» Chương 652: Tranh Đấu Tiêu Điểm

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025

Thời gian vội vàng, trong một nháy mắt đã là một tháng. Dương Khai biết rõ cơ hội hiếm có, trong một tháng này tự nhiên là dốc hết sức vận chuyển Chân Dương Quyết, điên cuồng hấp thu dương nguyên khí. Một tháng sau, trong đan điền lại ẩn ẩn có cảm giác bão hòa. Vô số giọt dương dịch hội tụ trong đan điền, vô số. Vừa bắt đầu Dương Khai còn rất để ý số lượng dương dịch, nhưng đến cuối cùng, chính hắn cũng không biết mình tụ tập bao nhiêu. Toàn thân, tràn đầy lực lượng.

Nhiều như vậy dương dịch, Dương Khai phỏng chừng mình có thể tiêu xài nhiều năm cũng không cần phát sầu. Hơn nữa theo Dương Khai điên cuồng hấp thu, nham thạch nóng chảy ở gần đây dường như cũng nhận được một chút ảnh hưởng, không còn nóng rực như dĩ vãng, ngược lại có dấu hiệu muốn cứng lại. Dùng vị trí của hắn làm trung tâm, phạm vi một dặm tả hữu, dương nguyên khí trong trời đất giảm đi đáng kể.

Dương Khai rất muốn thâm nhập đến cuối cùng của ngọn núi lửa này để dò thám tình huống, xem có cơ duyên tạo hóa nào nữa không, nhưng thời hạn ước định với Hàn Phỉ sắp đến, cũng chỉ có thể chờ đợi. Hắn không muốn trêu chọc cô gái lãnh diễm kia, để nàng có cớ chất vấn mình. Chờ mãi chờ mãi, Hàn Phỉ vẫn không xuất hiện.

Dương Khai cắn răng một cái, thoát ra chỗ ẩn thân của mình, theo đường chảy của nham thạch nóng chảy, đi xuống thâm nhập. Chân nguyên bao bọc bên ngoài cơ thể, tạo thành một tầng màng bảo vệ, mặc dù nham thạch nóng chảy có độ ấm bức người, nhưng lại không thể gây ra bất kỳ tổn thương nào cho Dương Khai.

Dường như không có điểm dừng, Dương Khai càng xuống dưới, càng cảm giác được năng lượng dồi dào và phong phú. Hoàn cảnh nơi đây rất thích hợp cho võ giả tu luyện như hắn, nhưng đối với người của Cổ Ma nhất tộc mà nói, lại là nơi khó đặt chân đến.

Hắn cũng không có ý định chạy trốn, ở trong Tiểu Huyền Giới bị phong ấn này, Dương Khai biết là không có chỗ ẩn thân, trừ khi trốn ở dưới ngọn núi lửa này cả đời không ra ngoài. Hắn chỉ muốn xem, dưới này rốt cuộc có những huyền bí gì.

Lặn xuống suốt một canh giờ mà vẫn chưa đến cuối cùng, độ ấm và nhiệt độ xung quanh đã cao đến mức Dương Khai cũng không thể chịu đựng được. Đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, Dương Khai ảo não lắc đầu. Mặc dù hắn rất muốn tiếp tục dò xét đến cùng, nhưng hiện tại xem ra, nếu tiếp tục xuống dưới, ngay cả mình cũng gặp nguy hiểm. Mạo hiểm như vậy khi chưa biết có nhận được lợi ích gì không, thật sự có chút không đáng.

Tự đánh giá một lát, Dương Khai bất đắc dĩ từ bỏ, quay đầu bay lên trên. Lại đúng một lúc lâu sau cuối cùng trở về tới vị trí mình đã tu luyện trước kia. Tại đó, Hàn Phỉ vẻ mặt lạnh băng dò xét bốn phía, dường như nghĩ lầm Dương Khai đã chạy trốn, đang hận đến nghiến răng nghiến lợi. Đợi thấy Dương Khai trở về, vội vàng giận dữ quát: “Ngươi đi đâu sao?”

“Xuống dưới xem xem.” Dương Khai nhún nhún vai.

