắng noãn hóa thành một đạo lưu quang, vọt vào trong đám người, Dương Khai theo sát phía sau.

Phóng mắt nhìn lại, hắn không khỏi nheo mắt, mặt sắc tái nhợt.

Trong đám người, Tô Mộc mặt sắc tái nhợt, khoanh chân ngồi dưới đất, ngực phải nơi, còn cắm một thanh lợi kiếm, xuyên thấu cơ thể. Miệng mũi hắn không ngừng trào ra bọt máu, khí huyết phù phiếm, thở hào hển, như chiếc ống bễ cũ nát trong lò rèn bị co rút lúc tắc nghẽn.

Một vị sư thúc Lăng Tiêu Các đang ở phía sau hắn, tay chống đỡ lưng hắn, rót chân nguyên vào.

Đôi mắt Tô Nhan lập tức đỏ hoe.

Nàng và Tô Mộc là tỷ đệ. Mắt thấy đệ đệ mình gặp phải thảm cảnh như vậy, sao lại không đau lòng?

Dương Khai đẩy đám người ra, nhanh chóng đi đến trước, đưa tay đặt lên cổ tay Tô Mộc dò xét một hồi, lập tức niết miệng Tô Mộc ra, búng ngón tay một ít vạn dược linh nhũ đi vào.

Linh nhũ nhập khẩu, Dương Khai đưa tay liền rút thanh trường kiếm cắm ở ngực phải Tô Mộc ra, mang theo một chùm nhiệt huyết.

Đánh ra vài đạo chân nguyên, phong bế miệng vết thương Tô Mộc, ngăn dòng máu chảy, trấn an Tô Nhan nói: “Không sao đâu.”

Tô Nhan nhẹ nhàng gật đầu.

Có vạn dược linh nhũ, Tô Mộc quả thật không lo tính mạng, thậm chí có thể nhân họa đắc phúc, thực lực sẽ tăng lên một ít. Nhưng… nếu như không phải mình và Tô Nhan tới kịp thời, chậm thêm nửa canh giờ nữa, kết cục của Tô Mộc sẽ rất khó nói.

Mặc dù không chết, cũng có thể tàn phế cả đời!

Chậm rãi đứng dậy, Dương Khai thần sắc bình tĩnh, xoay người, nhìn về phía Khang Trảm đứng ở một bên.

Khang Trảm đột nhiên cảm thấy môi hơi khô, sự trầm mặc của Dương Khai khiến hắn không biết phải làm sao, lập tức ý thức được lần này e là không ổn.

“Ai làm?” Dương Khai nhìn chằm chằm Khang Trảm, nhẹ nhàng hỏi một câu.

Khang Trảm nuốt nước miếng, chần chờ nói: “Cửu công tử, đây chỉ là một lần ngoài ý muốn…”

“Ai làm!”

Khang Trảm nhíu mày, tuy biết Dương Khai cường hoành, nhưng hắn là người chủ trì hành động lần này, cũng là công tử Trung Đô, tự nhiên không biểu hiện quá khiếp đảm, trầm giọng nói: “Cửu công tử, đây là đoạt đích chiến, tử thương một hai người là chuyện bình thường. Ta và ngươi là quan hệ đối địch, chưa nói đến vị bằng hữu kia hiện tại không lo tính mạng, cho dù hắn thật đã chết rồi, vậy cũng không có gì. Người chết dưới tay Cửu công tử, lẽ nào còn thiếu sao?”

“Quả thật không ít.” Dương Khai gật đầu, “Ta giết không ít người, thân bằng hảo hữu của những người đó nếu muốn báo thù, cứ đến tìm ta. Bây giờ có người làm bị thương người của ta, ta cũng muốn báo thù, cho nên ta muốn biết, là ai làm.”

