» Chương 576: Hết Thảy Thu Nạp
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025
Thế cục chuyển biến quá nhanh, phủ Dương Khai vốn tưởng chừng không còn sức chống đỡ bỗng nhiên xuất hiện số lượng cường giả cấp bậc này. Người của Hoàng gia và Quang Minh Phủ căn bản không kịp phản ứng.
Hơn nữa, dù cho bọn họ có thể kịp phản ứng, cũng không chống đỡ được sự tấn công dữ dội của chín vị Huyết Thị.
Từ sau khi thăng cấp lên Siêu Phàm Cảnh, đây là trận chiến đầu tiên của chín vị Huyết Thị. Bọn họ cũng thể hiện đặc biệt xuất sắc, ra tay không chút lưu tình.
Hoàng Hiểu và Khương Triết khi mới chạm trán đợt công kích đầu tiên của Huyết Thị, đã ý thức được sự việc không ổn.
Đợi hai người ổn định thân hình, nhìn kỹ lại, lập tức ngây người như phỗng.
Tinh anh của hai nhà mình giờ phút này đang dưới sự tấn công dữ dội của chín vị Huyết Thị Dương gia, ngã xuống như cắt lúa mạch, hoàn toàn không có sức phản kháng.
Trước sau, từ lúc Hoàng Hiểu hạ lệnh tiến công cho đến khi chiến đấu kết thúc, bất quá chỉ có 10 tức thời gian.
Sáu bảy mươi vị tinh anh xuất thân từ Hoàng gia và Quang Minh Phủ toàn quân bị diệt, chỉ còn lại Hoàng Hiểu và Khương Triết hai vị cường giả Siêu Phàm Cảnh, trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm vào biến cố này.
Những tinh anh của Lữ gia cũng lạnh run lên.
Vốn dĩ Lữ Tư không đồng ý lời mời của Hoàng Hiểu, mất đi cơ hội lập công, bọn họ còn có chút thất vọng. Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi may mắn. Tất cả đều thầm cảm thấy Lữ trưởng lão quả nhiên có ánh mắt đặc biệt, có dự kiến trước.
Nếu vừa rồi tinh anh Lữ gia cũng tham gia vào đó, kết quả của họ chắc chắn cũng không khác gì người của Hoàng gia và Quang Minh Phủ – chỉ biết ngã vào vũng máu mà không chút phản kháng.
Một luồng hàn ý dâng lên trong lòng, tất cả mọi người như rơi vào hầm băng.
Cái gọi là một nhóm tinh anh thế lực, trước mặt chín vị cường giả Siêu Phàm Cảnh, căn bản không đủ để xem.
Hoàng Hiểu và Khương Triết hai người có chút thất thần, dường như không dám tin vào những gì mình nhìn thấy. Càng không thể tin được tinh anh mà gia tộc và tông môn mình tốn tâm sức bồi dưỡng lại cứ thế mà mất đi.
Chín đạo thân ảnh phía trước bay tới, chính là chín vị Huyết Thị Dương gia, tất cả đều thần sắc hờ hững.
Phát giác được nguy hiểm đang đến gần, Hoàng Hiểu và Khương Triết hai người hét lên quái dị, không dám dừng lại nữa, vội vàng bỏ chạy.
“Dương công tử xin hạ thủ lưu tình!” Lữ Tư vội vàng hô to. “Bọn họ dù sao vẫn là một phần tử đối kháng Thương Vân Tà Địa!”
“Dương Khai…” Thu Ức Mộng cũng hô quát lên.
Nghe thấy tiếng Thu Ức Mộng, động tác của chín vị Huyết Thị chậm lại. Chờ đợi chỉ thị mới của Dương Khai. Khoảnh khắc chậm lại ấy, Hoàng Hiểu và Khương Triết đã bỏ chạy mất dạng.
Thấy Dương Khai không lên tiếng ngăn cản, Lữ Tư mới không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Tinh anh của Hoàng gia và Quang Minh Phủ chết ở đây. Tuy tổn thất không nhỏ, nhưng vẫn còn cơ hội Đông Sơn tái khởi. Nếu Hoàng Hiểu và Khương Triết cũng đã chết, hai đại thế lực này thật sự có thể bị hủy diệt.
