» Chương 648: Lệ Dung Che Chở
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025
Converter: 2B Truyền Thuyết
Hôm nay hai canh…
Trong đại điện Ma Thần Bảo, Lệ Dung ngồi ở chủ vị, toát lên khí chất ung dung cao quý. Bên dưới là không ít nhân vật cao tầng của Ma Thần Bảo.
Những người này, trừ bốn Đại thống lĩnh ra, đều là những người có thực lực mạnh nhất, thân phận cao nhất.
Một trong số đó, một lão giả sắc mặt tái nhợt, tu vi siêu phàm tầng ba cảnh, thần sắc xúc động phẫn nộ, mặt đầy vẻ giận dữ, gào to nói: “Lệ đại nhân, tên tiểu tử loài người kia dám tại Ma Thần Bảo làm càn, đả thương bảy người của tộc ta, hắn nhất định phải trả giá đắt!”
“Không sai!” Một lão giả siêu phàm hai tầng cảnh khác cũng tiến lên, tức giận nói: “Chỉ là một loài người, cư nhiên lại ngang ngược như thế. Lệ đại nhân nhân từ, cho hắn điểm rất tốt nơi cùng sự đãi ngộ khiến người ta đỏ mắt, nhưng hắn vẫn không biết đủ, thị sủng mà kiêu. Đúng lúc nên giáo huấn hắn, khiến hắn thành thật bổn phận, biết rõ nơi đây là do ai làm chủ.”
Còn lại mọi người đều nhao nhao gật đầu đồng ý.
Cổ ma nhất tộc là chủng tộc cực kỳ cường thế, cũng vô cùng bao che khuyết điểm. Bảy đệ tử của mình bị Dương Khai đánh trọng thương, nghiêm trọng nhất cần dưỡng thương nửa năm mới có thể khôi phục, suýt nữa tử vong tại chỗ. Chuyện này bị họ coi là vô cùng nhục nhã, đương nhiên muốn từ Dương Khai lấy lại thể diện.
Nhưng Lệ đại nhân trong khoảng thời gian này đối với tên tiểu tử loài người kia sủng ái có giai, mọi người đều rõ như ban ngày. Muốn giáo huấn hắn, tự nhiên phải báo cáo Lệ đại nhân một tiếng, dù sao nàng mới là chủ nhân Ma Thần Bảo.
“Các ngươi đều có ý tứ này?” Lệ Dung đôi mắt đẹp khẽ lướt qua mọi người, nhẹ giọng hỏi.
“Vâng!” Lão giả sắc mặt tái nhợt đứng đầu gật đầu mạnh mẽ.
“Vì sao?” Lệ Dung đứng dậy, trong hai tròng mắt ngập nước lóe lên tia hàn quang ẩn nấp, nhìn chằm chằm lão giả sắc mặt tái nhợt nói: “Chỉ vì bị đánh tổn thương Phan Lang là con của ngươi?”
Lão giả kia khẽ giật mình, thản nhiên gật đầu: “Có một chút nguyên nhân này, nhưng càng nhiều là vì suy xét cho tộc nhân của ta!”
“Lệ đại nhân!” Người khác tiếp lời, nghiêm mặt nói: “Việc này ảnh hưởng cực kỳ ác liệt, trong Bảo đã có rất nhiều tộc nhân tụ tập đến thạch thất bên kia, thậm chí muốn cho tên tiểu tử loài người kia một điểm nhan sắc nhìn xem. Chúng ta biết rõ hắn là một Luyện Đan Sư có tư chất xuất sắc, cũng là một tia hy vọng của tộc ta, nhưng những tộc nhân kia không biết. Nếu không trừng trị hắn một phen, lấy lại thể diện cho Phan Lang và những người khác, tộc nhân chắc chắn sẽ không bỏ qua!”
Lệ Dung ha hả cười một tiếng: “Cổ ma nhất tộc ta tin tưởng vũ lực, lúc nào mình ăn phải thua thiệt, lại cần người khác ra tay giúp mình lấy lại thể diện rồi? Phan Lang nếu thật sự có bản lĩnh, dưỡng thương tốt tự mình đi tìm hắn đánh lại là được.”
