» Chương 677: Cây Muốn Lặng, Gió Chẳng Ngừng
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025
Điều tra cẩn thận thêm một lượt, Dương Khai không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. Hắn phát hiện dường như quen biết người này, bởi vì sinh mệnh khí tức của nàng khiến hắn có cảm giác quen thuộc.
Nghĩ vậy, hắn bước đến trước căn phòng của người nọ, đẩy cửa bước vào.
Tiếng cọt kẹt khẽ vang lên. Người đang ngồi trong phòng rõ ràng giật mình, vội vàng bật dậy, cảnh giác nhìn ra ngoài. Đợi đến khi nhìn rõ khuôn mặt Dương Khai, nàng lại kinh ngạc xen lẫn khó hiểu khẽ thốt lên: “Sao lại là ngươi?”
“Lại gặp mặt rồi.” Dương Khai mỉm cười nhìn nàng.
Hắn không ngờ, người Đoạn Hải phái đến hỗ trợ lại chính là nữ tử hắn gặp trong núi tuyết – Cơ Mộng.
Bộ xiêm y vàng óng ánh không che được vóc dáng kiêu ngạo ấy. Chiều cao không chê vào đâu được, vòng eo thon thả, bộ ngực đồ sộ cuồn cuộn, đôi chân dài thẳng tắp. Mái tóc đuôi ngựa tết bím phía sau lưng, đen nhánh mềm mại, kéo dài đến ngang eo, trông nàng thật trẻ trung xinh đẹp, rực rỡ.
Giờ phút này, Cơ Mộng ngạc nhiên nhìn Dương Khai, dường như không ngờ rằng còn có thể gặp lại người này.
Đột nhiên, nàng thay đổi thần sắc, cảnh giác đánh giá bốn phía, vội vàng hỏi: “Sao ngươi lại ở đây? Chỗ này không phải nơi ngươi có thể tùy tiện vào!”
“Ừm?” Dương Khai ngạc nhiên.
Cơ Mộng không nói hai lời, đã muốn lao đến, nắm lấy quần áo Dương Khai nói: “Ngươi không phải đệ tử Thần Giáo ta, nơi này là chỗ ở của một vị khách khanh Thần Giáo ta. Ngươi đi nhanh đi, nếu bị hắn nhìn thấy, chỉ sợ không tốt đâu.”
“Khách khanh?” Dương Khai nở nụ cười quái dị, “Loại khách khanh nào?”
Xem ra nàng dường như hoàn toàn không biết gì về việc hắn đến, chỉ biết ở đây có một vị khách khanh mới đến.
“Dường như là một vị Linh Cấp Luyện Đan Sư, lai lịch rất đặc biệt. Trưởng lão Đoạn phái ta tới phục thị chăm sóc hắn.” Đang nói chuyện, thấy Dương Khai đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, Cơ Mộng không khỏi lo lắng, dậm chân nói: “Ngươi còn đứng đây làm gì? Ngươi muốn chết sao?”
“Không nghiêm trọng như vậy chứ?” Dương Khai cười càng thêm có ý tứ.
“Rất nghiêm trọng! Tùy tiện xông vào nơi ở của khách khanh Thần Giáo ta, bất kỳ đệ tử Thần Giáo nào cũng có thể tru sát ngươi. Đám đệ tử giữ núi kia rốt cuộc đang làm gì, sao lại thả ngươi vào?”
“Vậy sao ngươi không động thủ?”
“Ta sao phải động thủ với ngươi? Ngươi thật kỳ quái. Đi nhanh đi, tranh thủ lúc hắn còn chưa trở về, nếu hắn gặp ngươi rồi, thì phiền phức lắm.”
Nói vậy, nàng có ý định đẩy Dương Khai ra ngoài, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Ngươi gấp gáp đuổi ta đi vậy, là sợ vị khách khanh kia nhìn thấy hiểu lầm? Người đó là nam nhân à?” Dương Khai nhíu mày, trêu chọc nói.
Cơ Mộng đỏ mặt, khẽ kêu: “Liên quan gì đến ngươi, ngươi quản rộng quá rồi đấy?”
