» Chương 518: Sát Thượng Môn

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025

Dương Chiếu đang răn dạy Hướng Sở và Nam Sanh thì một tiếng gầm lên đột nhiên truyền tới: “Hướng Sở, Nam Sanh, các ngươi tử kỳ đến!”

Thanh âm không lớn, nhưng rõ ràng vô cùng, lọt vào tai mỗi người.

Hướng Sở và Nam Sanh đang xấu hổ, phẫn nộ, nghe thấy câu này liền biến sắc, hoảng sợ vạn phần.

Dương Chiếu lập tức có vẻ mặt quái dị, liếc xéo Hướng Sở và Nam Sanh, cười lạnh một tiếng: “Có ý tứ gì? Lão Cửu sao lại tới rồi?”

Nam Sanh ngậm miệng, không dám nói lời nào.

Hướng Sở kiên trì nói: “Dương Khai dường như một đường đuổi giết tới…”

“Nói nhảm!” Dương Chiếu nghiến răng gầm nhẹ, “Ta đương nhiên biết rõ hắn đuổi giết tới, hắn vì cái gì làm như vậy? Có phải các ngươi còn có gì che giấu ta không?”

Vừa rồi, khi kể lại trận đại chiến với Dương Khai, Hướng Sở đã không nói rõ chuyện về Lăng Tiêu Các bọn người, chỉ sợ Dương Chiếu nghĩ nhiều.

Nhưng hiện tại, Dương Khai đã giết tới bên ngoài phủ, Hướng Sở lập tức hiểu ra sự việc không thể giấu được.

“Nói đi, các ngươi rốt cuộc đã chọc hắn thế nào, lại khiến hắn bạo nộ như vậy.” Dương Chiếu hít sâu một hơi, cố gắng giữ ngữ khí bình thản.

“Đúng là người của Lăng Tiêu Các… Nam đại ca đã đả thương một vị đệ tử Lăng Tiêu Các.”

“Lăng Tiêu Các? Tông môn xuất thân của Lão Cửu?” Dương Chiếu nhướng mày, tiếp tục gặng hỏi: “Không chỉ đơn giản như vậy chứ?”

“Nhị công tử bớt giận…” Hướng Sở nhíu mày, bất đắc dĩ kể lại ngọn nguồn sự việc.

Nghe xong, Dương Chiếu khẽ gật đầu: “So sánh lẫn nhau, dùng bất cứ thủ đoạn nào, các ngươi làm thực ra không tính sai.”

Hướng Sở nghe vậy mừng rỡ, tưởng rằng Dương Chiếu không truy cứu trách nhiệm của bọn hắn, nhưng nụ cười vừa hé nở, sắc mặt Dương Chiếu lại lạnh xuống, băng giá nhìn hắn nói: “Nếu như các ngươi có năng lực chịu đựng sự trả thù của lão Cửu, làm những chuyện này ta chỉ vỗ tay khen hay! Nhưng là các ngươi có năng lực sao? Không có năng lực như thế còn làm chuyện ngu xuẩn này, ta chỉ muốn nói, hai người các ngươi đồ con lợn đã bị thù hận làm cho váng đầu!”

Hướng Sở lập tức câm như hến.

Nam Sanh ngẩng đầu nói: “Trước mặc kệ chúng ta đúng sai, hiện tại Dương Khai ở ngoài phủ kêu gào như vậy, Nhị công tử nếu không để ý tới, e rằng sẽ khiến thế nhân xem nhẹ ngươi.”

“Dùng phép khích tướng với ta?” Dương Chiếu cười, “Nam Sanh ngươi quá xem thường ta Dương Chiếu rồi, khó trách ngươi và Hướng Sở hai người sẽ chịu thiệt lớn như vậy dưới tay Cửu đệ của ta.”

Nam Sanh không khỏi sợ hãi, run giọng nói: “Nam mỗ không có ý đó, Nhị công tử xin thứ tội.”

Lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, Dương Chiếu nói: “Tuy nhiên ngươi nói không sai, lão Cửu ban ngày ban mặt dám ở ngoài phủ ta khiêu khích gây chuyện, ta quả thực không thể không lý.”

Hướng Sở và Nam Sanh nghe vậy mừng rỡ khôn xiết, vội vàng nói: “Đa tạ nhị công tử!”

“Không cần.” Dương Chiếu chậm rãi lắc đầu, thần sắc bình thản nói: “Lần này ta sẽ bảo vệ môn, bởi vì các ngươi còn là đồng minh của ta! Đợi sau ngày hôm nay, các ngươi đều tự trở về tộc đi, chiến thành không cần các ngươi, Dương gia đoạt đích chiến, cũng không cần các ngươi!”

Hừ lạnh một tiếng, trong chớp mắt cầm lấy y phục của mình, cất bước đi ra ngoài.

Sau lưng, Nam Sanh và Hướng Sở mặt không chút máu, thất hồn lạc phách. Bọn hắn không ngờ vì chuyện này, Dương Chiếu lại có ý muốn đuổi đi bọn hắn.

Thế lực hai nhà Hướng Nam không tệ, lần này đoạt đích chiến sớm đã dựa vào Dương Chiếu cây đại thụ này, suốt thời gian dài như vậy, dãi nắng dầm mưa, trải qua tất cả lớn nhỏ khổ sở, cùng Dương Chiếu kề vai chiến đấu.

Vì đoạt đích chiến, hai nhà họ cũng đã trả giá không ít, nhân lực, vật lực, tài lực vân vân…

Nhưng sắp đến cuối đoạt đích chiến, lại bị loại, hơn nữa là bị chủ nhà đuổi đi.

Điều này nếu truyền ra ngoài, hai đại thế gia chắc chắn sẽ trở thành trò cười, trả giá nhiều như vậy, không nhận được chút lợi lộc nào, ngược lại còn, quan trọng là danh dự gia tộc chắc chắn bị tổn hại.

Đắc tội Dương Khai, lại không nhận được Dương Chiếu che chở và ưu ái, về sau còn muốn kéo lên quan hệ với Dương gia thì có vẻ hơi không thực tế.

Trong thiên hạ các thế lực khác, có thể cũng vì duyên cớ này mà bất hòa với hai nhà Hướng Nam, đến lúc đó, gia tộc phát triển chắc chắn gặp khó khăn.

Cũng rất có thể vì duyên cớ này, vị trí người thừa kế của hai người trong gia tộc cũng sẽ bị phế truất.

Nghĩ tới đây, Hướng Sở và Nam Sanh không khỏi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, toàn thân phát run.

Chợt, trong mắt tràn đầy thù hận và vẻ oán độc, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt tay đấm.

Nếu không có Dương Khai… Nếu không có người này, mình tại sao lại nghèo túng đến tình trạng như thế?

“Hai vị công tử…” Giọng nói nũng nịu đột nhiên truyền đến từ bên cạnh, Hướng Sở và Nam Sanh đang thất thần ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Tân Nhu đang cười kiều diễm, đưa tay cầm chăn che trước ngực, hai vai lộ ra ngoài, lấp lánh sáng bóng như sứ rất mê người.

Đặt ở bình thường, Hướng Sở và Nam Sanh chắc chắn sẽ khắc sâu màn cảnh đẹp này vào đáy mắt, nhưng bây giờ, bọn hắn lại căn bản không có tâm trạng đó.

Diệp Tân Nhu khúc khích cười, hồn nhiên không để ý da thịt mình lộ ra ngoài, đưa tay hạ chăn xuống, xuân quang trước ngực như ẩn như hiện, nói khẽ: “Các ngươi đứng ở đây, nhân gia không tiện mặc quần áo đâu, hai vị có thể tạm thời lảng tránh một chút nha, hơn nữa, Nhị công tử đã đi rồi, các ngươi không nên đi qua sao?”

Hướng Sở và Nam Sanh lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh, rút chân chạy ra ngoài, tuy nhiên Dương Chiếu nói lần này sẽ bảo vệ bọn hắn, nhưng ai biết hắn nói có thật hay không?