“Đa tạ Dương công tử!” Lữ Tư nhanh chóng ôm quyền nói tạ.
Dương Khai thần sắc quái dị, cau mày. Nhìn như vẻ mặt không vui, cũng không nói lời nào.
Lữ Tư trong lòng lo sợ bất an, áp lực rất lớn. Chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi.
Sự chú ý của Dương Khai, đã không còn ở bên ngoài.
Khi chín vị Huyết Thị lao ra đánh chết vị cao thủ Thần Du Cảnh đầu tiên, hắn bất ngờ phát hiện, trong thức hải mình bỗng nhiên xuất hiện một luồng lực hấp dẫn khổng lồ. Dẫn dắt một luồng năng lượng khó hiểu, chảy vào trong thức hải.
Theo sự tử vong của tinh anh Hoàng gia và Quang Minh Phủ, từng luồng năng lượng khó hiểu liên tiếp được hút vào trong thức hải.
Dương Khai vội vàng trầm mình vào tâm thần, đưa thần thức vào thức hải. Cẩn thận điều tra.
Mãi sau, hắn mới phát hiện những luồng năng lượng khó hiểu bị hút vào thức hải mình, lại là lực lượng thần thức còn sót lại của những vị cao thủ Thần Du Cảnh sau khi chết.
Mỗi một vị cao thủ Thần Du Cảnh đều có thức hải của mình. Trong thức hải đều chứa đựng lực lượng thần thức mà họ tu luyện ra.
Nếu vị cao thủ Thần Du Cảnh này chết đi, thì thức hải của hắn sẽ lập tức sụp đổ. Thức hải sụp đổ, lực lượng thần thức chứa trong thức hải sẽ nhanh chóng tan biến vào hư không, biến mất không thấy.
Giống như chiếc ly đầy nước bị đập vỡ, nước trong ly chỉ biết chảy ra và bốc hơi hết.
Trừ phi có một số thiên tài địa bảo đặc biệt, có thể bảo tồn lực lượng thần thức của cao thủ Thần Du Cảnh sau khi chết.
Ví dụ như Ôn Thần Liên.
Ban đầu khi tìm được Ôn Thần Liên, Ôn Thần Liên chính là bị một luồng lực lượng thần thức khổng lồ bao vây lấy. Đó là di vật của chủ nhân trước.
Nhưng khi đó thực lực Dương Khai thấp kém, không có cách nào với luồng lực lượng thần thức ấy. Tất cả đều tiện cho Địa Ma.
Mà hôm nay, lực lượng thần thức sau khi những vị cao thủ Thần Du Cảnh này chết đi, dạt tán ra từ thức hải, lại rõ ràng đều bị hút vào thức hải của Dương Khai.
Nguồn gốc của lực hút ấy, bất ngờ chính là con mắt vàng độc nhãn đang đóng chặt.
Thần sắc của Dương Khai trở nên quái dị.
Uy lực cường đại của con mắt vàng độc nhãn, hắn đã tận mắt chứng kiến. Đã từng động tâm tư đối với tác dụng của nó. Thậm chí còn bế quan một tháng vì thế, ý đồ luyện hóa nó.
Đáng tiếc không thành công, chỉ đạt thành một chút liên kết vi diệu với thần trí của mình mà thôi.
Vốn dĩ Dương Khai đều không mấy để ý đến con mắt vàng độc nhãn này nữa rồi. Không ngờ bây giờ nó lại đột nhiên phát huy tác dụng.
Từng đoàn từng đoàn lực lượng thần thức tụ tập lại với nhau, khoảng sáu bảy mươi đoàn. Trong những lực lượng thần thức này, bao gồm tất cả suy nghĩ của những võ giả Hoàng gia và Quang Minh Phủ kia. Trông có vẻ tạp nham, hỗn tạp không chịu nổi. Dường như là một đoàn món thập cẩm, khiến người ta nhíu mày không thôi.
Thần trí hắn trầm mình lúc này, đối với những tiếng gọi bên ngoài tự nhiên không phản ứng chút nào.
