» Chương 545: Ngươi Tính Cái JJ

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025

Những người này cũng không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra. Chờ đến bên ngoài phủ, thừa lúc ánh trăng, định mắt hướng phía trước xem xét, lập tức đều có chút trợn mắt há hốc mồm.

Trước phủ đệ không xa, Thu Ức Mộng lẻ loi trơ trọi đứng ở nơi đó.

Ở sau lưng nàng hơn hai mươi trượng, hơn hai mươi vị cường giả Thần Du Cảnh thuộc về Thu gia xếp thành một hàng, hội tụ cùng một chỗ uy áp khủng bố đến cực điểm.

Sửng sốt một chút về sau, Lạc Tiểu Mạn kinh hỉ địa hô: “Thu tỷ tỷ!”

Một bên hô, một bên lao ra đám người hướng Thu Ức Mộng chạy tới. Trước ngực một đôi cực đại phập phồng, quả là đồ sộ.

Trong tất cả mọi người, nàng và Thu Ức Mộng có quan hệ tốt nhất. Hai người một khôn khéo tài giỏi, một mơ hồ ngây thơ, trong tính cách có chút bù trừ cho nhau, cho nên Thu Ức Mộng đối với nàng cũng tương đương tốt, tình cảm của hai người cũng thân mật khăng khít.

Sáng nay Thu Ức Mộng rời đi, Lạc Tiểu Mạn còn khóc hồi lâu, cho tới bây giờ hốc mắt vẫn hồng hồng, tinh thần cũng chưa khôi phục lại.

Giờ phút này thấy Thu Ức Mộng đi mà quay lại, Lạc Tiểu Mạn vui vẻ hơn ai hết, trong mắt đẹp hiện ra mừng rỡ quang mang, tựa hồ đứa trẻ lạc đường tìm được đường về, vội vàng xông tới.

Thu Ức Mộng trên mặt treo một tia nhàn nhạt thương cảm, thần sắc đạm mạc.

Đương khi hai người cách nhau chỉ còn lại năm trượng tả hữu, Thu Ức Mộng nhẹ nhàng nâng dưới bàn tay trắng nõn.

Một đạo quang mang như dải lụa tự tay nàng kích bắn ra, đánh vào trước hai chân Lạc Tiểu Mạn.

Bụi đất tung bay.

Lạc Tiểu Mạn dừng lại, ngây ngốc nhìn Thu Ức Mộng trước mặt.

“Đừng tới nữa rồi, nếu không đừng trách ta hạ thủ không lưu tình.” Thu Ức Mộng lạnh lùng nhìn Lạc Tiểu Mạn, ngữ khí băng hàn, hình như người xa lạ.

“Thu tỷ tỷ…” Lạc Tiểu Mạn thì thào hô một tiếng, hai con ngươi một mảnh mê mang, tựa hồ còn chưa hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Thu Ức Mộng từ trước tới giờ phản đối nàng động tay, nhưng mới rồi cái thoáng kia, nếu như nàng chạy nhanh hơn một chút, hay hoặc Thu Ức Mộng đánh xa hơn chút nữa, có thể phế bỏ trực tiếp hai chân nàng.

Cảm nhận được Thu Ức Mộng lãnh đạm và bài xích, Lạc Tiểu Mạn thiếu nữ tâm hồn trong nháy tức bị cực lớn đau đớn tràn ngập, trong miệng không ngừng nổi lên nước đắng. Nàng vô thức cảm thấy một tia thấp thỏm lo âu.

Chính chân tay luống cuống, trên vai thơm có một cái đại thủ đáp đi lên. Nhìn lại, chính nhìn thấy Dương Khai chậm rãi lắc đầu với mình.

“Về đi.” Dương Khai nhàn nhạt phân phó, nói xong không đợi nàng phản ứng, tiện tay ném nàng về sau.

Đợi Lạc Tiểu Mạn rơi xuống đất, lập tức phát hiện không khí có chút không giống lúc trước.