Đợi hai người rời đi, Diệp Tân Nhu mới bĩu môi, bất mãn nói: “Cũng không giúp nhân gia đóng cửa lại, thật là.”

Nói chuyện, thần sắc lại hưng phấn lên, má hiện hồng, lẩm bẩm nói: “Dương Khai này, ngược lại có ý tứ, ngay cả Khang Trảm cũng dám chọc, gan thật lớn nha…”

Tuy đã tiếp xúc với Dương Khai vài lần, nhưng nàng và vị công tử nhỏ tuổi nhất Dương gia này lại chưa từng nói chuyện nhiều, cũng không biết hắn rốt cuộc là tính tình thế nào, nhưng hôm nay lại được lĩnh giáo một phen, không khỏi có hứng thú, thầm chú ý, trong lòng nghĩ cũng không biết hắn và Nhị công tử Dương Chiếu, rốt cuộc ai có thể thắng lợi trong cuộc chiến đoạt đích.

Ngoài phủ Dương Chiếu, Dương Khai cô đơn một mình, sát khí ngút trời, lẳng lặng đứng ở đó, thần thức khổng lồ bao phủ toàn bộ phủ Dương Chiếu, thẩm thấu đến từng ngóc ngách.

Không ngừng có người đổ về hướng phủ Dương Chiếu, chậm rãi tụ tập, những người này đều bị tiếng của Dương Khai thu hút tới, ai cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Trong chiến thành, lập tức phong khởi vân dũng.

Cách mấy trăm trượng, trong một quán trà, ở vị trí gần cửa sổ, Dương Uy giấu mình, mắt híp nhìn về phía Dương Khai, không khỏi biến sắc, kinh ngạc đến cực điểm, hắn phát hiện Dương Khai bây giờ tuy nhìn như bình tĩnh, thực ra đã có một luồng sát cơ mạnh mẽ tập trung vào một vị trí trong phủ Dương Chiếu, thần sắc trên mặt cũng kiên nghị vô cùng, đó là thái độ không giết được mục tiêu thì quyết không bỏ qua, cực kỳ cứng rắn!

“Lão Cửu muốn làm gì?” Dương Uy mơ hồ, chiến thành hiếm hoi bình yên hơn hai tháng, mọi người đều cố gắng phát triển bản thân, nhằm mục đích áp chế kẻ địch, lão Cửu đột nhiên làm vậy khiến Dương Uy hơi khó hiểu.

Tuy nhiên ẩn ẩn, Dương Uy cảm giác mình đã bỏ lỡ màn hay nào đó.

Lão Cửu và lão Nhị chắc chắn có xung đột nào đó mà mình không biết, nếu không hắn không thể giữa ban ngày lại làm lớn chuyện như vậy.

Một đạo huyết quang từ xa phá không mà đến, mang theo hung thần tà khí vô song, khí tức Dương Uy trì trệ, tập trung nhìn vào đạo huyết quang kia.

Một lát sau, huyết quang rơi xuống bên cạnh Dương Khai, chính là vị cao thủ tà ma đột nhiên xuất hiện trong phủ Dương Khai hơn hai tháng trước.

“Thiếu chủ!” Địa Ma vừa hiện thân đã đứng cách Dương Khai không xa, cảnh giác động tĩnh bốn phương.

Dương Khai khẽ gật đầu, sớm biết hắn sẽ tới, tự nhiên không có biểu hiện gì quá nhiều.

“Người này rốt cuộc có địa vị gì.” Dương Uy khổ sở suy tư, thực sự không rõ lai lịch của Địa Ma.

Khóe mắt đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, cực kỳ thong dong ngồi xuống ghế đối diện mình.

Nghiêng đầu đi, kinh ngạc phát hiện, lại là Liễu Khinh Dao của Liễu gia!

Dương Uy khẽ gật đầu ý bảo, đưa tay rót cho hắn một chén trà xanh.