“Nói thì nói vậy, nhưng hiện tại cảm xúc của tộc nhân đều rất kích động, cho rằng tên tiểu tử loài người kia có chút không coi ai ra gì…” Lão giả mặt trắng kia, chính là phụ thân của Phan Lang, Phan Bặc nghiêm túc nói, “Cảm xúc của tộc nhân, vẫn là cần chiếu cố.”
Lệ Dung hít sâu một hơi, trầm ngâm chốc lát nói: “Vậy các ngươi muốn trừng phạt hắn thế nào?”
“Rất đơn giản.” Phan Bặc thần sắc lạnh lẽo, “Hắn cắt đứt bao nhiêu xương cốt của tộc nhân, ta sẽ bóp nát hắn bấy nhiêu xương cốt, lấy máu trả máu, ăn miếng trả miếng!”
“Vậy hắn còn có mạng sống sao?” Lệ Dung sắc mặt lạnh lẽo.
Phan Bặc cười nói: “Lệ đại nhân yên tâm, ta sẽ không để hắn chết đi đơn giản, dù sao hắn đối với tộc ta còn có chút trọng dụng. Dù sao chỉ cần không ảnh hưởng ngày sau luyện đan là được rồi.”
Lệ Dung chậm rãi lắc đầu.
Phan Bặc khẽ giật mình quát to nói: “Lệ đại nhân, tộc ta bị nhốt ở đây vô số năm, ngươi cũng biết tình huống hiện tại của tộc nhân ta là thế nào, họ bị nghẹn quá lâu, hôm nay có chút ma sát, vừa vặn nhóm lửa ý chí chiến đấu của họ. Việc này nếu xử lý không ổn, rất có khả năng sẽ mang đến hậu quả cực kỳ ác liệt.”
“Ví dụ như thế nào?”
“Ví dụ như có người trong lòng không phục sẽ đi đầu nhập vào Chử Kiến đại nhân!” Phan Bặc hai mắt nheo lại.
Lệ Dung khẽ cười, thay đổi khí chất nhu nhược nhân từ trước kia, trở nên uy nghiêm đến cực điểm.
Mấy cường giả Siêu Phàm Cảnh trong đại điện không khỏi động lòng, đều không tự chủ được ngoảnh mặt đi, cho tới giờ khắc này họ mới chợt phát hiện Lệ đại nhân sở dĩ có thể trở thành chủ nhân Ma Thần Bảo, không phải là không có nguyên do, cũng không phải chỉ vì nàng nhân từ hiền lành, lương thiện mà có thể ngồi đến vị trí này.
Ẩn dưới vẻ nhân từ hiền lành, lương thiện kia, Lệ đại nhân cũng có một mặt uy nghiêm và cường hãn.
Lệ Dung sau khi bày tỏ uy nghiêm của mình, liền nhanh chóng thu liễm, trầm mặc, suy nghĩ kỹ một hồi, mới phảng phất hạ quyết định, khẽ nói: “Lần này sự tình, ta sẽ đích thân xử lý. Các ngươi đều ước thúc tốt thủ hạ của mình, từ hôm nay trở đi, ai nếu còn dám đi tìm tên nhân loại kia phiền phức, ta sẽ đích thân đưa hắn vào vòng tay của Đại Ma Thần!”
Phan Bặc và những người khác biến sắc, ngạc nhiên nhìn Lệ Dung, kinh ngạc nói: “Đại nhân…”
“Đều nghe rõ chưa?” Lệ Dung quát lạnh.
“Chúng ta cẩn nghe lệnh của Lệ đại nhân!” Phan Bặc vội vàng cúi đầu.
“Đi xuống đi.” Lệ Dung phất phất tay, lại bổ sung: “Đoạn Nha ngươi ở lại!”
Một cường giả Ma tộc nhìn xem trầm mặc ít nói gật gật đầu, đứng yên tại chỗ, những người khác nhao nhao cáo lui.
Chờ họ đi rồi, Lệ Dung mới bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: “Tên dị tộc nhân này…”
“Đại nhân, có gì phân phó?” Đoạn Nha hỏi.