Ngoài phủ đệ, Dương Khai và Thu Ức Mộng mặt đối mặt, giống như cảnh buổi sáng Thu đại tiểu thư rời đi. Hai người không nói một lời, tất cả đều trong sự im lặng.

Nhưng bất cứ ai cũng có thể nhìn ra được, gặp mặt bây giờ hoàn toàn khác biệt với lúc chia ly buổi sáng.

“Bị buộc rồi?” Dương Khai nghiêng đầu, nghiêm mặt nhìn Thu Ức Mộng.

“Không có.” Thu Ức Mộng nhẹ nhàng lắc đầu.

“Không có?” Dương Khai cười, khóe miệng cong lên, “Không có bị người bức, ngươi dẫn những người này tới đây làm gì? Chẳng lẽ đến đầu nhập vào ta?”

“Ta tới làm gì, trong lòng ngươi rõ rồi, hà tất hỏi nhiều như vậy?” Sắc mặt Thu Ức Mộng vẫn lạnh lùng như trước.

“Ngươi không nói, ta làm sao biết?”

“Ngươi cũng vậy, cái gì cũng không nói cho ta biết, tại sao ta phải nói cho ngươi?” Thu Ức Mộng trả lời lại một cách mỉa mai.

Dương Khai nhún vai, bất đắc dĩ.

“Đại tiểu thư, không cần nói nhảm với hắn.” Bỗng nhiên, từ sau lưng Thu Ức Mộng truyền đến một người quát to.

Đang khi nói chuyện, những cường giả Thần Du Cảnh vốn cách Thu Ức Mộng hai mươi trượng xa, cùng tiến lên, mang theo một cổ khí thế cường hoành, đứng lại sau lưng nàng không xa.

“Ngươi là…” Dương Khai nhíu mày.

“Trần Hiên, Đường chủ Lạc Diệp Đường Thu gia!” Người nọ hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiêu căng nói: “Đại tiểu thư niệm tình cũ, muốn nói với ngươi vài lời. Bây giờ hẳn đã nói xong rồi.”

Dương Khai thần sắc không đổi, nhẹ gật đầu: “Kính đã lâu kính đã lâu, danh tiếng Đường chủ Lạc Diệp Đường quả thực như sấm bên tai.”

Lạc Diệp Đường của Thu gia, đồng đẳng với Huyết Thị Đường của Dương gia. Những cơ cấu như vậy tồn tại trong mỗi gia tộc của Bát Đại Gia. Cường giả bồi dưỡng trong những cơ cấu này đều rất trung thành với gia tộc.

Chỉ là vì nội tình gia tộc khác nhau, danh tiếng cao thấp có khác, phương thức bồi dưỡng khác nhau, nên trong những cơ cấu của Bát Đại Gia này, Huyết Thị Đường nổi tiếng xa gần nhất. Cao thủ xuất thân từ Huyết Thị Đường so với bảy gia tộc khác, mạnh hơn một bậc.

Nhất là bí mật không truyền của Huyết Thị Đường Bá Huyết Cuồng Thuật. Sự tồn tại của chiêu cấm kỵ võ kỹ này, đủ để Huyết Thị Đường vượt trên bất kỳ cơ cấu nào khác.

Lạc Diệp Đường của Thu gia, chính là cơ cấu như vậy. Cường giả xuất thân từ đây đều rất cao minh. Một khi ra tay, như gió thu quét lá rụng, dứt khoát lưu loát, chưa bao giờ cho kẻ địch bất kỳ thời gian thở dốc nào.

Chính vì dùng nguyên tắc làm việc này, nên người trong Lạc Diệp Đường thường có tính nôn nóng, ghét nhất người khác lãng phí thời gian.

Thu Ức Mộng và Dương Khai nói mấy câu, bọn họ đã không kiềm chế được, cho thấy tính cách của họ.