“Người đó rốt cuộc có lai lịch gì, tất cả mọi người không biết.” Liễu Khinh Dao đột nhiên mở miệng nói, “Người này giống như xuất hiện từ hư không vậy, chỉ biết là hắn hơn nửa năm trước, đã hoạt động một thời gian ngắn ở Thương Vân Tà Địa, cũng đã giết không ít người.”

“Ồ?” Dương Uy nhíu mày, “Như vậy nói đến, hắn là người tà địa.”

“Không quá giống, Thương Vân Tà Địa, dưới trướng Lục Đại Tà Vương, cũng không có người này!” Liễu Khinh Dao lắc đầu, hai tháng trước Địa Ma đã biểu hiện ra thủ đoạn kinh thiên, Liễu Khinh Dao tự nhiên cũng tương đối để ý đến hắn, vận dụng lực lượng Liễu gia tìm hiểu rất lâu, nhưng vẫn không có manh mối.

“Tuy nhiên xem ra, hắn rất cung kính với lão Cửu ah, một người mạnh như vậy, vì sao lại dịu dàng ngoan ngoãn trước mặt lão Cửu như vậy?” Dương Uy nhẹ nhàng hít một hơi, trăm mối vẫn không có cách giải.

Đây chính là cao thủ chỉ thiếu chút nữa đã bước ra Thần Du chi thượng, ngay cả Bát đại gia Trung Đô cũng không có bao nhiêu, những người này, địa vị tuy không bằng những người Thần Du chi thượng, nhưng cũng không xa, một khi tấn chức, liền có thể nhận được vạn chúng kính ngưỡng và chú mục.

“Không nói hắn, lão Cửu nhà ngươi cũng không phải vật trong ao.” Liễu Khinh Dao thần sắc nghiêm trọng, nhìn về phía xa, ánh mắt dừng lại trên người Dương Khai.

Dương Uy nhìn hắn một cái, đột nhiên cười: “Không ngờ Liễu công tử cũng có thể tán thưởng người như vậy, Cửu đệ nếu biết, nhất định sẽ rất vinh dự a.”

Liễu Khinh Dao lại lắc đầu: “Ta không có tư cách đánh giá hắn, thành tựu tương lai của hắn còn cao hơn ta.”

“Hắn hiện tại đã cao hơn ngươi!” Dương Uy cười đầy ẩn ý.

Khí huyết Dương Khai hiện tại cực kỳ thịnh vượng, tuy chỉ có cảnh giới Chân Nguyên Cảnh tầng chín, nhưng dù cách xa như vậy, Dương Uy cũng vẫn cảm nhận được một luồng áp lực cực lớn từ Dương Khai truyền đến.

Hắn phỏng chừng mình nếu hiện tại xuống dưới giao đấu với Dương Khai, không quá 10 tức cũng sẽ bị đánh bại.

Liễu Khinh Dao dù lợi hại hơn mình, cũng tuyệt không phải đối thủ của lão Cửu!

Dương Uy có thể nhìn ra điểm này, Liễu Khinh Dao tự nhiên cũng có thể nhìn ra, không khỏi ánh mắt phức tạp, không phản bác, gật đầu nói: “Chỉ là như vậy xuống dưới lời mà nói, hắn sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ biến thành ma đạo. Đến lúc đó dù thực lực có mạnh hơn nữa, tư chất dù cho cũng không làm nên chuyện gì, chân nguyên trong cơ thể hắn, tràn ngập quá nặng sát khí và lệ khí rồi, đây không phải hắn có thể ngăn chặn.”

Nghe vậy, Dương Uy không khỏi thần sắc hơi khổ, biết rõ Liễu Khinh Dao không nói chuyện giật gân, trong lòng cũng nghi hoặc không thôi, không biết Dương Khai đã làm thế nào lại như vậy.

Chẳng lẽ trong hơn hai tháng này, lão Cửu đã tu luyện tà công gì? Dương Uy thầm đoán.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 651: Núi Lửa

Chương 650: Chân Nguyên Khô Kiệt

Chương 649: Ma Vân Huyền Bí