Khang Trảm lập tức nghẹn lời. Đúng vậy, có oán báo oán, có thù báo thù. Ngươi có thể giết người làm bị thương người, lẽ nào còn muốn ngăn cản người khác trả thù sao? Huống chi, hai người trước kia còn ước định, người Lăng Tiêu Các không nhúng tay vào cuộc chiến lần này.

Trong điều kiện tiên quyết này, người Lăng Tiêu Các bị trọng thương, Khang Trảm quả thật không chiếm được lý lẽ.

Nhưng bảo hắn bán đứng người bên cạnh mình, Khang Trảm cũng làm không được, như vậy tựu ra vẻ mình quá không có cốt khí, cũng ra vẻ mình e ngại Dương Khai.

“Là người kia!” Lí Vân Thiên bỗng nhiên lòng đầy căm phẫn đứng lên, ngón tay hướng một bên, nói: “Vừa rồi bên kia tới hai nhóm người, chính là người đó muốn giết Tô thiếu!”

Theo hướng tay hắn chỉ, Dương Khai đưa ánh mắt về phía Nam Sanh cách đó không xa.

Khang Trảm nhướng mày, hắn chợt phát hiện, Nam Sanh và Hướng Sở hai người không biết lúc nào đã bôi dầu vào lòng bàn chân, trở về trận doanh của người nhà mình.

Chính mình ở chỗ này lo liệu cho bọn hắn, bọn hắn lại lén lút rời đi, Khang Trảm lập tức trong lòng căm tức vạn phần!

“Ta biết rồi!” Dương Khai hơi gật đầu, liếc xéo Khang Trảm một cái, nói: “Khang công tử, ta đã nói, không cho người Lăng Tiêu Các tham gia chiến đấu là vì tốt cho các ngươi! Bọn hắn có tổn thương, ta thật sự sẽ đại khai sát giới, xem ra ngươi có chút không tin.”

Khang Trảm khẽ giật mình, chợt đôi mắt tràn đầy kinh hãi.

Hắn phát hiện, khí tức toàn thân Dương Khai bỗng nhiên trở nên cuồng bạo huyết tinh, sát khí nồng đậm phóng lên trời.

Vô ý thức, Khang Trảm vội vàng lui về phía sau. Dương Khai lạnh lùng nhìn hắn, đưa tay lên, rút thanh lợi kiếm ở ngực phải Tô Mộc ra, bọc lấy một đạo hàn quang, kích xạ về phía Khang Trảm.

Mặt sắc Khang Trảm đại biến, không nghĩ tới Dương Khai nói hạ sát thủ liền hạ sát thủ, vội vàng thi triển vũ kỹ ngăn cản, nào ngờ thanh trường kiếm này ẩn chứa một cổ lực lượng hủy diệt, căn bản không phải võ giả cấp bậc hắn có thể ngăn lại.

Phốc…

Khang Trảm kêu rên một tiếng, ngực phải bị trường kiếm xuyên thủng, giống như Tô Mộc vừa rồi gặp phải. Dưới lực đạo cực lớn, lại càng liên tiếp lui về phía sau vài chục bước mới khó khăn lắm ổn định bước chân.

Đôi mắt run rẩy, Khang Trảm không thể tin nhìn về phía Dương Khai.

Tất cả mọi người im lặng như tờ, mặt mày kinh hãi không hiểu!

Từ khi đoạt đích chiến bắt đầu đến bây giờ, cuối cùng có công tử xuất thân Bát đại gia ở Trung Đô bị thương, hơn nữa, là trọng thương!

Công tử tiểu thư xuất thân Bát đại gia tham dự đoạt đích chiến, thường thì không bị thương, càng không lo tính mạng. Không ai dám hạ tử thủ với bọn họ, nhiều lắm là đánh bại bọn họ, khiến họ biết khó mà lui.

Nhưng bây giờ, tiền lệ được duy trì vô số năm này đã bị phá vỡ.