Nhưng đối với người khác xem ra, Dương Khai lại đang trầm tư, phảng phất đang suy nghĩ một vài chuyện rất quan trọng. Sắc mặt biến đổi không ngừng.
Một hồi lâu công phu, Dương Khai mới bỗng nhiên lấy lại tinh thần. Quay đầu nhìn thoáng qua, không phát hiện thi thể Hoàng Hiểu và Khương Triết. Biết hai người này hẳn là đã bỏ chạy.
Cũng không truy cứu, chỉ mở miệng nói: “Dọn dẹp thi thể!”
Phân phó xong, Dương Khai trong chớp mắt liền muốn đi vào trong phủ.
“Dương công tử dừng bước!” Lữ Tư vội vàng hô một tiếng.
Dương Khai nghiêng đầu sang một bên, trên mặt lộ ra một tia thần sắc không kiên nhẫn. Thản nhiên nói: “Lữ trưởng lão còn có gì chỉ giáo?”
Trán Lữ Tư toát mồ hôi lạnh, vội vàng khoát tay: “Không dám không dám…”
Đặt ở trước kia, Lữ Tư trước mặt Dương Khai còn có thể bày đặt thân phận, làm bộ làm tịch, cậy già lên mặt. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy dưới tay hắn hội tụ đội hình xa hoa khổng lồ như vậy, thủ đoạn tâm tính lại hung tàn quyết đoán như vậy, Lữ Tư làm sao còn dám chỉ giáo hắn?
Một cái không tốt, những người Lữ gia này sợ cũng phải giao phó ở chỗ này.
Thẳng thắn hạ thấp tư thái, cẩn thận từng li từng tí dò hỏi: “Dương công tử… Ngươi chuẩn bị xử lý thế nào việc này?”
“Xử lý gì?” Dương Khai cau mày.
“Ngươi giết nhiều người như vậy…”
“Giết thì giết. Ai muốn báo thù, cứ việc tới tìm ta là được.” Dương Khai cười lạnh. “Thế nào? Lữ trưởng lão là muốn thay bọn họ báo thù?”
“Dương công tử nói đùa.” Lữ Tư vẻ mặt xấu hổ. “Lữ mỗ chỉ muốn nói, Lữ gia lần này cùng Hoàng gia, Quang Minh Phủ cùng nhau hành động, chuẩn bị đi trước Trung Đô gấp rút tiếp viện Bát Đại Gia. Mắt thấy sắp đến Trung Đô rồi, nhưng ở đây lại xảy ra biến cố như vậy. Bát Đại Gia nếu hỏi đến, Lữ mỗ thật sự không tốt giao phó.”
Dương Khai lúc này mới xoay người, ung dung nhìn Lữ Tư. Không nhanh không chậm nói: “Lữ trưởng lão, ta hỏi ngươi, chuyện lần này là lỗi của ta?”
“Không phải.” Lữ Tư suy nghĩ một chút, nghiêm túc lắc đầu.
Chuyện lần này, thật đúng là không phải lỗi của Dương Khai. Chính là Hoàng Hiểu và Khương Triết không nên dây dưa không rõ, muốn bất lợi đối với phủ Dương Khai. Thực lực không bằng người, ngược lại bị giết. Chỉ trách bọn họ có mắt không tròng, đắc tội người không nên đắc tội.
Nếu bắt buộc phải chỉ trích lời mà nói, chỉ có thể nói thủ đoạn xử lý việc này của Dương Khai quá khích. Hắn có thể không cần giết chết nhiều người như vậy. Chín vị Huyết Thị chỉ cần triển lộ thực lực, Hoàng gia và Quang Minh Phủ nhất định sẽ xám xịt rút đi.
Nhưng vị tiểu công tử Dương gia này cá tính như thế, Lữ Tư cũng có nghe thấy. Hắn ngay cả người thừa kế tương lai của nhất đẳng thế gia cũng dám giết, huống chi những cái gọi là tinh anh kia.
“Đã không phải lỗi của ta, vậy Bát Đại Gia hỏi đến, Lữ trưởng lão chi tiết bẩm báo không được sao.” Dương Khai cười lạnh.
