» Chương 620: Chữa Trị Cốt Thuẫn

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025

Hôm nay hai canh, ta nghỉ ngơi xuống.

Giai tầng sai biệt, địa vị cách xa, tồn tại ở mỗi nơi.

Độc Ngạo Thành quả thật náo nhiệt phồn hoa. Dương Khai vừa đi vừa quan sát, trong lòng hơi rung động khi phát hiện tổng số lượng võ giả qua lại có tu vi cấp bậc rất cao.

Dường như ở Thông Huyền Đại Lục, Thần Du Cảnh là một quần thể rất phổ biến. Hắn gặp phải võ giả trong Độc Ngạo Thành có sáu thành đều là Thần Du Cảnh, thỉnh thoảng còn gặp được một vài cao thủ Siêu Phàm Cảnh.

Ở thế giới kia, Thần Du Cảnh đã là cấp bậc không tồi rồi, thậm chí ở một số nơi, Chân Nguyên Cảnh cũng có thể xưng vương xưng bá. Nhưng ở đây, Thần Du Cảnh chẳng là gì.

Theo Vân Huyên vào một tòa đại điện, Dương Khai phát hiện rất nhiều võ giả xuất nhập. Người tiến vào đa phần biểu lộ căng thẳng, chờ mong; người đi ra thì hoặc vui mừng hoặc ảo não. Điều này khiến hắn rất nghi hoặc, không biết nơi này rốt cuộc đang làm gì.

Trong đại điện có rất nhiều sương phòng. Ngoài sương phòng, có không ít võ giả đang xếp hàng chờ đợi điều gì đó.

Vân Huyên dẫn Dương Khai và Thủy Linh thẳng tới trước một gian sương phòng ở tầng trong cùng.

Trong sương phòng, trên mặt đất trải thảm lông mềm dày đặc, vách tường bốn phía điêu khắc nhiều đồ án sống động. Giữa phòng, lư hương đốt loại hương thảo quý giá, khiến căn phòng ấm áp.

Một lão nhân thân hình mập mạp ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, thần thái kiêu căng, lạnh lùng nhìn vị võ giả Thần Du Cảnh đỉnh phong trước mặt, có vẻ hơi sốt ruột.

Dương Khai theo Vân Huyên tới cửa lúc, vừa vặn nghe hắn nhàn nhạt nói với võ giả kia: “Không có thương không độc vũ, lão phu căn bản vô pháp thay ngươi chữa trị bí bảo này. Huống chi, ngươi không phải đệ tử Độc Ngạo Minh của ta, thù lao cũng phải tăng lên hai thành. Ngươi chẳng những không có tài liệu, còn không đủ thù lao, lão phu làm sao ra tay? Ngươi coi lão phu là ai?”

Đang nói chuyện, nhẹ nhàng đặt tay: “Ngươi đi đi, tìm được tài liệu, tập hợp đủ thù lao, rồi đến tìm lão phu. Hoặc ngươi có thể đi tìm các luyện khí sư khác, họ đòi thù lao không cao như lão phu.”

“Đại sư…” Võ giả kia còn muốn nài nỉ một tiếng, nhưng bị lão giả trừng mắt, nửa câu sau lập tức nuốt xuống. Hắn vẻ mặt chán nản, lắc đầu bất đắc dĩ, nhanh chóng rời đi.

Đi qua cửa ra vào, hắn thở dài nặng nề. Dương Khai nhìn nhìn bí bảo trên tay hắn, rồi suy ngẫm lời lão giả, bỗng nhiên có chút hiểu ra nơi này rốt cuộc là chỗ nào.

Vị lão giả đang tọa ở trong phòng lúc này cũng phát hiện Vân Huyên ngoài cửa, không khỏi hai mắt sáng lên, mỉm cười ngoắc: “Vân cô nương đến rồi, mau vào đi.”

Vân Huyên mỉm cười, bước vào, đầy mặt tươi cười nói: “Mã đại sư.”