Trần Hiên hừ một tiếng, coi lời khen tặng của Dương Khai như không thấy, cười lạnh nói: “Đã nói xong rồi, vậy mời đại tiểu thư lui ra sau.” Lại nhìn về phía Dương Khai, quát lạnh: “Tiểu tử, tử kỳ của ngươi đến rồi. Dù nói ngươi là Dương gia công tử, nhưng ngươi tu luyện tà công, cấu kết yêu tà, ý đồ phá vỡ Bát Đại Gia. Hôm nay chính là lúc ngươi diệt vong.”

Trần Hiên và những cường giả Lạc Diệp Đường này đều ở Trung Đô, hiểu rõ về Dương Khai và thế lực phủ Dương Khai không sâu. Dù họ đều chú ý đến tiến triển đoạt đích chiến, cũng nghe người ngoài nói qua Dương Khai và phủ Dương Khai cao minh và lợi hại cỡ nào, nhưng Trần Hiên vẫn cho rằng những tin tức này quá nhiều hơi nước, là do nghe nhầm đồn bậy.

Hắn thân là cao thủ Thần Du Cảnh đỉnh phong, làm sao lại để một võ giả Thần Du Cảnh hai tầng vào mắt, nhất là người này còn rất trẻ tuổi.

Không chỉ Trần Hiên nghĩ vậy, phần lớn cường giả của bảy gia tộc khác cũng có ý nghĩ này. Theo họ thấy, liên quân bảy gia tộc lần này xuất động nhiều cường giả như vậy, có chút chuyện bé xé ra to.

Cho nên tối nay Thu Ức Mộng dẫn họ đến tìm phiền phức phủ Dương Khai, Trần Hiên và các cường giả Lạc Diệp Đường đều rất phấn chấn, cho rằng có thể dễ dàng công phá phòng ngự phủ Dương Khai.

Ngay cả Lăng Thái Hư tọa trấn trong phủ cũng không bị họ để vào mắt.

Lăng Thái Hư dù là Thần Du phía trên, nhưng ông là chủ Tà Tông, là sư phụ của Tà Chủ. Nếu ông dám tùy tiện ra tay, tám người Điện Phong Thần chắc chắn sẽ không ngồi yên nhìn.

Nghe Trần Hiên hùng hồn như vậy, Dương Khai thần sắc lạnh lẽo: “Mũ thật lớn!”

“Trần đường chủ đợi một lát.” Thu Ức Mộng bỗng nhiên xen vào, “Ta còn mấy câu muốn nói với Dương Khai.”

Trần Hiên hừ lạnh, nhưng cũng không dám bác mặt Thu Ức Mộng. Lúc đến, Thu Thủ Thành đã dặn dò, hành động lần này tuy mượn sân khấu đoạt đích chiến, treo danh nghĩa các tiểu thư Bát Đại Gia làm việc, nhưng người quyết sách phương hướng hành động trên chiến trường chính là hắn Trần Hiên.

Nói cách khác, đến một mức độ nào đó, Thu Ức Mộng cũng phải tạm thời nghe hắn Trần Hiên.

Chỉ nói mấy câu, hắn có thể dễ dàng tha thứ.

Dương Khai lạnh lùng nhìn hắn một cái, lại chuyển hướng Thu Ức Mộng, nhẹ giọng hỏi: “Rốt cuộc vì sao vậy?”

“Vì cha ta nói, chỉ cần đánh bại ngươi bắt được, ta có thể dùng thân phận con gái kế thừa nghiệp lớn Thu gia. Ngươi cũng biết ta khát vọng ngày đó đến mức nào. Tuy nói chúng ta trước đây ở chung rất tốt, nhưng so với nguyện vọng cả đời ta, ngươi chẳng đáng gì.”

“Haha.” Dương Khai nhịn không được cười, “Ta chẳng đáng gì, nhưng ngươi bịa đặt lung tung như vậy, có thuyết phục được chính mình không?”

“Ta lúc nào bịa đặt lung tung? Ta nói thật đấy. Hôm nay tới, chính là muốn đánh bại ngươi. Dương Khai, niệm tình những ngày này ta phụ trợ ngươi, ngươi ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói được không? Thật sự động thủ, cũng làm tổn thương tình cảm mọi người, hơn nữa, ta cũng chắc chắn không phải đối thủ của ngươi.”

