» Chương 597: Hắn Rốt Cuộc Là Ai

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025

“Tiểu cô nương kia tình huống thế nào?” Phiến Khinh La lại cảnh giác hỏi một tiếng, mắt đẹp hướng trong phòng nhìn lại.

“Ta cùng nàng có chút sâu xa, cũng chính nàng cứu ta trở về đây.” Dương Khai thuận miệng giải thích.

“Ngươi không động đến nàng đấy chứ?” Phiến Khinh La khóe miệng chứa đựng một nụ cười mập mờ.

“Ta rảnh rỗi đến mức ấy sao?” Dương Khai hừ hừ, thần sắc lại nghiêm nghị hẳn lên, mở miệng nói: “Trung Đô bên kia thế nào rồi?”

“Mọi chuyện đều tốt, trừ việc ngươi mất tích. Hơn nữa, những người có quan hệ thân mật với ngươi cũng đều mất tích, họ muốn tìm người hỏi thăm tình hình cũng không tìm thấy, đều có chút hoang mang.”

Dương Khai có chút gật gù, tình huống này đã nằm trong dự liệu của hắn.

Thấy Dương Khai không có mấy phần bi thương, Phiến Khinh La lập tức hiểu ra, những người thân cận với hắn mất tích kia, e rằng không có nguy hiểm tính mạng, nếu không hắn đã không có vẻ mặt thế này.

“Ngày đó… dưới lòng đất Trung Đô rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Dương Bách đâu rồi?” Phiến Khinh La chần chờ một chút, hơi có vẻ khẩn trương hỏi.

“Một lời khó nói hết.” Dương Khai cười khổ lắc đầu, không muốn nói nhiều, “Về phần Dương Bách, đã chết rồi.”

“Chết… rồi?” Một đôi mắt đẹp của Phiến Khinh La lóe lên quang mang vui mừng và hưng phấn.

“Ừm, chết… rồi, ta tận mắt nhìn thấy.” Dương Khai nhếch miệng cười một tiếng.

Bích Lạc hai tay nắm chặt thành quyền, hưng phấn kêu lên: “Đại khoái nhân tâm!”

“Dương Bách chết… rồi, ngươi bình an vô sự, vì sao nửa năm nay vẫn chưa trở lại Trung Đô, ngược lại ở lại chỗ này?” Phiến Khinh La u u nhìn xem Dương Khai, “Ngươi đang trốn tránh điều gì?”

“Ta không trốn tránh.” Dương Khai lắc đầu, tùy ý nói: “Ta nếu trở lại Trung Đô, tất cả mọi chuyện đều để ta gánh vác, Thu Ức Mộng và những người khác chỉ xem ta là người cốt cán, không có chủ kiến của riêng mình. Ta không ở đây, họ mới có thể phát huy năng lực của mình, làm tốt gia chủ Bát đại gia.”

Hơn nữa, Dương Khai cũng cần thời gian suy xét lại mọi chuyện, sắp xếp lại suy nghĩ của mình, cho nên mới lẩn tránh ở hải ngoại nửa năm… nhiều.

“Ngươi muốn tách ra khỏi tầm mắt của những người ở Trung Đô?” Phiến Khinh La như có điều suy nghĩ, nghe ra ý tứ trong lời nói của Dương Khai.

“Có thể nói như vậy.” Dương Khai cũng không phủ nhận, “Bởi vì không lâu sau đó ta e rằng phải rời đi nơi này, cho họ quá nhiều dựa dẫm, một khi ta đi, đối với họ không tốt.”

“Ngươi muốn đi đâu?” Yêu Mị Nữ Vương lập tức khẩn trương lên, không biết vì sao, nàng cảm giác chuyến đi lần này của Dương Khai, e rằng sau này khó có thể gặp lại, không tự chủ được lòng đầy chua xót.

“Đến lúc đó nói cho ngươi biết.” Dương Khai mỉm cười, “Nhưng đã hôm nay ngươi tìm tới đây, ta cũng nên trở về Trung Đô nhìn một chút.”

Nói như vậy, ánh mắt bỗng nhiên ngoẹo hướng một bên mở miệng nói: “Hàn trưởng lão, đã đến rồi, thì hiện thân đi.”