“Thuận miệng hỏi thôi.” Dương Khai nhún vai, cười hắc hắc nói: “Nghe nói những người giúp việc bên cạnh khách khanh Lôi Quang Thần Giáo các ngươi sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của khách khanh, thậm chí có khả năng lớn sẽ kết duyên trăm năm. Ngươi không sợ vị khách khanh kia là một lão già sao?”
Cơ Mộng run lên, trong mắt đẹp ánh lên chút sợ hãi, lắc đầu nói: “Không đâu, trưởng lão Đoạn nói người đó không già, nếu không ta mới không tới đây. Tuy ta không biết hắn là người thế nào, nhưng chắc chắn không phải lão già. Ngươi thật đáng ghét, sao lại vô cớ vu oan người khác?”
Dương Khai nhìn sâu vào mắt nàng, khẽ gật đầu.
“Ngươi có ý gì?”
“Không có ý gì.”
“Ngươi có đi không? Đừng ép ta động thủ với ngươi!” Cơ Mộng vẻ mặt không vui. Dương Khai ở bên cạnh quấy phá thật khiến nàng rất phiền muộn, giọng nói cũng trở nên có chút thiếu kiên nhẫn.
“Thôi được, không đùa với ngươi nữa.” Dương Khai chậm rãi lắc đầu, không tiếp tục trêu chọc nàng nữa. Hắn đưa tay lấy miếng thẻ đen kịt Đoạn Hải đưa trước khi đi ra, đưa đến trước mặt Cơ Mộng: “Nhận ra đây là cái gì không? Đoạn Hải hình như không nói cho ngươi nhiều lắm.”
“Thẻ khách khanh?” Cơ Mộng không khỏi che miệng nhỏ, kinh ngạc nhìn Dương Khai: “Sao ngươi lại…”
Trong mắt đẹp đột nhiên lại ánh lên phức tạp quang mang, khó tin nói: “Ngươi không phải vị khách khanh mới tới đó đấy chứ?”
“Ừm.” Dương Khai gật đầu, lại thu thẻ vào.
Cơ Mộng sững sờ tại chỗ. Nàng ở đây đợi hai ngày, vẫn luôn muốn biết vị khách khanh mới tới này rốt cuộc là người thế nào, lại có bao nhiêu tuổi, lại không ngờ lại chính là Dương Khai – hắn quá trẻ tuổi!
“Bái kiến Khách sở đại nhân!” Cơ Mộng vẻ mặt bối rối, vội vàng hành lễ.
“Không cần khách khí như vậy.” Dương Khai lắc đầu. Cơ Mộng sau khi biết thân phận của mình, trong khoảnh khắc liền trở nên cung kính, điều này khiến hắn có chút không quen.
“Thực xin lỗi, ta không biết ngươi chính là người mà trưởng lão Đoạn nói. Ta còn tưởng rằng ngươi là lén lút xông vào, ta thật sự không biết.” Cơ Mộng vội vàng giải thích.
“Không sao.” Dương Khai mỉm cười nhìn nàng một cái, rồi bước vào trong.
Ngoài phòng, Cơ Mộng há hốc miệng, muốn nói lại thôi, vẻ mặt ảo não và khóc không ra nước mắt. Vốn trông mong có thể để lại ấn tượng tốt cho vị khách khanh mới tới này, lại không ngờ biến khéo thành vụng, không những không để lại ấn tượng tốt nào, ngược lại còn phá hỏng cả mối quan hệ ban đầu.
Nhớ lại lời lòng mình vừa vô tình để lộ, Cơ Mộng hối hận vô cùng. Giờ không biết hắn sẽ nghĩ về mình thế nào đây, chỉ sợ trong lòng hắn, mình đích thị là một người phụ nữ vì lợi ích mà không từ thủ đoạn.
Tổng bộ Lôi Quang Thần Giáo.
Trong một hành cung, Đoạn Hải vừa mới an vị chưa kịp nghỉ ngơi lát nào, bên ngoài đã vội vã đi vào một người. Đoạn Hải ngẩng đầu nhìn lại, ha ha cười, hô: “Hứa sư đệ!”
