» Chương 663: Nắm Giữ Chủ Động

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025

Đầu tháng ngày đầu tiên, hô hào vài tấm vé tháng!

Nghe Lệ Dung nói xong, Dương Khai thật lâu không nói gì.

Nếu như nữ nhân này nói đều là thật, Dương Khai có thể hiểu được vì sao thái độ của nàng đối với mình bỗng nhiên thay đổi, bởi vì nàng nhận ra Đại Ma Thần, cái gọi là diệt thế ma nhãn.

Nhưng chỉ bằng lời nói một phía của nàng, còn chưa đủ để tin.

“Thật đúng là trùng hợp, sở dĩ ta xuất hiện ở đây hoàn toàn là do vô tình bị Bối Quan Nhân bắt tới. Ngươi xác định thứ đồ chơi trong thức hải ta chính là diệt thế ma nhãn?”

“Xác định.” Lần này không chỉ Lệ Dung gật đầu, ngay cả Hoa Mặc và Hàn Phỉ cũng lộ ra thần sắc khẳng định. “Trên người chúng ta chảy xuôi huyết mạch cổ ma, tổ tông chúng ta là người hầu phụng dưỡng Đại Ma Thần. Điểm này chúng ta sẽ không tính sai, hơn nữa, ai dám chắc trong cái tối tăm này không có nguyên nhân chỉ dẫn của Đại Ma Thần đâu?”

“Dù vậy… Các ngươi cũng không cần noi theo cách làm của tổ tông các ngươi, phụng dưỡng ta làm chủ. Loại chuyện này… Ha ha, thứ cho ta nói thẳng, ta có chút không quá cảm thấy hứng thú.” Dương Khai chậm rãi lắc đầu.

Lệ Dung kinh ngạc, nghĩ ngợi một lát rồi chợt hiểu ra Dương Khai đang kiêng kỵ điều gì.

Mặc dù hắn thi triển Ma Thần Biến có thể khắc chế tất cả người trong cổ Ma tộc, nhưng tu vi hiện tại của hắn mới chỉ có Thần Du Cảnh tám tầng mà thôi. Không có Ma Thần Biến, rất nhiều tộc nhân đều có thể đẩy hắn vào chỗ chết.

Muốn một chủng tộc thần phục, không có vũ lực tuyệt đối là không thể nào.

“Đại nhân lo lắng về thực lực của mình thì hoàn toàn không cần. Ba người chúng ta lúc này tỏ thái độ, coi trọng không phải ngài bây giờ, mà là tương lai của ngài! Tôi tin tưởng, diệt thế ma nhãn đã lựa chọn ngài, vậy thành tựu tương lai của ngài nhất định sẽ không kém hơn Đại Ma Thần.”

“Ngươi quá coi trọng ta.” Dương Khai lắc đầu cười khổ, thần sắc đanh lại, trầm giọng nói: “Việc này tạm thời không nói nữa. Ta lại tương đối hứng thú về chuyện khác.”

“Đại nhân mời nói.” Lệ Dung cũng không có ý muốn bức bách Dương Khai đồng ý ngay bây giờ. Nàng biết nếu làm quá gấp gáp, chỉ sợ sẽ hoàn toàn ngược lại. Hiện tại nhân loại này vẫn còn nghi ngờ tộc cổ ma của mình.

“Nghe nói trong Ma Thần Bảo có một số vũ kỹ chuyên môn tu luyện Ma Thần Biến?”

Lệ Dung giãn mặt mỉm cười, vẻ đẹp rạng rỡ. “Đại nhân không nói, ta cũng sẽ mở những bí điển này giao cho ngài. Ma Thần Biến của ngài hẳn là lấy được từ diệt thế ma nhãn đúng không? Đã vậy thì đó là Ma Thần Biến chính thống nhất, trong cơ thể đại nhân chảy xuôi sức mạnh của đại ma thần, nên có chỗ hiểu rõ về những thứ này.”

Dương Khai không lên tiếng.

Lệ Dung đoán ngược lại sai rồi. Trước khi vào Tiểu Huyền giới, hắn căn bản không biết cái gì gọi là Ma Thần Biến. Hơn nữa thủ đoạn nhập ma của hắn cũng không phải lấy được từ diệt thế ma nhãn mà là nhìn trộm ra từ huyền bí trong Ngạo Cốt Kim Thân.