“Xuống dưới?” Hàn Phỉ hàng mi dài nhỏ khẽ nhíu lại, “Ngươi có thể xuống dưới?” Ngay cả nàng cũng không thể thâm nhập quá nhiều, vị trí đó đã gần như là giới hạn của nàng rồi. Người này rõ ràng có thể thâm nhập đến vị trí tầng dưới chót hơn, không khỏi khiến nàng có chút kinh ngạc.

“Ta tu luyện là dương thuộc tính công pháp, ở chỗ này tự như cá gặp nước ah.” Dương Khai ha hả cười một tiếng.

Lời giải thích này không thể khiến Hàn Phỉ thỏa mãn, bởi vì tuy tu luyện dương thuộc tính công pháp, nếu không có bản lĩnh khác, nơi đây cũng không phải nơi có thể tùy tiện thâm nhập. Nàng cũng không truy vấn, chỉ nói: “Ngươi đã có được thứ mình muốn rồi chứ?”

Dương Khai khẽ gật đầu.

“Vậy chúng ta đi thôi, Lệ đại nhân chắc hẳn đã đợi sốt ruột.” Hàn Phỉ nói xong cũng không đợi Dương Khai trả lời, chân nguyên bao bọc lấy hắn, thả người bay lên trên.

Rất nhanh, hai người đã bay đến phía trên miệng núi lửa. Đúng lúc này Dương Khai bỗng nhiên kéo cánh tay Hàn Phỉ, nói khẽ: “Đợi một chút!”

Thân thể mềm mại của Hàn Phỉ cứng đờ, nhịn không được lườm Dương Khai: “Làm gì?” Nàng dường như rất không quen bị người chạm vào, nhất là bị nam nhân chạm vào, một động tác nhỏ cũng khiến nàng phản ứng quá mức bình thường.

“Tự mình điều tra thử xem!” Dương Khai thần sắc lạnh lùng, nhàn nhạt đáp.

Hàn Phỉ khẽ giật mình, thần thức buông ra, rất nhanh, khuôn mặt càng thêm âm trầm. Ngay cả Dương Khai cũng có thể phát giác được sự dị thường của ngọn núi lửa xung quanh, làm sao Hàn Phỉ lại không phát giác được? Chỉ là vừa rồi nàng không quá cảnh giác, cũng không chú ý đến tình hình xung quanh mà thôi.

“Chúng ta dường như có phiền toái.” Dương Khai hắc hắc cười lạnh, một đôi mắt chim ưng, dò xét không ngừng trong hư không.

“Ngươi đừng nói chuyện, ta tới xử lý!” Hàn Phỉ dặn dò một tiếng, mắt đẹp bỗng nhiên nhìn chăm chú vào một vị trí, quát lạnh nói: “Chử Kiến, xuất hiện đi!”

Một tiếng cười to sảng khoái truyền đến, Chử Kiến mà Dương Khai từng gặp một lần từ vị trí ẩn nấp lộ ra thân hình, ánh mắt trêu tức nhìn qua Hàn Phỉ, trong mắt hiện lên một tia dâm uế quang mang, cười nói: “Hàn Phỉ thống lĩnh, thật là xảo ah, rõ ràng ở chỗ này gặp mặt.”

Nói như vậy, đôi mắt hẹp dài kia u ám đánh giá Dương Khai, lập tức bỏ qua ánh mắt, nhìn chằm chằm Hàn Phỉ, hoàn toàn không có ý định để Dương Khai vào mắt.

“Chử Kiến, ngươi ở nơi này làm gì?” Thanh âm Hàn Phỉ lạnh băng, vẻ mặt không thiện ý nhìn qua đối phương. Núi lửa phụ cận, là cấm địa của Cổ Ma nhất tộc, ai cũng không muốn đơn giản giao thiệp, nàng không tin Chử Kiến cùng mình vô tình gặp phải. Hơn nữa khi Chử Kiến nói chuyện, xung quanh hiện ra từng đạo thân ảnh, những thân ảnh này đều là cường giả dưới trướng hắn, mỗi người đều nhe răng cười nhìn về phía bên này, vây quanh miệng núi lửa. Đối phương rõ ràng đến có chuẩn bị, hiển nhiên là đã nhận được tin tức bên này, sớm đã mai phục ở đây.

