» Chương 594: Thanh Lý Môn Hộ
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025
Dương Bách thần sắc nghiêm nghị, nhìn qua Dương Khai, ánh mắt rốt cục trở nên ngưng trọng chút ít. Kinh ngạc, hắn nói: “Sư điệt, ngươi rõ ràng có thể có được bực này lực lượng. Không sai, xem ra ngươi có ngoại lực có thể mượn. Nhưng chỉ đúng Thần Du Cảnh tầng năm, có lẽ hay là quá yếu.”
“Thật sao.” Địa Ma bước tới, thủ hộ bên cạnh Dương Khai. Đồng dạng nồng đậm vô cùng tà sát ma khí từ trong cơ thể tuôn ra, cùng khí tức trên thân Dương Bách không sai biệt, tối tăm bên trong tương hấp tương cung.
Tám vị lão gia đồng thời quát tháo, đem bản thân lực lượng tăng lên đến mười hai thành. Thần sắc phẫn nộ, cùng chung mối thù, một bộ muốn cùng Dương Bách dốc sức liều mạng tư thế.
Dương Bách cười to: “Y ỷ nhiều người đã nghĩ đánh thắng ta? Các ngươi quá ngây thơ rồi. Cũng thế, tại ta trước khi đi tựu cho các ngươi kiến thức hạ cái gì là siêu phàm tầng ba cảnh! Nhân huynh, ta đã cho ngươi cơ hội, đáng tiếc ngươi lại không lĩnh tình. Ngươi cái này một thân tà ma khí, hôm nay liền do ta nhận.”
Lời nói cuối cùng, lại là nói với Địa Ma.
Lúc trước, Dương Bách theo Khốn Long Giản hạ xuất quan, tu vi vẫn chưa tới siêu phàm tầng ba cảnh, vô pháp đem năng lượng trong thi thể ma đầu kia toàn bộ thu nạp. Vốn định đợi một đoạn thời gian, tu vi tinh tiến sau lại đi hấp thu, lại không ngờ tiện nghi cho Địa Ma.
Hôm nay cơ hội ngay trước mắt, hắn tự nhiên muốn đoạt lại lực lượng vốn thuộc về mình.
Nói rồi, hắn nhẹ nhàng phất tay. Tầng một thất thải quang màng như bảo giáp bao trùm quanh thân hắn.
Vũ kỹ và bí bảo của bát đại gia lão gia chủ đã phóng ra, oanh kích lên người Dương Bách. Công kích vốn có thể phiên giang đảo hải, lại chỉ làm cho quang màng ngoài cơ thể Dương Bách nổi lên tầng tầng rung động nhạt nhạt, ngay cả phòng ngự của hắn cũng phá không nổi.
Cứ cho rằng đã biết thủ đoạn thông thiên và thực lực cường đại của Dương Bách, nhưng nhìn thấy cảnh này, tám vị lão gia chủ vẫn có chút không dám tin, mỗi người sắc mặt hoảng sợ, thần sắc chấn động. Địa Ma cũng như thiểm điện ra tay, một đoàn huyết đầu hóa thành huyết vụ bao trùm lấy Dương Bách. Huyết quang kia chứa đựng nhiều năm cảm ngộ và tu vi của Địa Ma, quỷ bí khó phòng, đủ để ăn mòn vạn vật trên đời.
Nhưng Dương Bách chỉ nhẹ nhàng chấn động thân hình, liền đánh tan huyết vụ. Địa Ma hừ lạnh một tiếng, lùi ba bước, thần sắc ngưng trọng đến cực điểm.
Chênh lệch tuyệt đối về cảnh giới, không phải kinh nghiệm của hắn có thể bù đắp. Nếu nơi đây có đại lượng máu tươi, hắn còn có thể thi triển Ma Ảnh Thánh Pháp, nhưng mấy ngày nay, máu tươi của những người bị tổn thương đã bị Dương Bách vận dụng hết. Địa Ma cũng đúng không bột đố gột nên hồ.