“Đại nhân, ta nói câu thật lòng, ngài đừng giận.” Lệ Dung che miệng cười nhẹ, quan sát thần thái Dương Khai.

Dương Khai nhún nhún vai.

“Ma Thần Biến của ngài tuy ngang ngược, cũng có đủ sức mạnh khắc chế tất cả mọi người trong tộc ta, nhưng ngài giải thích về chiêu này còn có vẻ rất cạn mỏng, cũng chưa thể phát huy hết toàn bộ uy lực của nó. Nói như vậy, Ma Thần Biến của ngài còn dừng lại ở giai đoạn ban đầu.”

Dương Khai ngạc nhiên, nhanh chóng phản ứng lại, kinh hỉ nói: “Ngươi là nói, Ma Thần Biến của ta còn có thể mang đến cho ta sức mạnh lớn hơn?”

“Không sai.” Lệ Dung gật đầu. “Ngài nếu về sau vẫn luôn là như thế, vậy tộc cổ ma của ta làm sao có thể bên cạnh ngài thủ hộ, cùng ngài chiến đấu?”

Dương Khai một khi thi triển Ma Thần Biến, tất cả mọi người trong tộc cổ ma đều thành cọc gỗ. Nếu thật sự gặp kẻ địch, sợ rằng bọn họ sẽ chết thảm vô ích. Cường như Lệ Dung cũng không thể nhúc nhích một chút, tùy tiện võ giả nào cũng có thể đánh gục nàng.

“Tối thiểu, ngài cũng phải tu luyện Ma Thần Biến đến giai đoạn thứ hai. Chỉ khi đến giai đoạn thứ hai, ngài mới có thể thu liễm sức mạnh khắc chế tộc ta. Đến lúc đó, chúng ta mới có thể cùng nhau kề vai chiến đấu.” Lệ Dung trầm giọng nói.

“Cái này ngược lại có ý tứ.” Dương Khai cười rồi. Trước khi có sức mạnh tuyệt đối hàng phục tộc cổ ma, Dương Khai không có hứng thú với lời tuyên bố muốn phụng dưỡng mình của Lệ Dung bọn người, bởi vì năng lực của mình không đủ để phục chúng. Cho dù đồng ý, nếu không làm ra thành tích, cũng chỉ khiến bọn họ dần dần thất vọng, rồi coi thường mình.

Trải qua Dương gia đoạt đích chiến, Dương Khai đối với thủ đoạn cai trị cũng ít nhiều có chút hiểu rõ.

Nhưng về Ma Thần Biến, hắn quả thực rất quan tâm.

Có thể cường đại bản thân, Dương Khai từ trước đến nay sẽ không bỏ qua bất kỳ thủ đoạn nào.

“Ngài tùy thời có thể tìm ta, đòi hỏi những bí điển kia.” Lệ Dung khẽ gật đầu.

“Ngày mai đi. Hôm nay ngươi nói với ta nhiều như vậy, ta cần suy nghĩ kỹ.” Dương Khai nói.

“Cũng được, thuộc hạ tĩnh chờ đại nhân đến.”

“Không cần xưng hô như vậy, ta cảm thấy không tự nhiên.” Dương Khai nhíu mày, càng thưởng thức hai chữ đại nhân này, càng cảm thấy không phải mùi vị.

“Vậy… Ngài muốn xưng hô thế nào đây? Chúng ta đều tùy ngài.”

“Giống trước đây tốt rồi.” Dương Khai cười cười. “Tộc nhân của ngươi nếu nghe ngươi xưng hô ta là đại nhân, sợ rằng không biết sẽ nghĩ thế nào, rất có khả năng còn có thể dẫn phát một số tranh chấp không cần thiết.”

Lệ Dung không nhịn được cười lên: “Ngài quá lo lắng. Tộc cổ ma trên dưới từ trước đến nay lấy hiệu lệnh của thống lĩnh làm chuẩn. Chỉ cần ba người chúng ta tán thành, thì tất cả mọi người sẽ tán thành. Tuy nhiên, ngài đã kiên trì, ta cũng không miễn cưỡng. Chuyện nên hỏi đã hỏi xong, ngài nghỉ ngơi đi. Chúng tôi cáo lui trước.”