Phiến Khinh La mím môi cười một tiếng, mắt đẹp cũng chuyển hướng cái hướng kia, thần sắc thong dong.

Hàn Chiếu sớm đã tới rồi, gần như ngay sau khi Phiến Khinh La vừa đến, hắn đã đến đây. Chỉ có điều trên Cổ Vân Đảo bỗng nhiên xuất hiện Phiến Khinh La nữ tử diêm dúa lẳng lơ như vậy, Hàn Chiếu không khỏi có chút cảnh giác, liền vụng trộm ẩn náu một bên giám thị nhìn trộm.

Hắn muốn biết rõ thân phận của Phiến Khinh La.

Nhưng không ngờ người ta đã sớm phát giác khí tức của hắn.

Hàn Chiếu quá sợ hãi, lúc này mới tỉnh ngộ thực lực của đối phương cao hơn mình rất nhiều, nếu không làm sao có thể liếc mắt nhìn thấu sự ẩn nấp của mình? Không hề suy nghĩ, thân hình nhoáng một cái liền muốn thoát đi nơi đây.

Đồng thời trong miệng phát ra tiếng kêu to, cảnh báo nhanh chóng truyền đạt.

Dương Khai vẻ mặt bất đắc dĩ, nháy mắt ra dấu với Phiến Khinh La.

Phiến Khinh La đưa tay một ngón tay, một đạo năng lượng tơ nhện bắn ra, trói chặt Hàn Chiếu đang bay tán loạn giữa không trung.

Đụng… Hàn Chiếu ngã xuống mặt đất, chân nguyên bị giam cầm trong cơ thể, đợi khi bò lên, đôi mắt kịch liệt run rẩy, không thể tin nhìn qua Phiến Khinh La, thất thanh nói: “Thần Du phía trên?”

Hàn Chiếu cũng có tu vi Thần Du Cảnh tầng bảy, cho dù là cao thủ Thần Du Cảnh đỉnh phong, cũng không thể tiện tay một kích giam cầm hắn triệt để như vậy, người làm được trình độ này chỉ có Thần Du phía trên!

Hàn Chiếu không ngốc, lập tức đoán được tu vi thật sự của Phiến Khinh La.

Trong lòng lập tức sợ hãi, hắn không biết nữ tử vũ mị diêm dúa, thực lực siêu quần này bỗng nhiên đến Cổ Vân Đảo, rốt cuộc có ý đồ gì.

Dương Khai ung dung bước tới, dừng lại cách hắn ba trượng, thần sắc bình thản nhìn qua hắn.

“Thả ra đi.” Dương Khai sai khiến Yêu Mị Nữ Vương.

Phiến Khinh La khẽ mím cái miệng nhỏ đỏ tươi, tâm niệm vừa động, tơ nhện trói buộc Hàn Chiếu liền biến mất không thấy gì nữa.

Hàn Chiếu vẻ mặt cảnh giác kiêng kỵ nhìn xem Phiến Khinh La, trong lòng hoảng loạn, phát giác đối phương không có địch ý, không khỏi lại nhẹ nhõm một chút, trầm ngâm một lát, mở miệng dò hỏi: “Các hạ rốt cuộc là thần thánh phương nào, đến Cổ Vân Đảo của ta cần làm chuyện gì?”

“Nàng là tới tìm ta.” Dương Khai đáp, “Hàn trưởng lão không cần khẩn trương, nàng sẽ không bất lợi cho Cổ Vân Đảo.”

“Tìm ngươi?” Hàn Chiếu choáng váng, chấn động nhìn qua đệ tử ký danh trông có vẻ bình thường trước mặt, đầu nhất thời có chút quay không kịp.

Từ khi Dương Khai tiến vào Cổ Vân Đảo, liền luôn biểu hiện bình thường, toàn thân cũng không có dấu vết tu luyện, khiến Hàn Chiếu cho rằng hắn chẳng qua là ngư dân bình thường, vì Chung Diệu Nhưng thỉnh cầu, hắn mới đồng ý cho Dương Khai ở lại Cổ Vân Đảo, chăm sóc khổng tước của hắn, lại không ngờ, người như vậy lại có thể làm động một vị cao thủ Thần Du phía trên đến tìm.