Lão giả kia cười chân thành, không hề có chút bực bội và kiêu căng như lúc nãy với võ giả kia, ngược lại trở nên thân thiện vô cùng, khiến Dương Khai thán phục. Hắn không biết Vân Huyên rốt cuộc có mị lực gì mà khiến lão giả này thay đổi thái độ lớn đến thế.

Dù nàng là người Độc Ngạo Minh, e rằng cũng không đến mức như vậy.

Hơn nữa, lão giả này nhìn thần sắc nàng rất hòa ái, giống như trưởng bối đối đãi vãn bối, không hề có chút ánh mắt dâm ô.

“Ngươi có phải lại có bí bảo nào hư hao rồi không?” Mã đại sư cười khổ lắc đầu, đưa tay nói: “Lấy ra ta xem một chút đi.”

Vân Huyên lè lưỡi thơm, trông tinh nghịch đáng yêu. Tiểu tay khẽ động, một đạo hoa quang xuất hiện trên tay, Dương Khai nhìn kỹ, phát hiện đó là một bí bảo hình trường mâu. Trên bí bảo, hồ quang điện lập lòe, cấp bậc không thấp.

Tuy nhiên, trường mâu này hiện tại có một vài khe hở, thân mâu cũng lốm đốm, dường như bị cái gì đó ăn mòn.

“Ngươi gặp phải chiến đấu không đơn giản nha.” Mã đại sư sắc mặt trầm xuống, như có điều suy nghĩ nhìn Vân Huyên, thở dài nói: “Ai, một cô gái, như vậy dốc sức liều mạng làm gì?”

Vân Huyên hì hì cười một tiếng: “Không cẩn thận tựu biến thành như vậy.”

“Ngươi à, lão phu không biết nói thế nào ngươi mới tốt.”

“Vậy ngài lão tựu chẳng khác gì nói ta!” Vân Huyên làm nũng, vừa nói vừa lấy ra chút ít tài liệu và tinh thạch, đưa cho mã đại sư: “Đây là tài liệu chữa trị và thù lao.”

“Thù lao không cần.” Mã đại sư lắc đầu.

“Ta cũng là đệ tử bình thường trong liên minh, sao có thể làm hư quy củ trong liên minh được?”

“Ta nói không cần cũng không cần, điểm ấy quyền lợi lão phu vẫn phải có. Thế nào, chẳng lẽ ngươi xem thường ta?” Mã đại sư giả vờ tức giận, nghiêm mặt.

Vân Huyên lè lưỡi, đành bất đắc dĩ thu hồi tinh thạch.

“Ba ngày sau lấy nhé. Lần này lão đại định cho ngươi tinh luyện đến cấp bậc không thể hư hao!” Mã đại sư trên mặt tràn đầy tự tin.

“Cám ơn mã đại sư.” Vân Huyên vui vẻ vô cùng.

“Vị đại sư này có thể chữa trị bí bảo sao?” Dương Khai vẫn luôn bên cạnh quan sát, tới giờ phút này rốt cuộc mở miệng hỏi.

Quần áo vị mã đại sư này mặc hơi đặc biệt, ngực còn khắc một vài tiêu chí đặc thù. Dương Khai tuy không biết dấu hiệu này đại diện cho điều gì, nhưng nghĩ rằng đây là tiêu chí luyện khí sư. Cũng như tiêu chí luyện đan sư trên ngực là một đạo lý.

Mã đại sư nghe vậy, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Dương Khai, nhịn không được cười lên: “Lão phu chính là làm nghề này, tự nhiên có thể chữa trị. Ngươi là đội viên mới đến của tiểu đội Vân Huyên?”

Dương Khai lắc đầu.

Vân Huyên cũng nói: “Đại sư, đây là một… Ừm, bằng hữu của ta, không phải đội viên của ta.”

Mã đại sư cười: “Bằng hữu ngươi có chút cô lậu quả văn nha, vào trong liên minh bí bảo điện, rõ ràng còn không biết nơi này đang làm gì.”