“Từ hôm nay trở đi, ngươi canh giữ ở bốn phía thạch thất kia, nếu phát hiện ai dám đối với hắn bất lợi, giết không tha!” Lệ Dung trầm giọng dặn dò.
Trong mắt Đoạn Nha lóe lên tia kinh ngạc, tựa hồ không nghĩ tới Lệ đại nhân lại coi trọng tên nhân loại kia đến vậy, chần chờ nói: “Nếu là Phan Bặc bọn họ thì sao?”
“Họ sẽ không hạ thấp thân phận đối phó một người trẻ tuổi. Nếu họ thật sự làm… Ta sẽ đích thân ra tay.”
Đoạn Nha khẽ gật đầu, cung kính lui ra.
Ngoài đại điện, Phan Bặc thần sắc âm lãnh, hắn cũng giống Đoạn Nha, nghĩ mãi mà không rõ vì sao Lệ đại nhân lại coi trọng Dương Khai đến vậy.
Mặc dù hắn là một Luyện Đan Sư có tư chất xuất sắc, cũng không có lý do gì lại được che chở như thế.
Con trai hắn Phan Lang là người tài giỏi trong thế hệ trẻ của Ma Thần Bảo, tương lai rất có khả năng nắm quyền hành, trở thành trụ cột của quốc gia đời sau. Lần này bị đánh thê thảm như vậy, đáng lẽ phải trả lại thể diện, nhưng quyết định của Lệ Dung lại khiến hắn thất vọng phẫn nộ.
“Đây là thế nào? Lệ đại nhân hình như rất quan tâm tên nhân loại kia.” Một người trong đó nghi ngờ hỏi, nói lên tiếng lòng của mọi người.
“Không phải là Lệ đại nhân đối với hắn…”
“Câm mồm! Lệ đại nhân hạng tôn quý, làm sao lại đối với một tên tiện nhân loại…”
“Việc này có chút không đơn giản, Lệ đại nhân sẽ không vô duyên vô cớ làm vậy, trong đó nhất định có huyền cơ gì.”
“Nhưng bất kể thế nào nói, cách xử lý của Lệ đại nhân đối với chuyện này, có phần bất công.”
Phan Bặc không nói một lời, thần sắc âm u, cười lạnh nói: “Lệ đại nhân còn cố chấp như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ mất đi sự ủng hộ của tộc nhân!”
Những người khác liếc nhau, mặc dù nhìn ra trong lòng hắn không phục, nhưng cũng không nói thêm gì.
Trong thạch thất, theo một luồng khí tràng vô hình lấy Dương Khai làm trung tâm lan tràn ra ngoài, hắn chậm rãi mở hai con ngươi.
Chân nguyên trong cơ thể và toàn thân huyết nhục vui mừng khôn xiết, rộn ràng không ngớt.
Thần Du Cảnh tám tầng rồi!
Mấy tháng này đắm chìm trong thuật luyện đan, Dương Khai thậm chí không phát hiện tu vi của mình đã đến điểm đột phá tới hạn.
Trong khoảng thời gian này, thông qua độc nhãn kim nhân hấp thu nhiều ý cảnh và cảm ngộ còn sót lại sau khi nhiều cường giả chết đi, có thể nói Dương Khai trước khi đột phá đến Nhập Thánh Cảnh, hẳn là sẽ không tồn tại bình cảnh và gông cùm xiềng xích. Chỉ cần lực lượng bản thân đủ, sẽ thuận buồm xuôi gió đột phá xuống dưới.
Nếu không có trận chiến ấy, Dương Khai phỏng chừng chậm nhất cũng sẽ một tháng sau đột phá đến Thần Du Cảnh tám tầng.
Nhưng trận chiến hung hiểm huyết tinh kia, đơn giản chỉ cần đưa sự đột phá của hắn sớm hơn một tháng.
Chiến đấu, quả nhiên là có lợi.
Trong cảm ứng thần thức, bên ngoài thạch thất hội tụ rất nhiều tộc nhân cổ ma nhất tộc, mỗi người khí tức đều tương đương nguy hiểm, đang nhìn chằm chằm vào mình.
Trong thạch thất, cách đó không xa, Hoàn Nhi đang nhìn mình chằm chằm với ánh mắt phức tạp, tựa hồ muốn xem xét lại mình giống như, trong mắt đẹp lóe lên thần thái lạ lẫm.