“Được.” Dương Khai mỉm cười gật đầu.

Bên kia, hai mắt Trần Hiên sáng lên, nhưng lại nhanh chóng cảnh giác, mắt chăm chú nhìn động tác của Dương Khai, đề phòng hắn lừa gạt.

Những người phủ Dương Khai lại mộng.

Họ không nghĩ tới, chỉ trong một ngày, Thu Ức Mộng rõ ràng cam nguyện đối lập với Dương Khai, hơn nữa tự mình dẫn người đến tìm phiền phức Dương Khai. Thấy nàng nói chuyện trôi chảy, thần sắc lạnh đạm, không ít người lập tức lòng đầy căm phẫn đứng dậy, vừa lúc những người tốt bụng cũng niệm tình nghĩa trước đây, không có chửi ầm lên.

Nếu là người ngoài nói như vậy, họ làm sao từ bỏ ý đồ, chỉ sợ sớm đã thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà người ta mấy lần rồi.

Dù thế, thần sắc của họ cũng đều khó coi. Lạc Tiểu Mạn càng hai mắt rưng rưng, không thể tin nhìn Thu Ức Mộng.

“Ngươi thật sự nguyện ý?” Thu Ức Mộng ngây người.

“Cái này có gì đâu. Ngươi bắt được ta, có thể làm chủ Thu gia đúng không?” Dương Khai cười cười, “Ngươi đã trả giá nhiều cho ta, bây giờ đến lượt ta trả giá một chút cho ngươi, có sao đâu?”

Thu Ức Mộng thần sắc biến đổi, đôi mắt đẹp hiện ra quang mang khác thường, tựa hồ bị lời nói này cảm động muốn rơi lệ.

“Đại tiểu thư…” Trần Hiên thấy Thu Ức Mộng hình như không có ý định động thủ, không kìm được sốt ruột thúc giục.

Nếu thật sự không đánh mà thắng bắt được Dương Khai, Thu gia hắn đã lập được công lớn rồi. Thu Thủ Thành từng nói, một khi bắt được Dương Khai, không tiếc bất cứ giá nào, cũng phải đưa hắn về Thu gia Trung Đô!

Thu Ức Mộng ngoảnh mặt làm ngơ, trên mặt vẫn tràn đầy cảm động thần sắc, bỗng nhiên lại nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi tưởng nói loại lời này, có thể khiến ta mềm lòng, không đối với ngươi động thủ sao? Ngươi đồ hỗn đản này thật là hèn hạ.”

Dương Khai nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, bộ dạng bị ngươi nhìn thấu quả thật ngại quá.

“Ngươi quả nhiên nghĩ như vậy.” Thu Ức Mộng tức chết rồi. Thiếu chút nữa nàng thực sự bị cảm động, lập tức thiếu nữ tâm thầm hận, khẽ kêu: “Mặc kệ ngươi nghĩ thế nào, hôm nay ta đã đến rồi, sẽ không tay không trở về.”

Nói xong, bỗng nhiên giơ tay lên, trên tay đột ngột xuất hiện một thanh chủy thủ màu đỏ dài. Chủy thủ chảy xuôi quang mang bạc, hiển nhiên là một kiện bí bảo cấp bậc không tệ.

Chân nguyên mạnh mẽ phát ra, nhìn như không chút lưu tình.

Một mảnh tiếng kinh hô vang lên. Không ai nghĩ tới biến cố xảy ra nhanh như vậy, thậm chí cả Ảnh Cửu cũng chưa kịp phản ứng.

Trần Hiên và các cường giả Lạc Diệp Đường Thu gia hai mắt sáng lên, vội vàng ngừng thở, âm thầm chờ mong.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 627: Hối Hận Cuống Quít

Chương 626: Ngươi Làm Sao Biết ?

Chương 625: Phệ Kim Thú