“Hắn từ nơi hẻo lánh đi ra không bao lâu, nên có chút chưa thông suốt.” Vân Huyên vừa nói vừa lén lút nhìn Dương Khai, giải thích cho hắn: “Nơi này là bí bảo điện của Độc Ngạo Minh chúng ta. Bên trong có rất nhiều luyện khí sư kỹ nghệ tinh xảo tọa trấn. Mã đại sư chính là người lợi hại nhất. Bất luận bí bảo nào đến tay ông, đều có thể tinh luyện chữa trị.”

Nói xong, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Ngươi có phải có bí bảo cần chữa trị không?”

Dương Khai nhẹ gật đầu, tiện tay lấy tấm cốt Thuẫn ra.

Tấm cốt Thuẫn này từ khi ở dưới lòng đất trung đô thay Dương Khai ngăn lại rất nhiều thương tổn, đã hơi tổn hại rồi. Sau đó ở đất chết lần đầu tiên đại bộc phát, tổn hại càng thêm nghiêm trọng.

Dương Khai vốn định tìm cơ hội chữa trị nó, không ngờ Vân Huyên lại dẫn mình tới chỗ này. Quả nhiên là buồn ngủ gặp chiếu manh, cũng đỡ cho hắn phải đi tìm.

Mã đại sư thân thủ tiếp nhận cốt Thuẫn, nhẹ nhàng vuốt ve, phóng ra chân nguyên cảm thụ cấu tạo bên trong, bỗng nhiên sắc mặt tối lại, ảo não vạn phần: “Đây là thằng hỗn đản nào luyện chế bí bảo?”

Dương Khai nhún vai: “Không biết.”

“Vô năng, quá vô năng. Tài liệu sử dụng trong bí bảo này tuy không quý trọng, nhưng cũng không đến mức luyện chế thành bí bảo cấp thấp như vậy!”

Dương Khai cười khổ. Huyền cấp hạ phẩm, ở thế giới kia đã là cấp bậc khiến người ta đỏ mắt rồi, nhưng bị vị mã đại sư này đánh giá, lại nói như không đáng một đồng.

“Thủ pháp này cũng vụng về vô cùng. Luyện khí sư luyện chế bí bảo này, nên bị kéo ra ngoài giết.” Mã đại sư vẻ mặt căm tức.

Vân Huyên nói nhỏ: “Đại sư đối với luyện khí rất nghiêm khắc.”

Dương Khai nhẹ nhàng gõ đầu. Hắn cũng đã nhìn ra, vị mã đại sư này hẳn là si mê luyện khí thuật, chẳng những đối với bản thân nghiêm khắc, đối với luyện khí sư khác cũng tương đối nghiêm khắc.

Mã đại sư lại ngẩng đầu nhìn Dương Khai, nghi hoặc nói: “Vân Huyên nói ngươi từ nơi hẻo lánh ra tới, quả thật như thế. Chỉ có nơi hẻo lánh mới có thể dùng thủ pháp đã lạc hậu như vậy để luyện chế bí bảo. Thủ pháp này có mấy ngàn năm lịch sử rồi, sớm đã bị loại bỏ không dùng.”

“Vậy đại sư có thể chữa trị bí bảo này không?” Dương Khai hỏi.

“Chỉ cần ngươi có tài liệu, ta liền có thể chữa trị!” Mã đại sư tự tin cười một tiếng: “Ngươi có tài liệu gì?”

“Ách…” Dương Khai nghĩ nghĩ, hình như mình chỉ có Băng Diễm Tinh Sa lấy được mấy hôm trước, vội vàng lấy ra nói: “Cái này được không?”

“Linh cấp thượng phẩm Băng Diễm Tinh Sa?” Mã đại sư thần thái lập tức kích động, ánh mắt sáng quắc nhìn ngọn lửa băng lam nhảy múa trên tay Dương Khai.

Từng hạt tinh sa này được lấy ra, độ ấm trong sương phòng lập tức giảm xuống rất nhiều. Dù là Vân Huyên hay Thủy Linh đều không khỏi rùng mình.