“Ta không muốn làm gì. Ta chỉ muốn mời Hàn Phỉ thống lĩnh đi một chuyến thuận tiện, để ta đưa tiểu tử nhân loại này đi!” Chử Kiến ung dung, cười lạnh nói.

“Lá gan ngươi không nhỏ!” Trong mắt đẹp Hàn Phỉ hàn quang lóe lên, thiếu nữ tức giận, “Nhân loại dị tộc này là khách quý của Lệ đại nhân, cũng là hy vọng của Cổ Ma nhất tộc chúng ta. Ngươi muốn chặt đứt hy vọng của tộc ta sao? Chử Kiến, ngươi không nên tiếp tục hồ đồ như vậy nữa. Lệ đại nhân đối với ngươi nhân từ, không có nghĩa là nàng sẽ luôn dung túng ngươi!”

“Lệ đại nhân?” Chử Kiến hừ lạnh một tiếng, “Sớm muộn gì có một ngày ta sẽ thay thế nàng, trở thành chủ nhân chân chính của Ma Thần Bảo! Cổ Ma nhất tộc ta là tộc dũng mãnh thiện chiến nhất, mặc dù bị giam cầm ở đây, cũng không nên luân lạc tới mức bị năm tháng mài mòn răng nanh. Lệ đại nhân tâm địa quá mềm yếu rồi, không thích hợp chưởng quản Ma Thần Bảo. Ta, Chử Kiến mới là người được lựa chọn thích hợp nhất!”

Những thủ hạ dưới trướng hắn xung quanh, nghe lời nói này, khí tức lập tức thô bạo nguy hiểm lên cao. Quả thực như hắn nói, mặc dù bị giam cầm vô số năm, những cường giả tụ tập dưới trướng hắn vẫn là những kẻ hiếu chiến.

“Ngươi điên rồi.” Hàn Phỉ vẻ mặt thất vọng, chậm rãi lắc đầu, “Tuy nhiên chúng ta sớm đã biết ngươi có mưu đồ làm loạn, lòng lang dạ sói, lại không ngờ rằng ngươi đã chấp mê đến mức độ này. Chử Kiến, nếu ngươi không quay đầu lại, chờ đợi ngươi chỉ có con đường chết!”

“Chết?” Chử Kiến quát lớn, “Không biết là ta chết hay là ngươi chết?”

Phát giác sát cơ của Chử Kiến, lòng Hàn Phỉ không khỏi lạnh đi, lúc này mới nhận ra, Chử Kiến lần này là đến thật sự. Hắn nếu muốn chưởng quản Ma Thần Bảo, nhất định phải trước tiên loại trừ những kẻ đối lập, mà mình và Hoa Mặc, chính là đối tượng đầu tiên hắn cần diệt trừ.

Sống trong Tiểu Huyền Giới này không biết bao nhiêu năm, Hàn Phỉ đã quên những âm mưu quỷ kế và lừa gạt học được từ nhân loại.

“Hàn Phỉ, ta có thể cho ngươi cơ hội lần thứ nhất!” Chử Kiến vươn bàn tay lớn, chỉ về phía Hàn Phỉ, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Thần phục ta, ta có thể lấy ngươi làm vợ, cùng ngươi liên thủ, cùng nhau chưởng quản Ma Thần Bảo. Chỉ cần tiểu tử nhân loại này có thể luyện chế ra Thánh cấp đan dược, chúng ta liền có thể thoát ly sự giam cầm của thế giới này, so với đi theo bên cạnh Lệ đại nhân, có tiền đồ hơn!”

Hàn Phỉ mỉa mai nhìn qua Chử Kiến, cười lạnh nói: “Muốn ta gả cho ngươi? Ngươi chưa tỉnh ngủ a? Ta cho dù gả cho nhân loại này, cũng không thể gả cho ngươi!”

“Này, nhắc đến ta làm gì?” Dương Khai lập tức không vui. Tranh đấu giữa những người trong Ma Thần Bảo, hắn không để ý. Ai thắng ai thua, cũng không liên quan đến hắn. Nhưng hiện tại mình trở thành tiêu điểm của cuộc tranh đấu, thì lại khiến Dương Khai không thể không bận tâm. Dù ai thắng ai thua, mình vẫn là mấu chốt, bên thắng nhất định sẽ có cầu với mình.