“Ngươi tên này…” Chứng kiến Dương Khai đột phá xong, Hoàn Nhi vội vàng cười chạy tới, vây quanh Dương Khai xoay vài vòng, sách sách xưng kỳ: “Ngươi làm thế nào mà đánh Phan Lang và bọn hắn thành ra như vậy?”
Dương Khai ha hả cười một tiếng, không trả lời.
“Thật sự là một mình ngươi đánh sao?” Hoàn Nhi kinh ngạc vạn phần.
“Thế còn có thể là ai?” Dương Khai nhíu mày.
“Ngươi lợi hại như vậy?”
“Thế nào? Ngươi cảm thấy ta rất yếu sao?”
“Cũng không phải cảm thấy ngươi rất yếu, chỉ là không nghĩ tới ngươi mạnh như vậy. Một loài người… Thân thể sao lại cường hãn hơn tộc nhân chúng ta?” Nói xong, duỗi ra một bàn tay nhỏ, định dò xét Dương Khai, bỗng nhiên lại ngại ngùng, vội vàng thu trở về.
“Ngươi hình như có chút hả hê ah?” Dương Khai thâm ý sâu sắc nhìn nàng, “Ngươi và Phan Lang kia có quan hệ gì?”
“Không có gì tết nhất, chỉ là cảm thấy hắn rất phiền, luôn theo ta dây dưa không rõ. Ngươi đánh hắn bị thương, ta có thể thanh nhàn một đoạn cuộc sống, từ điểm đó mà nói, ta lại muốn hảo hảo cảm ơn ngươi. Bất quá… Người ngoại lai, ngươi bây giờ phiền toái lớn rồi!”
Dương Khai nhíu nhíu mày, như có điều suy nghĩ nhìn ra ngoài thạch thất: “Ngươi là nói bọn họ?”
“Không sai.” Hoàn Nhi nhẹ nhàng gật đầu, “Bọn họ hiện tại vây tụ ở bên ngoài, đều muốn lôi ngươi ra ngoài hảo hảo giáo huấn một lần. Ngươi dù lợi hại đến đâu, trước mặt nhiều tộc nhân ta như vậy chỉ sợ cũng không đủ xem.”
“Thế thì phải thử qua mới biết được.”
“Tấm tắc, thật sự đủ cuồng, ta xem như phục ngươi. Các ngươi nhân loại ah… Khẩu khí ai cũng lớn hơn ai.” Hoàn Nhi khinh thường cười, nghiêm mặt nói: “Bất quá ngươi vẫn phải chuẩn bị sẵn sàng, hiện tại Lệ đại nhân và các đại nhân khác trong Bảo đang thương thảo xử lý việc này thế nào. Nếu Lệ đại nhân không đứng về phía ngươi, ngươi sẽ xui xẻo.”
Gian xảo chớp mắt mấy cái với Dương Khai, Hoàn Nhi nói: “Xét thấy ngươi thay ta giáo huấn Phan Lang, cho dù ngươi bị đánh bị thương, ta cũng sẽ hảo hảo chăm sóc ngươi.”
“Vậy ngươi sợ là phải thất vọng rồi!” Dương Khai nhếch miệng cười một tiếng, “Vì Lệ đại nhân hình như là đứng về phía ta, đúng không, Lệ đại nhân?”
Nói xong, quay đầu nhìn sang một bên.
Ở bên kia, không khí một hồi vặn vẹo, Lệ Dung vừa mới hiện thân, nghe nói lời này, trên mặt đẹp không khỏi hiện ra tia kinh ngạc, chợt bất đắc dĩ lắc đầu, chậm rãi đi tới.
“Ngươi thật đúng là đủ nhàn nhã.” Lệ Dung thở dài.
Dương Khai nhún nhún vai.
“Ngươi cũng đừng trách tộc nhân ta kích động như vậy, thật sự là họ bị giam áp quá lâu. Nơi đây cũng chỉ có ngươi một dị tộc nhân, ngươi dám đối với tộc ta động thủ, họ đương nhiên không chịu bỏ qua.” Lệ Dung dịu dàng giải thích.