Khang Trảm kinh ngạc cúi đầu nhìn thoáng qua thanh trường kiếm trên ngực mình, cảm giác đau đớn dần dần lan tràn. Cho đến giờ khắc này, hắn vẫn không thể tin Dương Khai lá gan lớn đến vậy, quả thực đã đến mức vô pháp vô thiên.

“Cửu công tử…” Khang Trảm lẩm bẩm một tiếng, miệng tràn đầy mùi huyết tinh, hô hấp cũng trở nên tương đối khó khăn.

Dương Khai lạnh lùng liếc nhìn hắn, “Ngươi nếu không phải người Bát đại gia, bây giờ hẳn phải chết!”

Da mặt Khang Trảm run rẩy, trong lòng một cổ hàn ý lan tràn. Không dám sính dũng đấu ác, vội vàng khoanh chân ngồi dưới đất, lấy ra một viên đan dược uống vào.

Gió cuồng gào thét, Dương Khai bước đi về phía trước, như một ngọn núi lớn được đổ bằng máu tươi đè xuống, tất cả mọi người cảm nhận được khí tức tử vong ập tới.

Nhóm người phủ Dương Chiếu này, ngoại trừ Khang Trảm đang vận công chữa thương, bốn vị Thần Du Cảnh tầng năm xuất thân Bát đại gia bị đông thành tượng băng, hơn mười vị cao thủ bị Ảnh Cửu kiềm chế bên ngoài, số còn lại giờ phút này đã toàn bộ hội tụ một chỗ.

Dưới sự dẫn đầu của Thu Tự Nhược, tất cả đều hoảng sợ nhìn về phía bên này.

“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Thu Tự Nhược mặt sắc trắng bệch, không ngừng hỏi người bên cạnh.

Lần xuất động này vốn nên do Khang Trảm chỉ huy, nhưng giờ hắn thân mình khó bảo toàn, gánh nặng này đương nhiên đã rơi vào Thu Tự Nhược.

Đối mặt với Dương Khai mạnh mẽ như thế, thậm chí ngay Khang Trảm cũng dám đánh thành trọng thương, Thu Tự Nhược căn bản không có đảm lượng đối kháng. Hắn sợ mình cũng gặp phải kết cục như Khang Trảm.

Hắn không có chủ ý, những người khác nào có chủ ý gì?

“Nam Sanh, ngươi gây ra chuyện, ngươi nói cho ta biết bây giờ nên làm gì?” Thu Tự Nhược quay đầu mắng Nam Sanh.

Sự ngang ngược càn rỡ trước kia của Nam Sanh sớm không còn tồn tại, nghe vậy hơi thất thần, nhếch môi khô khốc, không nói một lời.

Ánh mắt Hướng Sở lại hiện lên một tia hèn mọn và hung ác, mở miệng nói: “Thu công tử, Dương Khai lợi hại đến mấy cũng chỉ là một người, sợ hắn làm gì? Hơn nữa, Khang công tử cũng đã nói, đây là đoạt đích chiến, tử thương một hai người cũng không có gì. Huống chi người đó còn chưa chết, Dương Khai rõ ràng là chuyện bé xé ra to. Việc này dù truyền về Trung Đô hắn cũng đứng không vững! Bây giờ chính là cơ hội tốt để Dương Khai bị loại, Thu công tử phải nắm chắc, chúng ta nguyện ý nghe theo lệnh.”

“Phóng Thí!” Thu Tự Nhược nổi giận gầm lên một tiếng, “Dương Khai và Khang công tử đã nói trước, các ngươi không nên đi trêu chọc người Lăng Tiêu Các. Hơn nữa, Dương Khai vừa rồi đối với người của chúng ta cũng hạ thủ lưu tình rồi, ngược lại là các ngươi… Đệt mẹ các ngươi tổ tông mười tám đời!”

Hướng Sở bị mắng đến mặt tối sầm, lập tức đối với sự nhu nhược của Thu Tự Nhược thất vọng đến cực điểm.