“Đoàn sư huynh, chuyện huynh nói với đệ trước kia thế nào rồi?” Hứa Kỳ vội vàng hỏi, ẩn ẩn có chút vẻ nôn nóng.
Đoạn Hải mặt mày hớn hở: “Hứa sư đệ bình thường không mấy khi để ý chuyện Thần Giáo mà? Sao lần này lại sốt sắng vậy? Bất quá huynh lại cho ta một tin tốt, ta cũng không phụ lòng mong đợi, đã mời người đó tới rồi.”
“Thật sao?” Hứa Kỳ nghe nói mừng rỡ.
“Tự nhiên. Ba ngày trước hắn đã đến Thần Giáo ta rồi. Hôm nay liền ở trong vài ngọn núi chỗ Khách khanh viện đó. Ta đã phái một nữ đệ tử có tướng mạo và tư chất đều là loại tốt nhất tới phục thị hắn, tin rằng hắn rất nhanh sẽ lưu luyến quên lối về.” Đoạn Hải nói vậy, đứng dậy, tự mình rót chén trà cho Hứa Kỳ, khen ngợi nói: “Sư đệ à, lần này nhưng nhờ có ngươi. Thần Giáo ta khó có thể chiêu mộ được một hạt giống tốt như vậy. Ngày sau hắn tất có trọng dụng, ta sẽ báo cáo chuyện này với Giáo Chủ, định không thiếu phần thưởng cho ngươi.”
Hứa Kỳ thần sắc quái dị, nghe lời này không biểu lộ chút vui vẻ nào. Đoạn Hải thấy vậy, không khỏi ngạc nhiên nói: “Sao vậy? Ngươi có chuyện gì khác sao?”
“Sư huynh, không giấu gì huynh, đệ bảo huynh tự mình rời núi đi mời hắn về, cũng không phải vì thân phận Luyện Đan Sư của hắn.”
“Vậy là vì sao?”
Hứa Kỳ khẽ thả thần thức, dò xét xung quanh, chờ xác định gần đó không có người khác mới vẫy tay với Đoạn Hải.
Thấy hắn trịnh trọng như vậy, Đoạn Hải cũng không nhịn được nghiêm túc lên, nhanh chóng nhận ra một vài vấn đề, ghé tai qua lắng nghe.
“Là vì Bối Quan Nhân!”
Thân hình Đoạn Hải chấn động, ngạc nhiên nhìn chằm chằm Hứa Kỳ.
Một lúc lâu, mới hạ giọng hỏi: “Có ý gì? Hắn và Bối Quan Nhân có quan hệ gì?”
“Đệ không biết. Sư huynh còn nhớ lần trước đệ dẫn người ra ngoài không cẩn thận gặp Bối Quan Nhân xuất thế không?”
“Đương nhiên nhớ.”
“Đệ cùng các đệ tử khác bám theo Bối Quan Nhân một đoạn, tới Độc Ngạo Minh Liệt Hỏa Thành. Ở đó, Bối Quan Nhân dừng lại, sau đó chuyện gì sư huynh cũng có nghe nói rồi.”
“Ta nghe nói Bối Quan Nhân giam giữ một đệ tử Độc Ngạo Minh, sau đó biến mất không thấy tăm hơi.”
“Hắn không phải đệ tử Độc Ngạo Minh. Sau khi chúng ta tìm hiểu, phát hiện người này lai lịch thật không rõ ràng, bất quá cùng hai nữ đệ tử Độc Ngạo Minh có chút giao tình mỏng. Mà người bị Bối Quan Nhân bắt đi, chính là vị khách khanh mà sư huynh ngươi mời về!”
“Cái gì?” Đoạn Hải đột nhiên biến sắc, “Thật sự là hắn, ngươi không nhìn nhầm chứ?”
Hứa Kỳ cũng liên tục lắc đầu: “Nói thật, đệ thật sự đã cho rằng mình nhìn nhầm rồi. Ngày đó ở Cự Thạch Thành vô tình nhìn thấy hắn, đệ gần như không dám tin vào mắt mình. Nhưng đệ có thể trăm phần trăm khẳng định, hắn chính là người bị Bối Quan Nhân bắt đi.”