Tiếng long ngâm cao vút truyền ra. Sau lưng Dương Khai hiện ra một chỉ Long Đầu cực lớn, lắc đầu vẫy đuôi, mở miệng lớn máu me hướng Dương Bách cắn tới.
“Giao Long?” Dương Bách chẳng thèm ngó tới. Tay trái hư không nắm chặt, một chỉ thất thải độc mãng cực lớn xuất hiện. Con độc mãng sắc thái sặc sỡ, nhe răng trợn mắt, hung mãnh đón lấy con Giao Long màu đen. Nó há miệng phun ra từng sợi thất thải ánh sáng, năng lượng tà ác đáng sợ trong ánh sáng ấy lập tức đánh nát Giao Long.
“Không gì hơn cái này!” Dương Bách cười mỉa mai, thần thái thong dong sâm lãnh nói: “Các ngươi cứ phóng thích lực lượng đi. Ta chỉ muốn nhìn, có ai có thể ngăn ta? Dương Bách ta cả đời đau khổ, chỗ truy cầu bất quá là lực lượng tăng lên. Chính thì thế nào, tà thì thế nào, chỉ cần có thể làm cho ta cường đại, ai chống đỡ ta, ta giết kẻ ấy!”
“Mặc dù là dưỡng dục ngươi, dạy ngươi sư tôn của ngươi?” Dương Khai đối xử lạnh nhạt nhìn qua hắn. Tuy cục diện nguy cấp, nhưng hắn không thấy chút nào bối rối, ngược lại vẻ mặt lạnh nhạt.
Địa Ma nhìn mặt mà nói chuyện. Dù không biết Dương Khai rốt cuộc có gì dựa vào, nhưng theo hắn lâu như vậy, Địa Ma cũng biết Dương Khai không làm chuyện không chắc chắn. Vội vàng kiềm chế ý định bỏ chạy, lặng lẽ thủ hộ bên cạnh Dương Khai, đề phòng bất trắc.
“Sư tôn?” Dương Bách cười lạnh, “Ta đã không có sư tôn.”
Vừa nói, hắn vừa khu động tà năng trong cơ thể. Bát đại gia lão gia chủ đồng loạt kêu rên, hai đầu gối mềm nhũn quỳ trên mặt đất. Từng người khuôn mặt đều biến thành thất thải nhan sắc, chân nguyên và thể lực nhanh chóng trôi qua, điên cuồng hội tụ về phía thân thể Dương Bách.
Áp chế tuyệt đối về cảnh giới làm cho họ khắc sâu hiểu được sự đáng sợ của Dương Bách, và nhận ra chỉ bằng nhóm người mình, không thể nào làm gì được đối phương.
“Dương Khai, ngươi đi mau. Chúng ta sợ là trốn không thoát…” Dương Ứng Hào bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói càng ngày càng nhỏ.
Nếu sớm biết thực lực của Dương Bách khủng bố như vậy, họ nói gì cũng sẽ không chỉ có tám người xuống.
Họ vốn nghĩ rằng bằng tám người, dù chết trận, ít nhất cũng có thể kéo Dương Bách chôn cùng. Nhưng không ngờ ý nghĩ này trước hiện thực lại buồn cười như vậy.
Hôm nay chỉ có thể liều mạng, bảo vệ Dương Khai.
“Không có người nào có thể đi!” Dương Bách vẻ mặt ung dung, nhàn nhạt lắc đầu. Hắn chỉ một ngón tay, một đạo kình phong lăng lệ ác liệt đánh xuyên vai Dương Ứng Hào, máu tươi lập tức chảy ra.
“Dương Bách, ngươi khi sư diệt tổ, để tông môn chịu nhục. Hôm nay ta liền đại sư công thanh lý môn hộ!” Dương Khai như một đầu dã thú bị kích nộ, bỗng nhiên thô bạo dị thường, quát tháo đứng lên.
Dương Bách ngạc nhiên, kỳ lạ liếc nhìn hắn, khinh miệt nói: “Chính là Thần Du Cảnh tầng năm cũng dám khẩu xuất cuồng ngôn, thật sự là không biết trời cao đất rộng. Sư điệt, lát nữa ngươi sẽ chết rồi, ngươi chuẩn bị hóa thành lệ quỷ đến thay lão bất tử kia thanh lý môn hộ sao?”