“Ngươi câm miệng, ở đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện!” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Phỉ hiện ra một tia đỏ ửng nhàn nhạt, lườm Dương Khai một cái, tia đỏ ửng đó rất nhanh lại biến mất.

Chử Kiến thất vọng lắc đầu, vẻ mặt vô cùng đau đớn: “Ngươi sai rồi, cũng là bởi vì Lệ đại nhân quá mức nhân từ, cho nên ta mới muốn chưởng quản Ma Thần Bảo! Nếu chúng ta thoát ly thế giới này, ra đến bên ngoài, với tính cách mềm yếu của nàng, Cổ Ma nhất tộc ta làm sao còn có nơi sống yên ổn? Nếu nàng thật sự động thủ với ta, ta có thể còn sẽ không khởi dị tâm như vậy. Nhưng ngươi xem đó, mặc dù biết rõ hành động của ta hôm nay, Lệ đại nhân cũng sẽ không trách tội ta thế nào. Người phụ nữ đó… căn bản không nên sinh ra ở Cổ Ma nhất tộc!”

“Không cần lấy sự nhân từ của Lệ đại nhân làm cớ cho sự làm càn của ngươi!” Hàn Phỉ khẽ kêu, “Ma Thần Bảo nếu thật sự do ngươi chưởng quản, mới là bất hạnh lớn nhất của tộc ta!”

“Ngươi quá khiến ta thất vọng rồi.” Chử Kiến không ngừng lắc đầu, “Hàn Phỉ, ta hỏi ngươi lần cuối cùng, ngươi có nguyện ý cùng ta liên thủ, cùng nhau lập nghiệp lớn không? Ngươi còn dám cự tuyệt ta, ta sẽ không nương tay với ngươi nữa. Phụ nữ xinh đẹp còn nhiều lắm, ta chỉ quan tâm đến tu vi Nhập Thánh Cảnh của ngươi!”

“Ngươi chết cái ý nghĩ này đi!” Hàn Phỉ quát lớn, đánh đòn phủ đầu, bao bọc lấy Dương Khai, thân thể mềm mại hóa thành lưu quang, phóng ra ngoài, ý đồ lợi dụng lúc Chử Kiến chủ quan, thoát khỏi vòng vây. Chỉ cần có thể lao ra khỏi vòng vây của Chử Kiến, Hàn Phỉ liền có lòng tin mang Dương Khai trốn về Ma Thần Bảo.

Nhưng Chử Kiến đã có chuẩn bị mà đến, tự nhiên không cho nàng cơ hội này. Ngay khi Hàn Phỉ có động tác, hắn cũng động. Căn bản không thấy rõ quỹ tích hành động của hắn, hắn liền đã chặn ở trước mặt Hàn Phỉ, bàn tay lớn mở ra, khí tức uy năng tà ác lập tức tràn ngập. Một miệng thú dữ tợn gào thét, nhe răng hô miệng cắn tới Hàn Phỉ cùng Dương Khai.

Hàn Phỉ biến sắc, vội vàng mang theo Dương Khai lui về phía sau, bàn tay trắng nõn vung lên, một luồng lực lượng nhu hòa như gió quét đi ra ngoài. Rầm rầm rầm… Tiếng phá hủy kịch liệt truyền ra, từng đạo vầng sáng rực rỡ khuếch tán ra xung quanh. Theo vầng sáng khuếch tán, công kích của Chử Kiến bị Hàn Phỉ hóa giải vô hình.

“Nhiều năm như vậy không giao thủ, thực lực của ngươi Hàn Phỉ tăng lên không tồi ah.” Chử Kiến vẻ mặt thong dong, cười ha hả, thân hình nhoáng một cái, bỗng nhiên hóa thân thành ngàn vạn, mỗi cái đều rất thật, mỗi cái cũng như bản thân hắn. Sau một khắc, những thân ảnh đó vung vẩy nắm đấm, đập phá tới thân hình mềm mại của Hàn Phỉ.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 774: Hết Thuốc Chữa

Chương 773: Vô Cùng Nhục Nhã

Chương 772: Đánh Cho Thương Lượng Như Thế Nào?