“Sao có thể có chuyện này?”
Ai cũng cho rằng bị Bối Quan Nhân bắt đi thì hữu tử vô sinh, nhưng hiện tại Dương Khai lại xuất hiện hoàn hảo không tổn hao gì, điều này tự nhiên khiến Hứa Kỳ để ý.
“Sư huynh ngươi cũng biết Bối Quan Nhân có ý nghĩa gì. Có lời đồn, Bối Quan Nhân canh giữ một bảo tàng kinh thiên động địa, đó là tài phú đủ để bất kỳ thế lực nào trưởng thành thành quái vật khổng lồ. Người này có thể sống sót từ tay Bối Quan Nhân, nói không chừng biết chút gì. Ít nhất, chỗ ẩn náu của Bối Quan Nhân, hắn hẳn là rõ hơn bất kỳ ai. Nếu Thần Giáo ta có thể đoạt được, liền có thể quét sạch Thiên Tiêu Tông, La Sinh Môn và Cổ Nguyệt Động Thiên gần đây, độc bá một phương thiên địa này!”
“Đây chỉ là truyền thuyết…” Đoạn Hải chậm rãi lắc đầu.
“Nhưng đáng thử một lần.”
“Hắn còn là một Linh Cấp Hạ Phẩm Luyện Đan Sư!”
“Lợi hại vậy sao?” Hứa Kỳ cũng chấn kinh.
“Ừm. Hơn nữa Lão Đỗ ở Cự Thạch Thành còn cực kỳ coi trọng hắn. Lúc hắn cùng ta rời đi, Lão Đỗ còn nói bảo ta không được chậm trễ hắn, nói lai lịch của hắn có khả năng không tầm thường!”
“Lão Đỗ đánh giá hắn như vậy sao?” Hứa Kỳ kinh ngạc vô cùng. “Nhưng căn cứ tình báo chúng ta dò la hơn một năm trước, lai lịch của hắn tuy không rõ ràng, nhưng hình như cũng không có gì lớn.”
“Không rõ ràng, tựu rất đáng để khiến người ta để ý rồi!” Đoạn Hải hít sâu một hơi.
Hứa Kỳ cũng tựa hồ bị dội một gáo nước lạnh, vẻ mặt rục rịch nhanh chóng thu liễm, lại cẩn thận suy nghĩ về tình báo đã dò la được về Dương Khai trước đây, chợt phát hiện, quả thực điểm đáng ngờ rất nhiều.
“Rốt cuộc muốn làm thế nào, sư huynh tự mình cân nhắc đi. Là hết lòng bồi dưỡng hắn trở thành trụ cột của Thần Giáo ta, hay là nói dốc sức liều một lần, sư đệ tất cả nghe theo huynh.” Hứa Kỳ cũng không khuyên nữa, mà giao quyền quyết định cho Đoạn Hải.
Một Linh Cấp Luyện Đan Sư trẻ tuổi như vậy, thật sự là nhân tài hiếm có. Khó khăn lắm mới mời hắn đến, nếu thực sự đắc tội hắn, đối với Thần Giáo mà nói không khỏi là một tổn thất.
Đoạn Hải khẽ gật đầu, phất tay.
Hứa Kỳ chậm rãi lui ra.
Đợi Hứa Kỳ rời đi sau, Đoạn Hải mới nhắm mắt lại, lâm vào trầm tư, vẻ mặt do dự, có chút khó khăn.
Bối Quan Nhân, cái tên truyền kỳ này, trên đại lục đã lưu truyền không ít năm, có vô số lời đồn về hắn. Nhưng rất nhiều cường giả đều tin rằng, trên người Bối Quan Nhân, ẩn chứa một bí mật kinh thiên động địa. Hòm quan tài máu sau lưng hắn, cũng là thứ cực kỳ khiến người ta để ý.
Nếu không thế, lúc trước cũng sẽ không có nhiều cường giả Siêu Phàm Cảnh như vậy theo đuôi sau lưng Bối Quan Nhân, những người này thậm chí muốn nhìn trộm huyền bí trong đó.