Dương Khai hơi gật đầu.

Lệ Dung và Hoa Mặc nhẹ gật đầu với Dương Khai, linh thể thần hồn nhanh chóng rời đi.

Hàn Phỉ ngược lại chưa đi, thần sắc hơi phức tạp, dừng chân tại chỗ.

“Có việc?” Dương Khai nhíu mày.

“Không có việc gì, chỉ là cảm ơn ngài đã cứu ta dưới núi lửa.”

“Ngươi đã cứu ta, mọi người không nợ ai cả.” Dương Khai chậm rãi lắc đầu.

“Ừm, vài ngày nữa ta sẽ đưa cho ngài thứ gì đó, có lẽ có chút giúp ích cho ngài.”

“Thứ gì?”

“Đến lúc đó ngài sẽ biết.” Hàn Phỉ nói xong, cũng nhanh chóng lui ra khỏi thức hải Dương Khai.

Đợi Dương Khai mở mắt ra, phát hiện ba vị Đại thống lĩnh vẫn chưa rời đi, vẫn đứng trước mặt hắn. Lệ Dung cười nói: “Quên hỏi, ngài có muốn đổi chỗ ở không? Chỗ này chỉ là phòng đan dùng để luyện đan.”

Trước đây chưa thể xác định huyền bí của Dương Khai, Lệ Dung dù có chăm sóc hắn cũng không cung cấp điều kiện quá tốt, tránh để người dưới nghi ngờ. Bây giờ đã xác định xong, nàng tự nhiên muốn cho Dương Khai không gian phát huy tốt hơn, môi trường thoải mái hơn.

“Không cần, ở đây rất thuận tiện. Tôi muốn luyện đan thì tùy thời có thể bắt đầu.” Dương Khai nhàn nhạt lắc đầu.

“Về chuyện luyện đan… ” Thần sắc Lệ Dung có chút xấu hổ. “Trước đây là ngài hợp tác giao dịch với tộc tôi. Bây giờ là tộc tôi thỉnh cầu. Ngài nếu không muốn luyện nữa…”

“Ngài không cần lo lắng. Tôi vốn đã muốn nghiên cứu thuật luyện đan. Tôi còn phải cảm ơn các ngài đã cung cấp cho tôi cơ hội tốt như vậy.”

Nghe vậy, Lệ Dung không khỏi nhẹ nhàng thở ra, cảm kích nhìn Dương Khai.

Thân phận bây giờ khác biệt, Lệ Dung tự nhiên không thể quá khắt khe Dương Khai tiếp tục luyện đan nữa. Nếu hắn từ chối, Lệ Dung cũng không có cách nào.

“Vậy có cần đưa vài tỳ nữ tới hầu hạ ngài không? Thiếu nữ trong tộc tôi, bất kể tư sắc hay khí chất, cũng không thua kém nhân loại…” Lệ Dung khẽ cắn môi mỏng, có chút ngượng ngùng hỏi.

Hoa Mặc thần sắc lạnh nhạt, dường như cảm thấy nhân loại háo sắc là chuyện hiển nhiên.

Ngược lại Hàn Phỉ không nhịn được ho nhẹ một tiếng, sắc mặt không tự nhiên, quay mặt đi.

“Có Hoàn Nhi là được rồi, những người khác thì không cần.” Dương Khai biết Lệ Dung ám chỉ điều gì. Một nam tử trẻ tuổi như mình có nhu cầu về phương diện kia là chuyện bình thường. Đến đây đã hơn một năm, Dương Khai cũng không gần nữ sắc. Lệ Dung hiển nhiên đang suy nghĩ cảm nhận của mình, có lẽ còn có suy nghĩ và sắp xếp sâu sắc hơn.

Nếu Dương Khai có thể nảy sinh tình cảm với thiếu nữ nào đó trong tộc, thì sẽ dễ dàng hơn cho họ buộc mình và Dương Khai lại với nhau.