Tuy đồng xuất một môn, nhưng hắn từ đầu đã xem thường Dương Khai, cho rằng đối phương có được lực lượng hiện tại bất quá là nhờ ngoại lực.
“Ha ha.” Dương Khai cười quái dị, thu lại nụ cười, khẽ quát: “Địa Ma!”
Địa Ma lên tiếng xuất động, không chút do dự, như điên phóng tới Dương Bách.
Dương Bách thần sắc khinh thường, phất tay đánh tới Địa Ma. Năng lượng cuồng bạo tuôn ra, chân nguyên của Địa Ma lúc sáng lúc tối, rất nhanh chôn vùi, bay ngược trở về, ngã xuống đất nặng nề. Nhưng lập tức hắn lại chẳng hề để ý bò dậy.
Hào phát vô thương!
Cảnh tượng này không chỉ khiến bát đại gia lão gia chủ ngây dại, mà ngay cả Dương Bách cũng thần sắc kinh nghi bất định. Sau khi lấy lại tinh thần, mới gật đầu nói: “Cái thể xác này quả nhiên rất cao minh.”
Địa Ma cười to: “Tuy lão phu bây giờ đánh không thắng ngươi, nhưng ngươi cũng đánh không chết lão phu. Cái thể xác này không phải ngươi có thể rung chuyển.”
Địa Ma có được thân thể này, còn sót lại ở Khốn Long Giản hạ mấy trăm năm, thân thể không xấu. Hiển nhiên đã bị ma đầu kia rèn luyện đến cực hạn.
Chỉ bằng tu vi hiện tại của Dương Bách, quả thực vô pháp rung chuyển thân thể này.
“Ta tưởng các ngươi có gì dựa vào, nguyên lai chỉ là cái này.” Dương Bách khẽ nói: “Nếu vẻn vẹn đúng như thế, ta đây sẽ không cùng các ngươi chơi.”
Địa Ma trầm mặc, lại dắt chưa từng có từ trước đến nay khí thế hướng Dương Bách vọt tới.
Dương Bách khinh thường nhếch miệng, lạnh lùng nói: “Chỉ là một mãng phu mà thôi. Không có một cụ thể xác, lại phát huy không xuất ra tác dụng của nó. Ngươi vẫn nên trả lại cho ta đi.”
Đang khi nói chuyện, một luồng khí kình còn hung mãnh hơn lúc nãy bộc phát ra. Dương Bách một tay thành chộp, chụp thẳng vào đầu Địa Ma.
Vượt quá dự liệu của hắn, Địa Ma rõ ràng không tránh, mặc cho hắn bắt lấy.
“Tự tìm đường chết!” Dương Bách đại hỉ, tranh thủ thời gian vận công, điên cuồng hấp thu lực lượng trong cơ thể Địa Ma. Những tà ma khí này cùng công pháp hắn tu luyện có cùng nguồn gốc, có thể không hề cố kỵ hấp thu. Một khi thu nạp lực lượng của Địa Ma, thực lực của Dương Bách tất nhiên sẽ tăng lên.
Thậm chí, hắn còn có thể vận dụng bí pháp, chiếm đoạt thân thể hiện tại của Địa Ma, luyện chế ra khôi lỗi.
“Thiếu chủ!” Địa Ma gian khổ ngăn cản, nhưng vẫn không ngăn cản được lực lượng trong cơ thể trôi qua. Hắn không thể không há miệng kêu một tiếng.
Vô luận Dương Khai đang tính toán gì, hiện tại nên ra tay rồi. Chính vì vô điều kiện tin tưởng Dương Khai, Địa Ma mới tỏ ra lỗ mãng như vậy.
Một đạo kim xán quy xiềng xích bỗng nhiên quỷ dị xuất hiện. Cùng với xiềng xích xuất hiện, một luồng chí cương chí dương khí tức ầm ầm hàng lâm. Vô luận là Địa Ma hay Dương Bách, tà ma khí trong cơ thể như gặp khắc tinh, tất cả đều xao động bất an.