Giờ phút này, vị cao thủ Thần Du phía trên này lại càng tùy theo hắn!

Hắn rốt cuộc là thân phận gì?

Nhìn lại hướng Dương Khai, Hàn Chiếu dường như nhìn thấy phía sau hắn có một vầng bóng dáng mơ hồ nhưng khổng lồ như núi cao, khiến người ta có cảm giác trầm trọng không thể ngăn cản.

Nói chuyện công phu, xa xa truyền đến tiếng vạt áo xào xạc, nhưng lại là Hàn Chiếu phát ra tiếng kêu to, gọi cả Đảo chủ Cổ Vân Đảo Cổ Phong và mấy vị trưởng lão đến.

Cổ Phong ngày thường thô kệch, cao lớn vạm vỡ, trông vẻ mặt bưu hãn, có tu vi Thần Du Cảnh đỉnh phong, những trưởng lão khác phần lớn cũng đều là tu vi Thần Du Cảnh tám tầng chín tầng.

Những người này là nền tảng của Cổ Vân Đảo, cũng là những cao thủ lợi hại nhất của Cổ Vân Đảo.

“Hàn trưởng lão, xảy ra chuyện gì?” Cổ Phong vừa tới nơi này, liền quát to hỏi, những trưởng lão khác đồng dạng tràn đầy vẻ cảnh giác, vẻ mặt bất thiện.

Chưa đợi Hàn Chiếu trả lời, Cổ Phong bỗng nhiên hai mắt sáng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Phiến Khinh La, vẻ mặt tâm động, lẩm bẩm nói: “Dưới đời này còn có nữ tử như vậy?”

Không chỉ Cổ Phong thấy tâm động, những trưởng lão khác cũng đồng dạng tâm thần chập chờn, hoa mắt, Phiến Khinh La vũ mị và diêm dúa, chỉ cần là nam nhân đều không thể ngăn cản.

Đang nói chuyện, Cổ Phong lại cười ha ha: “Hàn trưởng lão tìm được nữ tử ở đâu? Bản đảo chủ nhận, nạp làm một phòng thiếp thất cũng không tệ!”

Vừa nói, vừa lao đến Phiến Khinh La.

“Đảo chủ không thể!” Sắc mặt Hàn Chiếu trong chốc lát tái đi, vội vàng ngăn cản. Đụng…

Một tiếng muộn hưởng truyền đến, khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, Cổ Phong tựa như một viên đạn pháo bắn ra khỏi nòng súng, trong miệng phát ra tiếng gào rú kinh hoảng, xa xa rơi vào vùng biển gần đó, tung lên một mảnh bọt nước.

Không ai biết hắn bị đánh bay ra ngoài như thế nào, chỉ là mơ hồ thấy tay Phiến Khinh La bỗng nhúc nhích.

“Thần Du phía trên?” Mấy vị trưởng lão đồng thời kinh hô, trên mặt kinh ngạc, không dám khinh thường Phiến Khinh La chút nào.

Hàn Chiếu há hốc miệng, ánh mắt dừng ở vị trí Cổ Phong rơi xuống nước, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.

Xong rồi! Đảo chủ rõ ràng trêu chọc một vị Thần Du phía trên, hôm nay Cổ Vân Đảo này e rằng phải máu chảy thành sông, bị người diệt môn.

“Chư vị trưởng lão, ai còn dám đối với nữ nhân của ta có ý đồ gì, sẽ không đơn giản như bị đánh bay đâu!” Dương Khai tiến tới một bước, lạnh lùng nhìn qua những cao thủ Cổ Vân Đảo.

Một hồi tiếng răng va chạm truyền ra, Hàn Chiếu sau khi chấn động nửa ngày mới đột nhiên hoàn hồn, vội vàng nói: “Minh bạch!”

Cùng lúc đó lòng nghi ngờ lại càng đậm, thiếu niên này, lại nói vị nữ tử diêm dúa lẳng lơ kia là nữ nhân của hắn? Mà đối phương cũng không phủ nhận, đây là tình huống gì?