“Cũng tốt.” Lệ Dung nhẹ nhàng gật đầu, sâu trong đôi mắt xẹt qua một tia thỏa mãn, quay đầu nói với Hoàn Nhi: “Ngươi cứ như trước đây, chăm sóc hắn. Bất cứ yêu cầu nào của hắn cũng phải thỏa mãn.”

“Bất cứ yêu cầu nào? Yêu cầu quá đáng thì sao?” Hoàn Nhi ngạc nhiên.

“Cái đó cũng thỏa mãn. Lời của hắn chính là mệnh lệnh!” Lệ Dung khẽ quát một tiếng.

Hoàn Nhi há hốc mồm. Lần trước được phái qua chăm sóc Dương Khai, Lệ Dung nói với nàng, chỉ cần yêu cầu của nhân loại này không quá đáng, thì hết sức thỏa mãn hắn. Nhưng bây giờ, lại là bất cứ yêu cầu nào cũng phải thỏa mãn!

Thái độ của đại nhân Lệ đối với nhân loại này quả thực không giống trước đây.

Lúc Hoàn Nhi thất thần, Lệ Dung và mọi người đã rời đi. Đợi nàng phản ứng lại, trong thạch thất chỉ còn lại Dương Khai và nàng hai người.

Không khỏi hừ nhẹ một tiếng, giương nanh múa vuốt như tiểu hổ con đi tới, nghiến răng nói: “Ngươi tên khốn này, rốt cuộc nói gì với đại nhân nhà ta mà sao đại nhân bây giờ lại chăm sóc ngươi như vậy?”

“Không nói gì, chỉ tùy tiện tâm sự.”

“Nhân loại quả nhiên âm hiểm xảo trá!” Hoàn Nhi vẻ mặt khinh bỉ nhìn hắn, lại hừ khẽ nói: “Đại nhân nói, muốn thỏa mãn bất cứ yêu cầu nào của ngươi. Ngươi sẽ không đưa ra yêu cầu vô sỉ gì chứ?”

“Không biết.”

“Thật không? Ta không tin ngươi. Ngươi thề cho ta xem đi.”

Dương Khai hít sâu một hơi, cảm thấy đau đầu vì thiếu nữ này lải nhải. Nghĩ ngợi một lát, lấy ra một khối tinh thạch đưa cho Hoàn Nhi: “Tự mình đi chơi, đừng làm phiền ta!”

Hoàn Nhi vẻ mặt hèn mọn, khinh bỉ nói: “Một khối tinh thạch đã muốn mua chuộc ta? Ngươi cũng quá coi thường người đi à?”

Dương Khai lại đưa thêm một khối.

Hoàn Nhi vui sướng hài lòng nhận lấy, cực kỳ biến mất không thấy gì nữa.

Trong thạch thất lập tức yên tĩnh trở lại.

Nhớ lại cuộc nói chuyện trong thức hải với ba vị thống lĩnh vừa rồi, Dương Khai vẫn còn có cảm giác không chân thực.

Hơn một năm nay, tuy hắn chuyên tâm nghiên cứu thuật luyện đan, nhưng vẫn luôn suy nghĩ về đường ra và dự định trong tương lai. Hắn không thể cả đời bị tộc cổ ma nhốt ở đây không đi.

Không ngờ, lần biến cố ngoài ý muốn này lại khiến hắn hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động.

Như vậy, hắn không cần lo lắng mình có bị nhốt hay không nữa. Lời nói của Lệ Dung có mấy phần đáng tin, Dương Khai không biết, nhưng Dương Khai cảm thấy, nữ nhân này không cần phải lừa gạt mình, bởi vì nàng yếu thế lấy lòng như vậy cũng không có chỗ tốt gì cho nàng.

Dương Khai tiềm thức vẫn có chút tin tưởng nàng.

Tuy nhiên, nhờ lần nói chuyện này, Dương Khai đã hiểu ra rất nhiều vấn đề mà mình nghi hoặc bấy lâu!

Ít nhất, hắn đã hiểu được rằng, chủ nhân nguyên bản của cuốn Vô Tự Hắc Thư kia, chính là Đại Ma Thần!

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 1798: đánh cái gì bí hiểm a

Chương 185: Linh tộc truyền thuyết (1)

Chương 1797: lúc đến vận chuyển