Cái xiềng xích ấy không hề dài, lại có một loại lực lượng khiến bất luận kẻ nào cũng không thể bỏ qua. Nó bay thẳng tới quấn quanh lấy Dương Bách.
“Tỏa Ma Liệm?” Dương Bách quá sợ hãi, sắc mặt hoảng loạn thất thố. Hắn vội vàng buông Địa Ma ra, nhanh chóng lùi về sau.
Dương Khai cười lạnh. Ý chí khu động, Tỏa Ma Liệm vàng rực rỡ như có sinh mệnh, lập tức quấn quanh lấy Dương Bách, trói chặt.
Xoẹt xẹt a…
Một hồi tiếng vang như dầu nóng gặp muối ăn truyền ra. Tà năng trong cơ thể Dương Bách điên cuồng phản kháng, nhưng vẫn không phá giải được sự trói buộc của Tỏa Ma Liệm. Một luồng khói đen không ngừng toát ra từ trong cơ thể.
Ngược lại là Tỏa Ma Liệm vàng rực rỡ, trở nên như không thật thể, dần dần biến mất trong cơ thể Dương Bách. Chỉ có một tia sáng loáng lúc ẩn lúc hiện.
“Sư thúc, ngươi khinh thường quá rồi.” Dương Khai mỉa mai cười nhạo, “Chúng ta đã nhận được thi thể ma đầu kia, Tỏa Ma Liệm trói buộc thi thể ma đầu làm sao lại không nằm trong tay ta? Thứ này, nên là khắc tinh của ngươi.”
Dương Bách thần sắc phẫn nộ, ánh mắt cừu thị nhìn Dương Khai, khuôn mặt méo mó.
Tỏa Ma Liệm, khắc chế chính là tà ma khí.
Nó ngay cả thi thể ma đầu kia cũng có thể khóa lại, huống chi là Dương Bách hiện tại. Vô luận Dương Bách hay Địa Ma, thành tựu hiện tại đều là kế thừa từ thi thể ma đầu kia.
Tựa hồ bị Tỏa Ma Liệm áp chế, khí tức ngạo nhân của Dương Bách nhanh chóng thu lại. Hơn nửa lực lượng bị áp chế trong người, vô pháp vận dụng.
Thế cục nhanh chóng đảo ngược. Tất cả mọi người kinh hỉ, không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Địa Ma vừa hoảng sợ vừa vui vẻ nhìn Dương Khai, thầm nghĩ tin tưởng Thiếu chủ quả nhiên là đúng.
Hắn thậm chí đã quên sự tồn tại của Tỏa Ma Liệm, lại không ngờ Dương Khai phía sau đem nó ra.
“Sư thúc, bây giờ ngươi có thể vận dụng vài thành lực lượng?” Dương Khai bước tới, khí thế liên tiếp dâng cao, “Vì ngươi, Lăng Tiêu Các rộng lớn hôm nay thê thảm vô cùng. Sư công lại suýt nữa chết. Cha ta lại bệnh tật quấn thân nhiều năm. Ngươi hủy Trung Đô thành không sao, nhưng ngươi hủy Lăng Tiêu Các, phải trả giá đắt. Bây giờ là lúc ngươi hoàn lại.”
“Si tâm vọng tưởng!” Dương Bách rống giận, như bệnh tâm thần, “Ngươi cho rằng chỉ một đạo Tỏa Ma Liệm liền có thể phong bế ta? Có lẽ đợi ngươi thực lực mạnh hơn một chút có thể làm được, với thực lực hiện tại của ngươi vẫn chưa đủ! Bí bảo phát huy uy lực là dựa vào người làm căn cơ mới có thể làm được, điểm này không có ai dạy ngươi sao?”
Nói rồi, Dương Bách hai tay hư nắm, thất thải quang mang lại một lần nữa tách ra, như mưa to gió lớn bao trùm về phía trước. Đồng thời, thân hình lui về sau, nhảy xuống hướng hư không đang mở rộng.
Hắn hiển nhiên muốn rời đi trước rồi quyết định sau.