Lại lén lút liếc nhìn Phiến Khinh La, Hàn Chiếu đột nhiên phát hiện nàng rõ ràng vẻ mặt hạnh phúc vui thích.

“Hàn mỗ cả gan, xin hỏi các hạ đến Cổ Vân Đảo của ta, rốt cuộc muốn làm gì?” Hàn Chiếu toàn thân lạnh buốt, cả gan dò hỏi, đối phương theo nửa năm trước đã ẩn phục ở Cổ Vân Đảo, cho đến hôm nay mới lộ ra bộ mặt thật, hắn đồ cái gì? Cổ Vân Đảo có thứ gì có thể khiến nhân vật bậc này vừa ý sao?

Những trưởng lão khác lòng cũng đều bất an, vô cùng lo lắng, ngay cả dũng khí đi cứu đảo chủ không biết sống chết rơi xuống nước biển cũng không có.

“Ta chỉ không cẩn thận gặp nạn ở chỗ này, không có ý làm gì đối với Cổ Vân Đảo, điểm này xin Hàn trưởng lão yên tâm.” Dương Khai trầm ngâm một chút mở miệng nói: “Ừm, hiện tại nói, ta cần gặp Lý Nguyên Thuần, vị nào trong các ngươi có thể giúp ta đi tìm hắn đến?”

“Lý Nguyên Thuần?” Hàn Chiếu nhíu mày, chợt kịp phản ứng, kinh hô: “Lý tiền bối của Thái Nhất Môn?”

“Hắn hẳn đã trở về Thái Nhất Môn rồi chứ?” Dương Khai hỏi.

“Sau trận chiến đó một tháng, Lý Nguyên Thuần cùng người của các tông hải ngoại tìm ngươi không được, liền rời khỏi Trung Đô.” Phiến Khinh La ở một bên nhẹ giọng đáp.

“Trở về là tốt rồi.” Dương Khai khẽ gật đầu, lại nhìn Hàn Chiếu.

Hàn Chiếu một đầu mồ hôi lạnh: “Các hạ thứ lỗi, Hàn mỗ ngay cả thân phận thật sự của ngài còn không biết, thì làm sao đi gặp mặt Lý tiền bối? Huống chi, thế lực lớn như Thái Nhất Môn, cũng không phải chúng ta có thể tùy ý đặt chân, Lý tiền bối lại càng đức cao vọng trọng, chúng ta sợ là… mời không động, các hạ nếu thật có việc muốn tìm Lý tiền bối, chẳng ngại tự mình đi một chuyến Thái Nhất Môn thì sao?”

Hắn không thể chờ đợi được muốn đuổi Dương Khai đi.

“Ngươi chỉ cần cáo với hắn rằng Dương Khai muốn gặp hắn! Hắn có đến hay không, đó là chuyện của hắn.”

“Còn không mau đi?” Phiến Khinh La trừng mắt liếc hắn một cái, nũng nịu quát mắng.

“Vâng…” Hàn Chiếu cố gắng lên tiếng, rút chân bay vút về phía Thái Nhất Môn.

Đợi ở chỗ này đã bị cảm giác áp bách quá mạnh mẽ, những gì đã thấy đã vượt ra khỏi phạm trù giải thích của Hàn Chiếu, hắn cũng muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi đây.

Bay vút đi, gió lạnh thổi qua, Hàn Chiếu lúc này mới phát hiện lưng mình ướt sũng.

Đợi Hàn Chiếu đi rồi, mấy vị trưởng lão còn lại nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, có một vị trưởng lão trông khá khôn khéo nói: “Trước khi Hàn trưởng lão trở lại, các hạ chẳng ngại hạ mình di giá điện Dưỡng Thần, nghỉ tạm một lát thì sao, chúng ta cũng tiện tận tình chủ nhà hữu nghị.”

“Ừm.” Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu.

“Mời!”

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 718: Siêu Phàm Cảnh

Chương 717: Hiểm Tử Nhưng Vẫn Còn Sống

Chương 716: Tinh Không Rèn Luyện