Phát giác dị thường của hai nàng, Dương Khai vội vàng vận chuyển chân nguyên, bao bọc Băng Diễm Tinh Sa lại, không cho hàn ý phát ra.

Mã đại sư thấy hai mắt sáng lên, âm thầm gật đầu, nghĩ thầm tiểu tử này chân nguyên ngược lại đủ tinh thuần, điều khiển chân nguyên cũng tương đối cao minh. Tuy kiến thức không sâu, nhưng vẫn có chút thủ đoạn.

“Băng Diễm Tinh Sa quả thật có thể dùng để chữa trị bí bảo của ngươi.” Mã đại sư thu liễm thần sắc kích động, nhàn nhạt gật đầu. Tuy tài liệu linh cấp thượng phẩm rất quý trọng, nhưng hắn là luyện khí sư đỉnh cấp của bí bảo điện, đã thấy vô số tài liệu quý trọng, tự nhiên không đến mức thất thố.

“Nhưng có chút đại tài tiểu dụng. Đây là tài liệu linh cấp thượng phẩm, bí bảo của ngươi chỉ có huyền cấp hạ phẩm, sự chênh lệch giữa chúng ngươi cũng có thể nhìn ra. Đem Băng Diễm Tinh Sa dùng trên tấm cốt Thuẫn này…” Mã đại sư khóe miệng hơi run rẩy: “Lãng phí ah.”

“Có thể chữa trị cốt Thuẫn là tốt rồi.” Dương Khai kiên trì.

“Thật muốn làm như vậy?”

“Ừm.” Dương Khai gật gật đầu.

Mã đại sư nhíu mày, cũng không khuyên giải hắn nữa. Dù sao bí bảo và tài liệu đều là của Dương Khai, hắn muốn dùng thế nào thì dùng. Nhẹ nhàng thở ra một hơi nói: “Được rồi, ngươi đã nói như vậy, vậy lão phu sẽ ra tay. Bất quá muốn chữa trị bí bảo này, chỉ có Băng Diễm Tinh Sa vẫn chưa đủ, còn cần một loại tài liệu nữa.”

“Tài liệu gì?” Dương Khai hỏi.

“Huyền Vụ Thiết hoặc Không Thiền Ngọc. Hai loại tài liệu này đều có thể. Ngươi tìm được loại trước, ta có thể giúp ngươi tinh luyện cốt Thuẫn này thành bí bảo huyền cấp trung phẩm. Ngươi tìm được loại sau, ta liền có thể tinh luyện nó thành bí bảo huyền cấp thượng phẩm thậm chí là linh cấp bí bảo. Tùy xem bản lĩnh của ngươi thế nào.” Mã đại sư ngạo nghễ nói.

“Huyền Vụ Thiết, Không Thiền Ngọc?” Dương Khai ngạc nhiên.

“Một loại là tài liệu huyền cấp, một loại là tài liệu linh cấp.” Thủy Linh nhẹ giọng giải thích.

“Ở đâu có thể tìm thấy hai loại tài liệu này?”

“Cái này ngươi phải tự mình nghĩ cách.” Mã đại sư hừ nhẹ một tiếng, dường như vì Dương Khai quá kém kiến thức, khiến hắn hơi không vui: “Bất quá chỉ cần có đủ tinh thạch, trong Độc Ngạo Thành cái gì cũng có thể mua được. Huyền Vụ Thiết và Không Thiền Ngọc cũng không phải tuyệt thế hiếm có, nên đều có hàng sẵn.”

“Như vậy à, hai loại tài liệu này đại khái cần bao nhiêu tinh thạch mới mua được?” Dương Khai câu này là hỏi Thủy Linh.

Thủy Linh hé miệng cười một tiếng: “Với thân gia của ngươi, đại khái là mua không nổi.”

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 753: Khi Còn Sống Không Giết Một Người

Chương 752: Thờ ơ lạnh nhạt

Chương 751: Đại Khai Sát Giới