“Giao phó không được.” Lữ Tư chậm rãi lắc đầu. “Tam gia cùng nhau hành động, Hoàng gia, Quang Minh Phủ tổn thất thảm trọng, duy chỉ có Lữ gia ta hoàn toàn bảo toàn. Đến Trung Đô bên kia, Lữ gia e là sẽ bị nghi kỵ.”
“Lữ trưởng lão rốt cuộc muốn nói gì, đi thẳng vào vấn đề. Ta không có thời gian cùng ngươi ở đây hao tổn!”
Lữ Tư nghiêm sắc mặt, cất cao giọng nói: “Tính cách của Hoàng Hiểu, Khương Triết hai người, lão phu cũng có chút hiểu rõ. Quyết định sai lầm của bọn họ, làm cho gia tộc tông môn của họ nguyên khí đại thương. Để phiết thanh quan hệ của mình, e là lần này sẽ bôi đen Lữ gia ta cùng với quý phủ Dương công tử.”
“Nói ngươi cùng ta cấu kết, hãm hại bọn họ?”
“Không phải không thể nào.” Lữ Tư gật gật đầu.
Dương Khai cười lớn: “Vậy Lữ gia các ngươi xong rồi. Lần này e là Thu gia cũng bảo vệ không được các ngươi.”
Đối mặt với vẻ hả hê của Dương Khai, Lữ Tư cũng không dám tức giận. Thành khẩn nói: “Cho nên lão phu muốn mời Dương công tử có thể cùng ta cùng nhau đi tới Trung Đô.”
Dương Khai hơi híp mắt, trong đôi mắt sâu thẳm xẹt qua một tia ánh sáng u ám sâm lãnh.
“Quý phủ Dương công tử cao thủ đông đảo, nếu như có thể cùng Lữ gia cùng đi trước Trung Đô gấp rút tiếp viện, nói không chừng có thể giải được cục diện Trung Đô hôm nay. Đến lúc đó, Bát Đại Gia sẽ không đi đối với Dương công tử có gì chỉ trích, càng có thể bảo vệ Lữ gia ta một phương bình an. Ngươi ta đều có lợi. Kỳ thật… Lão phu một mực không tin Dương công tử cấu kết yêu tà.”
“Nhận được Lữ trưởng lão để mắt…” Dương Khai thản nhiên nói. “Nhưng sinh tử của Bát Đại Gia và sự tồn vong của Trung Đô, có quan hệ gì với ta đâu? Ta ở chỗ này, chỉ là tị nạn mà thôi. Lữ trưởng lão, tạm biệt không tiễn.”
Nói xong như vậy, liền trong chớp mắt đi vào trong phủ, không cho Lữ Tư cơ hội nói chuyện nữa.
Khoảnh khắc ngắn ngủi này, thi thể bên ngoài phủ đều đã bị chín vị Huyết Thị dọn dẹp sạch sẽ. Mọi người trong phủ cũng theo Dương Khai đi vào, chỉ còn lại đám người Lữ gia, xấu hổ đứng ở bên ngoài.
Lữ Tư vẻ mặt cay đắng mỉm cười.
Trong phủ, Bích Lạc bị thương đang được cứu chữa. Phiến Khinh La cũng theo vào, sau khi kiểm tra một phen, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
“Cám ơn ngươi.” Phiến Khinh La u u nhìn Dương Khai. Trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế hiện lên một vòng đỏ ửng say lòng người, hô hấp hơi có chút dồn dập.
Phát giác được sự khác thường của nàng, Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn bọn người kinh ngạc nhìn nàng.
Không biết vị Yêu Mị Nữ Vương này làm sao trước mặt mọi người, còn đối với Dương Khai phát xuân.
“Ngươi không có việc gì?” Dương Khai nhìn từ trên xuống dưới nàng.
“Không có việc gì.” Phiến Khinh La hé miệng cười một tiếng, vẻ mặt si mê: “Đúng đấy muốn ăn ngươi.”
“Này… Ở đây còn có người này!” Thu Ức Mộng chịu không được rồi. Kiểu dụ dỗ trắng trợn như vậy, cũng quá không biết xấu hổ? Trong lòng đối với Yêu Mị Nữ Vương hảo cảm và ấn tượng, lập tức sụp đổ.