Trong lúc nói chuyện, Dương Khai đã đi đến trước mặt mọi người hai mươi trượng, lẻ loi một mình, đối mặt với bảy gia thế lực, không sợ hãi. Tuy những cao thủ đứng đầu của các thế lực này đều đã bị kiềm chế, nhưng nhân số vẫn đông đảo, Thần Du Cảnh càng có một chút.

“Thu Tự Nhược.” Dương Khai cao giọng hô, “Ngươi là đệ đệ của Thu Ức Mộng, ta không muốn làm khó ngươi, cút sang một bên.”

Trên mặt Thu Tự Nhược lập tức lộ ra một tia vui mừng, đang định mở miệng đáp ứng, bỗng nhiên lại kịp phản ứng, vội vàng lắc đầu nói: “Cửu công tử, yêu cầu này, Thu mỗ xin lỗi khó lòng tuân mệnh.”

Dương Khai gật đầu: “Ngươi cũng có chút cốt khí!”

Không nói thêm lời, trên tay bỗng nhiên hoa quang lóe lên, xuất hiện một mặt cốt thuẫn âm khí um tùm.

“Đúng là kiện bí bảo Huyền cấp đó!” Thu Tự Nhược cùng những người khác mặt sắc khẽ biến.

Mặt cốt thuẫn này, Dương Khai lần trước khi tấn công phủ Dương Kháng đã dùng qua, vừa rồi cũng dùng lần thứ nhất. Mọi người đương nhiên biết rõ phòng ngự của hắn cường đại, cũng biết hắn có thể thôn phệ năng lượng công kích. Có mặt cốt thuẫn này trong tay, phòng ngự của Dương Khai gần như có thể nói là phòng thủ kiên cố.

Nhưng giờ phút này, Dương Khai đưa nó ra lại khiến mọi người có chút sờ không được ý nghĩ, âm thầm suy đoán, Dương Khai đây là muốn phòng ngự?

Ý niệm trong đầu còn chưa kịp chuyển xong, trong thiên địa bỗng nhiên nổi lên một tia khí tức nguy hiểm.

Trên mặt cốt thuẫn, lóe lên một ít điện mang màu đen, miệng thú của cốt thuẫn mở ra, năng lượng cuồng bạo.

XIU….XIU… XÍU…UU!…

Từng đạo điện long như đùi người, bỗng nhiên từ miệng thú của cốt thuẫn kích xạ ra, mỗi đầu đều uyển chuyển sinh động, dài đến vài chục trượng, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, lao về phía chỗ tụ tập của bảy gia thế lực.

“Làm sao có thể?” Thu Tự Nhược nghẹn ngào kinh hô.

Bí bảo chia làm rất nhiều loại, có phòng ngự, có công kích, cũng có phụ trợ. Mặt cốt thuẫn trên tay Dương Khai rõ ràng là dùng để phòng ngự, nhưng bây giờ sao lại biến thành bí bảo có tính công kích?

Hơn nữa, những điện long này dường như đã nghe nói qua ở đâu đó!

“Đây là uy năng của kiện bí bảo Huyền cấp của Dương Kháng!” Hướng Sở hét lớn, đột nhiên ý thức được cốt thuẫn trên tay Dương Khai, không những có thể thôn phệ công kích, mà còn có thể phản công lại công kích đã nuốt chửng.

Những điện long này, rõ ràng là năng lực bí bảo Huyền cấp mà Dương Kháng đã thi triển khi đối đầu một chọi một với Dương Khai hơn hai tháng trước.

Lúc đó, những điện long này đã bị Dương Khai dùng cốt thuẫn thôn phệ. Cách nhau hơn hai tháng, mới được Dương Khai phóng thích ra ở chỗ này.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 659: Bất Dung Xâm Phạm

Chương 658: Tuyệt Vọng Chiến Đấu

Chương 657: Hắn Mà Chết, Ngươi Liền Tử!